Không biết liêm sỉ

Tống Ninh tiễn Dụ Hoan tới dưới lầu của tòa nhà thực nghiệm rồi mới rời đi, hai người trao đổi WeChat cùng điện thoại một lần nữa, lúc trước sau khi Dụ Hoan rời đi đã thay đổi hết mọi phương thức liên lạc.
 
Lên lầu, tâm trạng của Dụ Hoan không tồi. Lúc đẩy cửa ra cô nhìn thấy Phương Thành Vũ chào thầy một tiếng đầy cung kính, nhìn thấy tâm trạng của cô rất tốt, tâm trạng của Phương Thành Vũ lại càng kém, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy cô vui vẻ vì Tống Ninh.
 
Dụ Hoan không chỉ cười với người đàn ông khác, còn vui vẻ nói chuyện, cái này làm cho Phương Thành Vũ cực kỳ khó chịu, dù sao gần đây Dụ Hoan cũng chưa đã cho anh sắc mặt tốt, sao anh không thể mà những người khác lại có thể?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Phương Thành Vũ lãnh đạm gật đầu, bắt đầu dẫn dắt Dụ Hoan làm thực nghiệm, mặt xụ cả ngày khiến Dụ Hoan không hiểu ra sao, không biết mình đắc tội anh lúc nào nữa.
 
Buổi tối Phương Thành Vũ vốn định tìm lấy cớ mời Dụ Hoan ăn cơm, anh đã suy nghĩ cả một buổi trưa nên mời như thế nào, không hề nghĩ rằng mới vừa kết thúc thực nghiệm, ngay vào lúc anh chuẩn bị mở miệng, Dụ Hoan lại nhận điện thoại.
 

“Alo? Ừm, một lát nữa về ký túc xá không chuyện gì cả, ồ, được thôi, cậu chọn chỗ đi, lát nữa nhắn vào WeChat cho tớ, tớ về ký túc xá chuẩn bị một chút.”
 
Dụ Hoan cúp điện thoại, vừa quay đầu lại đã phát hiện Phương Thành Vũ nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đặc biệt dọa người.
 
Dụ Hoan hoảng sợ, chỉ thấy người đàn ông u ám hỏi: “Em muốn đi ra ngoài?”
 
“Ừ, bạn hẹn ăn cơm, tôi có thể đi chưa thầy?”
 
Phương Thành Vũ  nhìn chằm chằm cô không nói lời nào, ngón tay Dụ Hoan vò góc áo nghĩ nghĩ rồi xem như anh đã đồng ý, xách balo lên mở cửa đi ra ngoài.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương Thành Vũ nhìn cánh cửa vừa đóng lại, lông ngực phập phồng kịch liệt, dùng hết sức mới không ngăn cô lại.
 
Không thể ép buộc quá, phải từ từ.
 
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng sự chua xót trong lòng làm thế nào cũng không hạ xuống, người đàn ông ghen ghét, cả khuôn mặt vặn vẹo, cởi áo khoác thực nghiệm ra, khóa cửa rồi rời đi.
 
Dụ Hoan về phòng ngủ thay đổi quần áo trước, rồi trang điểm nhẹ, dù sao cũng là bạn học cũ lâu ngày không gặp mời, hẳn là nên trang điểm một chút mới có vẻ tôn trọng.
 
Không trang điểm đã rất thanh lệ, sau khi trang điểm lại càng xinh đẹp bắt mắt, Dụ Hoan chuẩn bị xong, đưa mắt nhìn di động, Tống Ninh đã gửi địa chỉ nhà hàng tới, cô trả lời sau đó xách balo đi ra phòng ngủ.

 
Phương Thành Vũ ở dưới ký túc xá của Dụ Hoan đợi nửa giờ, cuối cùng cũng chờ tới lúc Dụ Hoan xuống lầu.
 
Sau khi nhìn thấy dáng vẻ của cô, trong mắt người đàn ông hiện lên vẻ kinh ngạc, theo sau chính là chua xót nồng đậm, khó chịu không chịu được.
 
Với mình thì ngay cả sắc mặt tốt cũng không có, đi gặp người đàn ông khác lại còn cẩn thận trang điểm nữa?
 
Tuy rằng hết sức ám chỉ bản thân phải từ tốn điềm tĩnh, từ từ tới, thế nhưng trong lòng Phương Thành Vũ lại khó chịu đến muốn chết. Anh tìm Dụ Hoan 5 năm,cuối cùng cũng tìm được cô, sao lại có thể trơ mắt nhìn cô bị người đàn ông khác bắt cóc.
 
Chấn chỉnh lại cảm xúc, Phương Thành Vũ lặng lẽ đi theo phía sau Dụ Hoan, nhìn cô gọi xe trước cổng trường, Phương Thành Vũ đi tới bãi đỗ xe lái xe ra, đi theo ngay sau xe taxi.
 
Dụ Hoan không biết mình bị người ta theo dõi, cô đang ở trên xe tám chuyện WeChat với Phó Hiên, lúc đối phương biết cô muốn đi học ăn cơm cùng với một người đàn ông biểu hiện cực kỳ khẩn trương, tuy rằng trên mặt chữ không nhìn ra, nhưng là ở đầu bên kia bàn tay gõ chữ của Phó Hiên cũng run rẩy, gửi.
 

【 Chỉ có hai người bọn em sao? 】
 
【 Đúng vậy, hình như cũng không có ai khác. 】
 
Chỗ bên kia màn hình, Phó Hiên hận không thể bay qua ngay lập tức, vậy mà lại có sói đuôi to mơ ước bảo bối cậu nâng trong lòng bàn tay! Không có cậu trấn cửa, lỡ như phẩm chất người này không tốt thì làm sao bây giờ?
 
Cậu không ở bên người mới bao lâu đâu, vậy mà Hoan Hoan đã dụ nhiều ong bướm như vậy, lần này còn muốn ăn cơm cùng nhau!
 
Càng nghĩ càng giận, tay Phó Hiên nhanh chóng gõ lên màn hình.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui