Phương Thành Vũ thở dài, ngồi ở bên cạnh cô, duỗi cánh tay muốn kéo cô vào trong lòng ngực lại bị Dụ Hoan né tránh.
"Tôi không sao, thầy Phương tiếp tục đi."
Dụ Hoan đứng dậy, đặt cà phê lên bàn, đi về phía bàn điều khiển.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh mắt của Phương Thành Vũ hơi tối, trong lòng tràn ngập cảm giác thất bại, Dụ Hoan vẫn bài xích việc anh tới gần, ngay cả thời điểm yếu ớt nhất cũng không chịu dựa lên bờ vai của anh một chút.
Người đàn ông trầm mặt ngồi trong chốc lát, hít sâu một hơi đứng dậy đi đến cạnh Dụ Hoan chỉ đạo theo phép công, xử lý công việc.
Giữa hai người chỉ nói chuyện công việc, không khí đông lạnh, không có nửa phần ái muội.
Buổi tối ra khỏi phòng thí nghiệm, thời tiết đang dần lạnh, một trận gió thổi qua khiến Dụ Hoan đánh một cái hắt xì, bỗng nhiên trên người ấm áp, cô ngơ ngẩn mà nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông bên cảnh chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi.
"Không cần......"
Dụ Hoan mới vừa cự tuyệt đã bị người đàn ông đè bả vai lại, "Ăn đi, đừng cảm lạnh."
Bàn tay Phương Thành Vũ rất lớn, trong lúc nhất thời Dụ Hoan không thể tránh thoát, trên áo khoác còn lưu lại nhiệt độ của anh, ấm áp, còn có hương vị bạc hà mùi vị thoải mái tươi mới, là hương vị Dụ Hoan quen thuộc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong nháy mắt dường như trở về mấy năm trước, cô cũng đã từng mặc áo khoác của Phương Thành Vũ, chẳng qua khi đó là cô chủ động giả lạnh, tranh thủ đồng tình, hiện tại lại là người người đàn ông này chủ động cho cô.
Mấy năm ngắn ngủn như thế, người thay đổi, tâm thái cũng thay đổi, nếu là trước đây cô nhất định sẽ rất vui vẻ, hiện tại lại chỉ có sự phiền muộn nhè nhẹ.
Hai người cũng không nói chuyện, Phương Thành Vũ tiễn Dụ Hoan đến dưới lầu phòng ngủ, xung quanh người lui tới khoogn ít, rất nhiều người nhận ra phó giáo sư trẻ đẹp nhất học viện Phương Thành Vũ, cũng đem tôn sùng anh là nam thần, bởi vậy hai người ở dưới lầu chọc lấy không ít ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mọi người.
Dụ Hoan có chút không được tự nhiên, cô cắn môi cởi áo đưa cho anh.
"Cảm ơn thầy Phương, tôi lên trước đây."
Thái độ của Dụ Hoan quá mức thản nhiên, không có nửa phần ngượng ngùng, Phương Thành Vũ yên lặng nhận áo khoác, gật gật đầu, nhìn chăm chú vào bóng dáng Dụ Hoan đi vào ký túc xá.
Đã từng có thời gian phần lớn đều là Dụ Hoan nhìn bóng dáng của anh, đuổi theo anh, hiện giờ trái ngược, anh đứng tại chỗ, cô gái nhỏ ấy lại không quay đầu lại.
Lòng ngực đau nhói, Phương Thành Vũ nắm lấy áo khoác trong tay, rũ mắt nhìn hồi lâu, mãi đến khi hai chân tê dại mới rời đi.
Lúc Dụ Hoan trở lại ký túc xá, bạn cùng phòng vẫn chưa trở về, trên giường ném vài món quần áo lộn xộn, trên bàn bày đồ trang điểm còn chưa dọn vào, nhìn có vẻ vừa trang điểm xong đã vội vàng đi hẹn hò.
Rửa mặt xong, Dụ Hoan nằm ở trên giường ngơ ngác nhìn trần nhà, Phương Thành Vũ một lần nữa xuất hiện trong cuộc sống của cô, ngoài ý muốn khiến cô trở tay không kịp, cô không biết nên ở chung với đối phương như thế nào nữa.
Rõ ràng là đã chia tay, hiện tại anh lại có dáng vẻ thâm tình như thế là sao? Lại nói, không phải anh đã kết hôn sao? Đã có vợ rồi, không chừng cũng có con luôn, không ôm vợ yêu mà chạy đi theo mình làm cái gì?
Càng nghĩ càng bực bội, Dụ Hoan trùm chăn đỉnh đầu cả người chôn ở trong ổ chăn, đại não không thông, chẳng bao lâu đã ngủ mất rồi.
----------------
Có phải nên tìm một cơ hội để Phó Hiên lộ mặt cái không nhỉ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...