Không biết liêm sỉ

Buổi chiều lúc làm thực nghiệm xảy ra một sự cố không lớn không nhỏ, cũng may Phương Thành Vũ ở bên cạnh kịp thời ngăn hết tổn thương, cũng không tạo ra hậu quả nghiêm trọng gì, cứ việc như thế, Dụ Hoan vẫn là bị dọa một trận, nửa ngày vẫn chưa hồi thần.
 
Ngón tay bị đứt một đường, Phương Thành Vũ trầm mặt lấy hộp y tế ra xử lý miệng vết thương cho cô.
 
Dụ Hoan không muốn để anh chạm vào, cự tuyệt: "Tôi tự làm cũng được."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vừa dứt lời người đàn ông trước mặt cũng không nhúc nhích, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua, ngơ ngẩn.
 
Chỉ thấy sắc mặt Phương Thành Vũ cực kỳ khó coi, hai mắt sắc bén nhìn chăm chú vào cô, không hiểu sao lại khiến cô sợ hãi.
 
"Anh......"
 
"Đưa tay đây."
 
Phương Thành Vũ đánh gãy lời cô nói, giọng nói trầm thấp.
 

Dụ Hoan nuốt nước miếng, do dự nâng tay lên, bỗng nhiên bị người đàn ông bắt lấy tay.
 
Động tác của người đàn ông rất cẩn thận, tỉ mỉ rửa sạch miệng vết thương, miệng vết thương không sâu nhưng rất dài, có chảy hơi nhiều máu, nước thuốc làm cho miệng vết thương có chút rát, Dụ Hoan kêu rên.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Chịu đựng."
 
Phương Thành Vũ mở miệng không lưu tình chút nào, lời nói lạnh nhạt, động tác lại càng thêm cẩn thận, như đang sợ làm đau cô.
 
Dụ Hoan rũ mắt nhìn anh, hàng mi dày như hai chiếc bàn chải, trước kia cô còn sờ qua, cảm thân cực kỳ hâm mộ.
 
Mặt Phương Thành Vũ rất đẹp, là kiểu ngũ quan nhìn nhiều không chán, lúc không cười nhìn rất nghiêm túc, thoạt nhìn giống lão chủ nhiệm giáo dục, cặp mắt kia thâm thúy mê người, lúc cười rộ lên lại khiến người ta hận không thể dâng tim cho anh.
 
Dụ Hoan nhìn đến xuất thần, miệng vết thương đã băng bó xong cũng chưa lấy lại tinh thần.
 
Phương Thành Vũ cất hộp y tế đi, lông mi khẽ động đậy, giương mắt đối diện với cô, trong cặp kia trong mắt rõ ràng là ảnh ngược bóng hình Dụ Hoan.

 
"Xem đủ rồi sao?"
 
Lửa của Phương Thành Vũ còn chưa dập, anh tức giận, không phải tức giận vì Dụ Hoan muốn làm thực nghiệm, là giận chính mình, rõ ràng mình đang ở bên cạnh vậy mà còn khiến Dụ Hoan bị thương.
 
Nghe được giọng nói của anh, Dụ Hoan lấy lại tinh thần, cúi đầu che dấu, nhẹ giọng nói: "Ngại quá, cảm ơn thầy Phương."
 
Người đàn ông thấp giọng ‘ ừm ’ một tiếng, đứng dậy đi ra khỏi phòng thí nghiệm.
 
Một lát sau, người đàn ông mới trở về, trong tay bưng một ly cà phê nóng từ văn phòng tới.
 
"Uống đi cho ấm."
 
Dụ Hoan nhìn cốc cà phê trước mặt do dự một hồi cuối cùng vẫn nhận lấy. Cô thật sự sợ hãi, đầu ngón tay vẫn còn run nhè nhẹ.
 
Đôi tay lạnh lẽo nâng ly cà phê, nhiệt độ từ thân ly truyền tới bàn tay, cô cúi đầu uống một ngụm, kinh hoàng trong lòng dần dần biến mất.
 
"Cảm ơn."
 
Khuôn mặt nhỏ Dụ Hoan tái nhợt, lòng còn sợ hãi nhìn chằm chằm một điểm trên mặt đất, nói cảm ơn mà đầu cũng không thèm ngẩng lên.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui