Phương Thành Vũ chỉ mang một người học trò duy nhất là Dụ Hoan, là cơ hội tốt nhất để anh ở riêng, người đàn ông sờ sờ khuôn mặt tuấn tú bóng loáng mịn màng nhờ cái mặt nạ tối hôm qua khụ một tiếng rồi đi về phía Dụ Hoan
"Có gì không rõ sao?"
Dụ Hoan lùi ra phía sau một bước theo bản năng, kéo dài khoảng cách với anh, cảnh giác mà trả lời: "Tạm thời không có."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vịt chín rồi cũng sẽ bay đến bên miệng, Phương Thành Vũ cũng không vội, chậm rì rì gật đầu, một bên nhìn Dụ Hoan làm thực nghiệm.
Lúc nghỉ ngơi giữa trưa, Dụ Hoan cầm phiếu ăn đi xuống nhà ăn, Phương Thành Vũ dọn dẹp xong cũng theo ở phía sau.
Đi một đoạn đường, Dụ Hoan phát hiện anh cố tình đi theo mình, vốn định làm bộ không thèm để ý, nhưng cả người khó chịu, nhịn trong chốc lát cuối cùng cũng nhịn không được, đột nhiên lấy lại tinh thần trừng mắt nhìn anh.
"Anh đi theo tôi làm gì!"
Phương Thành Vũ nhướng mày, chỉ chỉ nhà ăn cách đó không xa nói: "Anh cũng đi ăn cơm."
Trên mặt Dụ Hoan là vẻ xấu hổ, cắn môi. xoay người, bước nhanh đi đến nhà ăn, Phương Thành Vũ ở phía sau nhịn không được cười ra tiếng, quanh quẩn trong đầu là dáng vẻ vừa đáng yêu vừa ảo não của cô.
Tới nhà ăn, bên trong biển người tấp nập ngồi kín hết chỗ, Dụ Hoan mua một phần mì, tìm nửa ngày mới có được một chỗ không người, mới vừa ngồi xuống, ngẩng đầu lên đã phát hiện đối diện có một người không mời tự đến ngồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dụ Hoan nhìn gương mặt tuấn tú Phương Thành Vũ hận nghiến răng nghiến lợi, dưới ánh mắt hung ác của cô, người đàn ông bình tĩnh bẻ đũa một lần ra, nói: "Xung quanh không có không chỗ, thầy ngồi chung bàn với em chắc cũng không quá phận đâu nhỉ?"
Da mặt của tên chó này sao lại dày thế không biết, cố tình khiến người ta không có cách nào phản bác.
Dụ Hoan trợn mắt trắng, đơn giản nhắm mắt làm ngơ, cúi đầu bắt đầu ăn mì, động tác của người đàn ông đối diện rất ưu nhã, vừa ăn cơm vừa nhìn cô, ánh mắt kia không e dè, cứ như thế nhìn chằm chằm vào Dụ Hoan, làm cho cô ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn được, chỉ ăn qua loa mấy miếng liền rời đi.
Sau khi trở lại ký túc xá, Dụ Hoan càng nghĩ càng giận, nhịn không được gọi điện thoại cho Phó Hiên.
Điện thoại vang lên hai tiếng, nhanh chóng được nhấc máy.
"Ôi, bảo bảo tìm anh có việc sao?"
Tâm trạng của người đàn ông hiển nhiên rất tốt, giọng điệu sung sướng từ đầu bên kia điện thoại truyền đến.
Dụ Hoan kiêu ngạo hừ một tiếng, sau khi nghe được giọng nói nho nhã của cậu, lửa giận trong người dần dần tiêu tán.
"Em mới đi có bao lâu mà lại trở nên khách sáo như vậy, không có việc gì thì không thể tìm anh?"
Nghe ra giọng nói của cô có chút lạ người đàn ông lập tức chịu thua.
"Ôi ôi ôi, bảo bảo em hiểu anh mà, lòng anh chỉ có em! Nói, ai bắt nạt em, anh đi múc hắn!"
Dụ Hoan bị cậu chọc cười, lửa giận hoàn toàn tiêu tán.
"Anh gió thổi cũng đổ thì có thể đánh được ai, chịu khó uống thuốc."
Lời này Phó Hiên không thích nghe nữa, bất mãn phản bác lại: "Ai nói múc người là phải động thủ, có thể dùng đầu óc, em là bảo bối trân quý của anh, ai bắt nạt em đều không được. Ở đầu bên kia thế nào, có chỗ nào không thuận lợi không?"
Lời anh nói khiến trong lòng Dụ Hoan chảy một dòng nước ấm, nghĩ lại vẫn không nói chuyện Phương Thành Vũ cho cậu, nếu nói, với tính tình Phó Hiên chỉ sợ ngày mai sẽ ngồi máy bay tới, cô không muốn khiến cậu phiền lòng.
"Không có việc gì, em khá tốt, thân thể anh gần đây thế nào?"
"Khỏe đến mức vặn ngã được con trâu rồi."
Người đàn ông cười khẽ, giọng nói đầy chế nhạo truyền vào trong tai cô.
"Nói nhảm!" Dụ Hoan mắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...