Không biết liêm sỉ

Từ văn phòng đi ra, Phương Thành Vũ đi ở phía trước, Dụ Hoan đi sau, hai người một trước một sau đi về văn phòng của Phương Thành Vũ.
 
Mở cửa, người đàn ông đi vào trong phòng, Dụ Hoan đứng ở cửa có chút do dự, trong lúc nhất thời không nhúc nhích.
 
"Vào đi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Rõ ràng đã tách ra 5 năm, lại lần nữa nghe được giọng nói của anh cô vẫn cảm thấy rất quen thuộc, dường như giọng nói của anh đã sớm khắc sâu trong trái tim.
 
Dụ Hoan thở dài, cắn môi đi vào.
 
Không yêu, nhưng lúc ở chung cũng thật xấu hổ.

 
Mới vừa vào cửa, Phương Thành Vũ đã đi tới, cô lui ra phía sau một bước theo bản năng, ánh mắt người đàn ông trầm xuống, đi thoáng qua cô rồi đóng cửa lại.
 
Vào lúc Dụ Hoan nhẹ nhàng thở ra, Phương Thành Vũ bỗng nhiên ôm lấy cô từ phía sau, khiến cô sợ tới mức hô ra tiếng, giãy giụa theo bản năng.
 
"Đừng nhúc nhích, để anh ôm một lát, rất nhớ em."
 
Giọng nói của người đàn ông lộ ra mệt mỏi mãnh liệt, hơi nghẹn ngào, khiến lòng người đây. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu là trước đây khẳng định Dụ Hoan sẽ ngoan ngoãn để anh ôm, còn sẽ quay người lại ôm ngược lấy anh, đáng tiếc hiện tại Dụ Hoan sẽ không.
 
Cô ra sức giãy giụa, cau mày, vẻ mặt mất hết kiên nhẫn.
 
"Buông tôi ra! Thầy Phương, phiền thầy buông tôi ra!"
 
Phương Thành Vũ không những không buông tay, ngược lại càng ôm chặt hơn, như đang ôm lấy trân bảo mất đi vừa tìm lại được, mạnh mẽ không buông tay.
 
Người đàn ông cúi đầu chôn mặt lên cần cổ cô, thấp giọng nói: "Đừng nhúc nhích, anh chỉ muốn ôm em, nhiều năm như vậy em đã đi đâu? Anh đi tìm em thật lâu."
 
Hơi thở ấm áp phun cần cổ mẫn cảm, thân thể Dụ Hoan nhịn không được run run, tiếp tục giãy giụa, giọng nói nghiêm khắc: "Thầy Phương xin hãy tự trọng! Nếu không buông tay tôi sẽ gọi người!"

 
Lòng Phương Thành Vũ như bị lời nói của cô đâm vào, trong nháy mắt gặp lại nhau anh đã biết Dụ Hoan thay đổi rồi, đôi mắt kia đã từng chứa đầy hình bóng anh mà nay anh lại chẳng có chỗ dung thân, anh nhìn chăm chú vào cô, tỉ mỉ tìm kiếm, kết quả vẫn không có, Dụ Hoan thật giống như không hề yêu anh nữa.
 
Tưởng tượng đến chuyện này, anh liền khó chịu, tim như bị dao cắt, mấy năm nay anh vẫn luôn tìm kiếm Dụ Hoan, thế nhưng cô lại như một giọt nước rơi vào trong biển rộng, biến mất không dấu vết, dù cho anh tìm kiếm như thế nào cũng tìm không thấy.
 
"Tự trọng? Vậy mà em nói tôi phải tự trọng...... Dụ Hoan, tất cả chuyện năm đó không phải như em nhìn thấy, em nghe anh nói......"
 
"Đủ rồi, tôi không muốn nghe, thầy Phương, anh buông tôi ra!"
 
Dụ Hoan hiểu lầm, chuyện năm đó căn bản không phải như những gì cô nhìn thấy, Phương Thành Vũ có tâm giải thích, thế nhưng Dụ Hoan lại không muốn nghe, đối với cô tất cả đều đã trôi qua, dù đó là hiểu lầm thì thế nào? Kết quả đã tạo thành, chia tay là thật sự mà? Kết hôn là thật sự mà? Còn có cái gì để giải thích?
 
Ra sức tránh thoát khỏi sự trói buộc của Phương Thành Vũ trói buộc, Dụ Hoan chạy sang một bên, kéo dài khoảng cách với anh.
 
Sắc mặt Phương Thành Vũ thật sự không tốt, ở trong lòng anh, Dụ Hoan vẫn sẽ nghe lời anh như cú, trong tim trong mắt đều là người con gái của anh, lúc anh nhìn thấy trong đống học viên xin anh hướng dẫn có cả Dụ Hoan, anh quả thật vui như muốn điên lên rồi.
 

Sau khi nắm được tư liệu, Phương Thành Vũ sửa luôn thái độ không coi trọng việc nhận học sinh như trước đây, lúc ấy anh còn làm việc ở nơi khác, vội vã nhờ một thầy hướng dẫn khác giữ Dụ Hoan lại.
 
Anh không biết Dụ Hoan lên đại học bằng cách nào, anh cũng không dám khẳng định có phải Dụ Hoan tới tìm anh hay không, anh không dám đánh cược
 
Hôm nay gặp mặt, Phương Thành Vũ cuối cùng cũng đã biết, hóa ra Dụ Hoan căn bản không biết thầy hướng dẫn là anh, hóa ra tất cả đều chỉ là ngoài ý muốn?
 
Hy vọng sụp đổ, kinh ngạc hạnh phúc khi biết được Dụ Hoan tới đây đã biến mất, Phương Thành Vũ lạnh lòng.
 
Dụ Hoan đứng ở một bên, trong mắt nhiễm tức giận, khuôn mặt nhỏ giận đỏ, sắc mặt Phương Thành Vũ nặng nề, hai người nhìn chăm chú vào đối phương, nửa ngày không nói chuyện.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui