Phương Thành Vũ vẫn không yên lòng, dù sao cũng là ăn tết, ngày cả nhà đoàn viên, một mình cô một người ở nhà quá mức thê lương, tuy rằng trong nháy mắt có xúc động muốn đưa cô về nhà, nhưng Phương Thành Vũ tinh tế biết rõ đó là không thể, nếu đưa Dụ Hoan trở về, chuyện giữa hai người bọn họ nhất định hết đường tiếp tục, cha mẹ đều sẽ không đồng ý anh yêu đương với một học sinh chưa thành niên.
Lại chờ một năm nữa đi, chờ Dụ Hoan lên đại học thì tốt rồi, thành niên, đến lúc đó cũng dễ tìm một cơ hội có thể mang về nhà gặp gia trưởng.
Phương Thành Vũ bất đắc dĩ cũng không biểu hiện ra ngoài, nhưng Dụ Hoan hiểu anh, biết ý của anh, trong lòng ấm áp dâng trào, ôm eo anh làm nũng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ai nha, thầy đừng lo lắng về em, em có thể tự chăm sóc bản thân, trong nhà có ăn có uống, em không đói được, lại nói anh cũng chỉ trở về một lát mà thôi, em chờ anh trở về!"
Dụ Hoan ngoan ngoãn như vậy, ngoan đến mức khiến tim mình đau, Phương Thành Vũ sờ đầu cô, trong mắt lộ ra thương tiếc.
Tuy rằng đau lòng nhưng lại không có biện pháp, chỉ có thể để cô ở lại trong nhà.
Duỗi tay móc một cái bao lì xì căng phồng ra từ trong túi, Phương Thành Vũ thấp giọng nói: "Tự chăm sóc bản thân cho tốt, muốn ăn cái gì thì đi mua, đây là tiền mừng tuổi, nhận đi."
Dụ Hoan vui vẻ nhận lấy, tư thế không tự nhiên ôm một cái, miệng đảo đậu như đã gặp một năm, thành công chọc cười Phương Thành Vũ.
Người đàn ông nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cô rồi xoay người mở cửa đi ra ngoài.
Cửa đóng lại, Dụ Hoan đứng trước cửa nhìn hồi lâu, nụ cười treo trên biến mất, thở dài mất mát.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thầy vừa đi, dường như cũng cũng mang luôn cả trái tim của cô đi, ngực cô ở nhà trống rỗng, có chút tịch mịch.
Ngày 30 cuối năm, Dụ Hoan ở trong phòng nhìn TV cả ngày, chính mình một người cũng không muốn nấu cơm, đói bụng thì kêu cơm hộp, mua một hộp sủi cảo.
Một người ăn sủi cảo, bất tri bất giác ăn xong cả hộp, tuy rằng bụng đã lấp no rồi nhưng tâm trạng của cô lại không chuyển biến tốt đẹp chút nào, ngược lại càng cô đơn.
Rốt cuộc đợi tới đêm dài, Dụ Hoan ngồi yên ở trên sô pha nhìn pháo hoa ngoài cửa sổ nghĩ xem lúc này thầy đang làm cái gì.
Lúc này Phương Thành Vũ đang ở cùng mẹ làm vằn thắn, bố ngồi ở phòng khách xem Xuân Vãn. (Chương trình Tết)
Tuy rằng ở cùng thành phố, nhưng mà lúc này anh lại không thể trở về cùng Dụ Hoan, Phương Thành Vũ thất thần gói sủi cảo, nghĩ đến lúc này Dụ Hoan có ăn cơm hay không.
"Nghĩ đến mỹ nữ à? Sủi cảo cũng rách rồi."
Mẹ Phương sủi cảo anh gói nghiên nghiên lệch lệch cười, khó có khi được nhìn thấy con trai luôn làm việc nghiêm túc thất thần, nhịn không được trêu chọc.
Nghe được mẹ nói, Phương Thành Vũ lấy lại tinh thần cầm lấy cái sủi cảo bị rách gọi lại một lần nữa, nói: "Không nghĩ gì cả."
Mẹ Phương cũng không để ý, gói xong sủi cảo, mẹ Phương đuổi anh ra phòng bếp, còn mình làm cơm tất niên.
Phương Thành Vũ đi đến phòng khách ngồi lên ghế sô pha đơn ở một bên lấy di động ra, nghĩ rồi click mở chân dung Dụ Hoan, nhìn xem cô có đăng gì lên vòng bạn bè không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...