Không biết liêm sỉ

Tiết hai buổi chiều, bên ngoài có mưa nhỏ, Dụ Hoan dừng ghi bút kí lớp, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
 
Cô không thích ngày mưa, mỗi lần đến ngày mưa lại nhớ tới những chuyện không vui, tự nhiên tâm trạng trở nên phiền muộn. Tuy rằng ghét ngày mưa, nhưng thực thích tản bộ giữa mưa phùn mênh mông, thích cảm giác hạt mưa nhỏ li ti bay vào mặt.
 
Sau khi tan học các bạn học đều đợi ở phòng học nói chuyện phiếm, bởi vì trời mưa, nam sinh không thể đi đánh bóng rổ, đành phải từ bỏ hoạt động thích nhất, ngồi ở phòng học, ba năm người tụ tập bên nhau khoác lác, Dụ Hoan nhìn ngoài cửa sổ, xoay người đi ra ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đi đến dưới lầu, mưa nặng hạt, Dụ Hoan đứng ở cửa bậc thang của khu dạy học duỗi tay tiếp được nước mưa rơi xuống, rất lạnh, trong lòng bàn tay ướt nhẹp.
 
Đắng lạng trong chốc lát, cô bước chân đi vào trong màn mưa.
 
Lúc tan học, Phương Thành Vũ chờ tất cả mọi người đi rồi mới che ô đi tới khu dạy học đón Dụ Hoan, lúc nhìn thấy cô mày nhăn lại, quần áo trên người đối phương ẩm ướt, tóc cũng giống vậy, thoạt nhìn là vừa mắc mưa chưa kịp khô.

 
"Sao lại thế này?"
 
Vẻ mặt của người đàn ông không tốt lắm, Dụ Hoan không thích nói dối anh, liền ăn ngay nói thật: "Buổi chiều đi trong mưa một lát, không có việc gì, mau đi thôi, thầy đừng lo lắng ~"
 
Nhỏ giọng làm nũng, Dụ Hoan nghịch ngợm chớp chớp mắt nhìn anh, không tiếp tục động tác làm càn gì nữa.
 
Vẻ mặt Phương Thành Vũ không tán đồng, có lòng muốn dạy dỗ cô một hồi lại vào lúc sắp nói ra đem hết lời nuốt xuống.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dụ Hoan hẳn cũng biết làm như vậy là không tốt, có khả năng chỉ là đột nhiên tâm trạng không tốt, muốn xả ra mà thôi, nhớ tới trước kia cô từng nói chuyện cha mẹ ly hôn với anh, Phương Thành Vũ từ bỏ ý định răn dạy, cô gái nhỏ cũng không dễ dàng, ngày thường nhìn rất rộng rãi, nhưng dù sao cũng đang trong tuổi cần cha mẹ, sao có thể phong khinh vân đạm như cô vẫn thường biểu hiện chứ.
 

Người đàn ông không nói cái gì, chỉ sờ sờ cô đỉnh đầu, cởi áo khoác ra khoác ở trên người cô, che cô dưới ô mình, chắn hết mưa to.
 
Dụ Hoan rất cảm động vì anh đã không mắng mình, nhìn anh với ánh mắt đầy yêu thương, ngón trỏ hơi hơi gợi lên, tay áo dài hướng ra ngoài, lặng lẽ gãi gãi lên cổ tay đang cầm ô.
 
Có chút ngứa, tay ngứa, trong lòng cũng ngứa, Phương Thành Vũ ho nhẹ một tiếng, cảnh cáo nhìn cô một cái, Dụ Hoan thè lưỡi, không hề làm loạn, hai người sóng vai che ô đi ra khỏi trường học.
 
Hậu quả của việc xả hơi không tính toán chính là buổi tối Dụ Hoan bị cảm.
 
Phát sốt 38. 5°, còn luôn hắt xì, Phương Thành Vũ muốn đưa cô đi bệnh viện, Dụ Hoan không thích mùi bệnh viện, nói thẳng uống thuốc là được, nhưng người đàn ông lại không đồng ý, trực tiếp đóng gói cô khiêng đi.
 
Tới bệnh viện làm kiểm tra, chỉ là cảm lạnh bình thường, không có gì vấn đề lớn, Phương Thành Vũ yên tâm không ít, nhìn cô chuyền thuốc, lăn lộn đế hơn mười một giờ đêm, độ nóng của Dụ Hoan vẫn không giảm mãi đến khi chuyền xong cả bình.
 
Dụ Hoan đòi về nhà, Phương Thành Vũ nhìn dáng vẻ cô dùng giọng mũi lẩm bẩm mềm mại làm nũng càng thêm bất đắc dĩ, đành phải tùy cô, đưa cô về nhà.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui