Tâm trạng của Dụ Hoan cực kỳ tốt, tiết cuối cùng của buổi sáng, cô lấy di động ra trộm gửi Wechat cho Phương Thành Vũ.
【 Thầy ~ Giữa trưa đừng đi ra ngoài ăn, anh ở văn phòng chờ em mua về cho anh được không? Sau phố có quán mì mới khai trương ăn siêu ngon, tan học em đi xếp hàng, em ăn thịt bằm, anh ăn vị gì? 】
Gửi xong, Dụ Hoan nâng mắt nhìn bảng đen, trong đầu lại nghĩ đến người đàn ông kia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Qua một hồi lâu, cô cúi đầu nhìn di động, vừa lúc tin nhắn đối phương trả lời được gửi tới.
【 Đi học không được chơi di động, tập trung nghe giảng bài, tái phạm sẽ tịch thu di động của em. 】
Người đàn ông nghiêm túc trả lời bị Dụ Hoan mỉa móc thầm trong lòng mấy trăm lần, thầy đúng là không biết gì tình thú, đang yêu đương mà còn phân xử như trong công việc.
Tuy rằng Dụ Hoan bất mãn, dù vậy vẫn nghe lời cất điện thoại di động vào ngăn bàn, thành thành thật thật nghiêm túc nghe giảng bài.
Chuông tan học vang lên, Dụ Hoan dọn dẹp hết sách vở, cầm di động theo dòng người đi ra ngoài, mới vừa đi đến cửa thang lầu, bỗng nhiên nhớ tới người đàn ông vẫn chưa trả lời cô muốn ăn vị gì, vừa cúi đầu mở ra WeChat liền thấy trên di động có thêm một tin nhắn.
【 Tới văn phòng. 】
Dụ Hoan kinh ngạc nghĩ nghĩ, vẫn tách khỏi đám người, đi về phía văn phòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mới vừa đẩy vừa đi vào, Dụ Hoan đã ngửi được mùi mì đượm vị, cô kinh ngạc mà nhìn hai chén mì trên bàn làm việc của Phương Thành Vũ, mi mắt cong cong.
"Oa ~ thầy, là anh mua sao?"
"Nếu không thì? Ăn đi, mới vừa mua về, mì thịt băm em thích."
Phương Thành Vũ lấy hai bình nước khoáng từ trong ngăn tủ ra, đặt ở trên bàn, Dụ Hoan chạy tới nhào vào trong lòng ngực anh, ôm cổ anh làm nũng: "Thầy, anh thật tốt ~"
Để cho cô ôm trong chốc lát, Phương Thành Vũ đẩy ra, anh trầm giọng nói: "Gánh không nổi, tôi đây là tra nam."
Dụ Hoan thè lưỡi, nhớ tới mình từng gọi anh là tra nam, vội vàng lo lắng nói sang chuyện khác.
"Thơm quá đi, mau ăn thôi, nếu không bị vón cục mất!"
Hai người ngồi đối mặt, Dụ Hoan ăn thật sự vui vẻ, Phương Thành Vũ rất ít khi ăn loại đồ vật này, không hợp miệng lắm, ăn thật sự chậm.
Ăn xong cơm trưa, Dụ Hoan chủ động dọn rác, nhìn người đàn ông bên cạnh muốn nói lại thôi.
"Có việc thì nói."
Sau khi bị cô trộm ngắm nhiều lần, Phương Thành Vũ nuốt một ngụm nước miếng, nhàn nhạt nhìn về phía cô.
"À, thật ra cũng không có gì, chính là...... thầy, sao anh lại đột nhiên yêu đương với em, còn trở nên tốt như vậy?"
Phương Thành Vũ đang vặn nắp bình chợt dừng tay, nhàn nhạt nói: "Bị em khóc sợ."
Nước mắt Dụ Hoan rơi xuống để lại dấu chấm trong lòng anh, dáng vẻ cô khóc lóc lên án khiến anh đau lòng, chưa từng có nữ sinh nào vì anh mà khóc nhiều như vậy, cũng không có người nào lại có thể lên án anh đến thế, trong lòng dâng lên một tia áy náy, Phương Thành Vũ muốn đền bù cho cô.
Còn có một chút chuyện tốt chính là, anh ghen tị, lúc nhìn thấy Dụ Hoan cùng Tống Ninh ở bên nhau vừa nói vừa cười lại bực mình lại khó chịu.
Buổi tối hôm đó anh đã suy nghĩ rất nhiều, hồi ức trong khoảng thời gian này Dụ Hoan lì lợm la liếm, còn có ở trên người cô được đến vui thích, Phương Thành Vũ cảm thấy trong xương cốt của mình có khả năng có một khúc xương phản nghịch, cảm thấy tình thầy trò không màng luân thường cấm kỵ thật sự rất kích thích.
Nếu vứt bỏ quan hệ thầy trò mà nói, có thể gặp được một nữ sinh thích anh như thế cũng rất khó. Hai mươi mấy năm qua anh không nói chuyện yêu đương, bỗng nhiên muốn thử cùng Dụ Hoan.
"Lúc này anh trả lời cũng quá có lệ đấy......"
Dụ Hoan bất mãn mà lẩm bẩm, sau khi thu dọn rác xong thì đi ra ngoài văn phòng, không tiếp tục đợi ở văn phòng chủ nhiệm lớp, dù cho giữa trưa không có ai, nhưng lỡ như bị người ta nhìn thấy cũng không tốt lắm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...