Sau khi áp dục vọng xuống, hai người đi ra khỏi phòng học.
Phương Thành Vũ không cố tình lảng tránh, anh cùng Dụ Hoan vừa đi vừa nói chuyện phiếm, tựa như thầy trò bình thường, không khiến cho bất kỳ người nào chú ý, thoạt nhìn cực kỳ bình thường.
Đi đến đường nhỏ, Phương Thành Vũ dừng xe ở ven đường, xung quanh không ai, Dụ Hoan ngồi vào ghế phụ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên đường hai người không nói gì, Dụ Hoan lấy ra một quyển sách, đọc cực kỳ nghiêm túc, Phương Thành Vũ cũng không quấy rầy cô. Sau khi về đến nhà, Phương Thành Vũ đỗ xe xong, hai người lên lầu.
Lại lần nữa đi vào nhà thầy, Dụ Hoan không khỏi dâng lên một chút cảm khái, lần trước tới đây thầy còn rát chán ghét cô, là cô mặt dày mày dạn dính lấy anh, không nghĩ tới lần này tự nhiên trở thành bạn gái của anh, quá mông lung, mới chỉ qua mấy ngày, tựa như chỉ là giả dối.
Phương Thành Vũ đổi giày xong theo thói quen đi vào toilet rửa tay, chờ tới khi anh đi ra, Dụ Hoan vẫn còn đứng ở cửa.
"Làm sao vậy?"
Dụ Hoan nhìn anh, hai mắt sáng lấp lánh, cắn môi lắc đầu, cởi giày đi chân trần vào.
“Đi dép vào! Dễ bị cảm lạnh đấy." Người đàn ông đi tới tìm dép lê cho nữ, đặt ở bên cạnh chân cô, Dụ Hoan nhìn nhìn, vẫn là không xỏ vào.
Phương Thành Vũ vừa muốn nhíu mày bỗng nhiên nhớ tới lời cô từng nói, không thích đi những cái người khác đã từng đi. Bất đắc dĩ thở dài, lấy khẩu khí thương lượng mà nói: "Đi vào trước, đừng để cảm lạnh, ngày mai anh mua đôi mới cho em."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Anh nói rồi đấy!" Dụ Hoan vui vẻ nhảy vào trong lòng ngực anh, treo ở trên người hắn làm nũng như con bạch tuộc: "Hôm nay không đi, thầy, nếu sợ em bị cảm lạnh, vậy anh ôm em tới bàn ăn không được sao ~"
Phương Thành Vũ giữ lấy mông nhỏ của cô, vỗ một cái: "Thành thật một chút, sao lại dính người như thế hả, kẹo mạch nha thành tinh?"
"Ôm em đi mà ~" Dụ Hoan cười khanh khách không ngừng, cô ôm chặt cổ anh, cọ cọ trong lòng ngực.
Phương Thành Vũ bị cô nháo hết cách, khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống, lại thỏa hiệp mà ôm cô đi vào toilet: "Rửa tay trước, sau đó đi làm bài tập, đói bụng sao?"
Dụ Hoan đạp lên chân anh để rửa tay, vừa rửa vừa nói: "Có hơi đói."
"Ừm, để anh làm chút đồ cho em ăn, kén ăn không?"
Dụ Hoan rất nhẹ, người đàn ông tuy rằng bị cô dẫm lên chân lại không hề đau, hai chỉ bàn tay to bóp lấy eo nhỏ của cô.
"Em dễ nuôi lắm, chỉ cần cho ăn là được!"
Ngửa đầu cười cười với anh, Dụ Hoan rửa tay xong, dùng khăn lông của Phương Thành Vũ lau khô, sau đó ôm cổ anh hai chân ngoắc trên eo anh.
"Thật đúng chó hoang nhỏ, cho ăn cái là sẽ chạy theo người ta, về sau chỉ có thể ăn của anh thôi." Người đàn ông nâng mông nhỏ của cô lên, lại ôm cô đến trước bàn ăn, nhìn Dụ Hoan xong sau đó xoay người đi vào phòng bếp.
"Biết rồi!" Dụ Hoan nhìn bóng dáng của anh, quơ quơ gót chân nhỏ, nhẹ nhàng mà đáp lại một câu, trên mặt là nét tươi cười ngọt ngào.
Viết bài tập một ồi, Phương Thành Vũ bưng hai tô mì đi tới đặt lên trên bàn cơm: "Ăn xong lại làm."
Dụ Hoan buông bút, nhìn một mì toàn rau dưa không nhịn được cười.
Lần trước cũng là mì, thật ra thầy chỉ biết nấu mì thôi đúng không? Còn hỏi cô có kén ăn hay không nữa, có cái để kén sao?
Liếc mắt nhìn nữ sinh đang che miệng cười trộm, Phương Thành Vũ cũng chưa nói gì, đi phòng bếp lấy đũa đưa cho cô, hai người ngồi đối diện an tĩnh ăn bữa tối.
Người đàn ông ăn xong cơm tối, rửa chén đũa sạch sẽ, sau đó lấy nhật ký làm việc ngày hôm nay ra để điền vào. Dụ Hoan vừa làm bài tập vừa nhìn lén người đàn ông đối diện, không cẩn thận bị bắt gặp.
“Làm bài cho tốt, cứ nhìn anh làm cái gì."
Bị cảnh cáo, Dụ Hoan thè lưỡi, thành thành thật thật làm bài tập, trong lúc nhất thời, phòng trong chỉ còn tiếng ngòi bút viết lên trên mặt giấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...