Không biết liêm sỉ

Tới gần trường, quả nhiên Tống Ninh để Dụ Hoan xuống, cậu đẩy xe, hai người vừa đi vừa tám chuyện vào trường học, sau đó tách ra ở trước cửa lớp.
 
Thời gian còn sớm, trong phòng học không có một bóng người, Dụ Hoan lấy bài tập ra bắt đầu viết, cũng may cô đã nuôi được một thói quen rất tốt, bài tập giống nhau sẽ làm xong phần nửa ở lớp, phần dư lại bổ sung cũng rất nhanh.
 
Trước khi các bạn học đến đông đủ, Dụ Hoan đã bổ sung xong bài,  ghé vào trên bàn nhắm mắt dưỡng thần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thời gian một ngày thật sự quá mau, không có người nào phát hiện Dụ Hoan khác thường, thoạt nhìn cô cũng không khác gì so với bình thường, chỉ có chính cô mới biết, trái tim trong lồng ngực đau đớn như bị xé rách.
 
Tới lúc gần tan học, lớp trưởng đi từ văn phòng trở về nói cho Dụ Hoan chủ nhiệm lớp kêu cô đi một chuyến, Dụ Hoan sửng sốt vài giây, sau đó gật gật đầu.
 
Bạn ngồi cùng bàn lo lắng nhìn cô, hỏi: "Hoan Hoan, Diêm Vương gọi cậu làm gì thế?"

 
Dụ Hoan lắc lắc đầu: "Không rõ lắm, tớ đi trước đã."
 
Bước chậm tới trước cửa văn phòng, Dụ Hoan lại do dự, đứng tại chỗ mãi không gõ cửa.
 
Một ngày hôm nay trong lòng đều trống rỗng, cô vẫn chưa kịp bình phục, nhục nhã ngày hôm qua như đập vào đầu cô. Cô suy nghĩ một ngày, không biết cách làm trước đây của mình có phải thật sự sai rồi hay không, có lẽ cô không nên nóng vội quyến rũ thầy như vậy, quả nhiên đứa trẻ hư sẽ không có kết cục tốt.
 
"Tiến vào."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiếng bước chân trước cửa đã ngừng hồi lâu, Phương Thành Vũ nhịn không được.
 
Nghe được giọng nói quen thuộc của người đàn ông, Dụ Hoan tâm đột nhiên nhảy dựng, cô đã từng nghe thấy anh tức giận quát lớn, nghe thấy anh sảng khoái thở nặng, rõ ràng ngày hôm qua còn bị anh kích thích cả người đầy thương tích, hôm nay nghe được giọng nói của anh lại còn động lòng.
 
Dụ Hoan thật muốn tát cho mình một cái, đánh tỉnh con người không biết cố gắng là mình.
 
Hít sâu một hơi, Dụ Hoan hơi thấp thỏm mà đẩy cửa đi vào.
 
"Đóng cửa."
 
Vốn đã cố ý không liên quan, muốn nói bản thân phải mở cửa ra, đừng để bị xem thường.

 
Do dự một chút, Dụ Hoan vẫn đóng cửa lại sau đó đi đến khoảng cách cách bàn làm việc 1 mét, đứng yên ở đó.
 
"Chào thầy."
 
Phương Thành Vũ đột nhiên phát hiện bản thân không thể gặp cô trong dáng vẻ quy củ như thế, trước kia không phải gan rất lớn sao, vào văn phòng không phải liền gục xuống chui vào bàn làm việc, ở trước mặt người khác khẩu giao cho anh sao, đã quen cô không biết xấu hổ cuốn lấy, bỗng nhiên thấy dáng vẻ ngoan ngoãn mới lạ của cô lại khiến Phương Thành Vũ tâm phiền ý loạn.
 
"Đến gần chút."
 
Phương Thành Vũ nhíu mày, trong mắt để lộ ra cảm xúc rõ ràng không vui.
 
Dụ Hoan cắn trên môi tiến lên trước hai bước, cúi đầu hỏi: "Xin hỏi thầy có chuyện gì sao?"
 
"Gần đây thầy cô bộ môn phản ảnh trạng thái học tập của cô rất không tốt, đi học luôn thất thần, câu hỏi cũng không trả lời đời, tôi quyết định sẽ tiến hành học phụ đạo một một cho cô, buổi tối đến nhà tôi."
 

Dụ Hoan trừng lớn hai mắt, ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, cho rằng bản thân vừa nghe lầm.
 
Thầy có gì? Phụ đạo một một? Đi nhà anh? Thế chẳng khác gì cô bôi thạch cao lên da chó cả? Cô đã cút đi như anh mong muốn, giờ anh lại có ý gì?
 
"Thầy, em không......"
 
Dụ Hoan còn chưa nói xong lời phản bác, Phương Thành Vũ liền cau mày, đánh gãy lời cô.
 
"Dụ Hoan, trước kia cô có thành tích thế nào, hiện tại thành tích thế nào? Cao nhị là một năm rất quan trọng, muốn nó trôi qua lãng phí như thế? Bạn học khác đều đang  tiến bộ, một năm sau những người khác thi đậu đại học lý tưởng, chỉ có cô thi rớt, cô cam tâm sao? Trước khi cự tuyệt thì suy nghĩ cho kỹ, có phải muốn từ bỏ chính mình hay không!"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui