Không biết liêm sỉ

Phương Thành Vũ nhìn bóng dáng đơn bạc của cô biến mất sau cửa, trong lòng như bị một cục đá lớn đè lên, ép anh khó chịu.
 
Một hộ ở lầu 5 sáng đèn lên, Phương Thành Vũ ngồi ở trong xe nhìn trong chốc lát sau đó từ xuống khỏi ghế sau, mở cửa ghế lái, lái xe rời đi.
 
Nghe được tiếng xe rời đi, Dụ Hoan đứng ở cửa ngã ngồi trên mặt đất, bụm mặt khóc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Buổi tối, sau khi tắm xong cô cố sức bôi thuốc, Dụ Hoan sớm đã nằm trong ổ chăn, cô cho rằng chính mình sẽ không ngủ được, tóm lại nghe nói người thất tình đều thích mượn rượu giải sầu, cô lại hoàn toàn không có suy nghĩ uống say, cũng không có cảm giác đòi sống đòi chết.
 
Có thể là bởi vì đã khóc rồi, thể hiện xong cũng khá hơn rất nhiều, hơn nữa cô cũng không tính là thất tình, vốn dĩ thầy đã không đáp ứng.
 

Miên man suy nghĩ một hồi, Dụ Hoan nặng nề chìm vào ngủ.
 
Sau khi cô ngủ, Phương Thành Vũ về tới nhà, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng mới nhắn cho cô một tin WeChat.
 
【 Bôi thuốc chưa? 】
 
Tin nhắn như đá chìm đáy biển, mãi cũng không có trả lời, Phương Thành Vũ ngồi ở trên sô pha lướt vòng bạn bè của Dụ Hoan, cẩn thận nhìn từ cái gần đây tới cái cuối cùng, lướt đến một cái ảnh chụp duy nhất của cô lại tự nhiên ma xui quỷ khiến lưu lại.
 
Ngủ sớm dậy cũng sớm, ngày hôm sau chưa đến 5 giờ Dụ Hoan đã tỉnh, lười biếng nằm trong ổ chăn trong chốc lát, cô mở hai mắt sưng sưng, bò dậy rửa mặt.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đôi mắt có chút sưng, phỏng chừng là vì ngày hôm qua khóc quá tàn nhẫn, Dụ Hoan nhìn gương hết nửa ngày, cảm thấy còn được, không tính là quá xấu, cũng chẳng quan tâm nữa.
 
Theo thường lệ đi xuống dưới lầu mua bữa sáng, vừa ăn vừa dạo tới dạo lui đi tới trường.
 
Mới vừa đi chưng hơn mười phút, phía sau có người gọi tên cô, Dụ Hoan sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Tống Ninh đang cưỡi xe đạp.
 
"Dụ Hoan! Sớm thế! Tớ còn tưởng cậu chưa ra cửa cơ, ở dưới lầu nhà cậu đợi một hồi lâu, vẫn là dì bán đồ ăn sáng nói cậu đi rồi, cũng may đuổi kịp cậu!"

 
Vững vàng ngừng ở bên cạnh cô, Tống Ninh lộ ra nụ cười tươi sáng như ánh mặt trời, cả người nhìn qua có mười phần tinh thần, cười rộ lên là có thể nhìn thấy răng nanh của cậu, đẹp trai mạnh mẽ đồng thời còn có chút đáng yêu, là tướng mạo mà mọi nữ sinh đều sẽ lập tức thích ngay.
 
Dụ Hoan cười, nói với cậu: "Sao cậu đi sớm thế, không cần đón tớ, ngày hôm qua đã rất phiền cậu rồi. Đúng rồi, ăn cơm chưa, hôm nay tớ mua ba cái bánh bao mà không có gì để uống, còn thừa hai cái."
 
Tống Ninh gãi gãi đầu, không có cự tuyệt ý tốt của nữ thần, nhận bánh bao cô đưa cho, cắn một ngụm.
 
"Tiện đường, nhà tớ cách nhà cậu không xa, một tuyến đường thôi. Ôi, thịt, ăn ngon."
 
Nam sinh ăn thật sự nhanh, hai ngụm một cái, hai cái bánh bao nhanh chóng bị ăn sạch.
 
"Đi thôi, lên xe."

 
Tống Ninh lấy tay quẹt qua miệng một cách qua loa tàn bạo, hất hất đầu nhìn cô, cố ý tỏ ra dáng vẻ trai đẹp đùa giỡn, Dụ Hoan bị cậu chọc cười, lại lắc lắc đầu: "Không cần, thời gian còn sớm, tớ đi bộ, cậu đi trước đi."
 
Tống Ninh nhướng mày, đĩnh đạc hỏi: "Có phải cậu sợ ảnh hưởng không tốt không? Thật ra thì cũng đúng, tớ đẹp trai như vậy, khẳng định nữ sinh trong trường sẽ ghen, chẳng qua cậu là nữ thần của mọi người, tớ cảm thấy nam sinh ghen ghét càng nhiều. Yên tâm, tớ tuyệt không chiếm tiện nghi, chỉ là mỗi ngày một mình một người lúc tan học rất cô đơn, sau này đi làm thì sao? Nếu không tớ đưa cậu đến cổng trường, sau đó cùng nhau đi vào trường học, vợ tớ dễ ngồi lắm đấy, mại dô mại dô ~"
 
Nam sinh cao lớn đẹp trai bán manh (tỏ vẻ cute)  thật sự làm người ta không thể nào nhẫn tâm, cậu cũng đã nói như vậy, Dụ Hoan cũng không thể nói thêm gì nữa tránh tổn thương lòng tự trọng của cậu, liền ngồi trên ghế sau.
 
Tống Ninh cười trộm, cao giọng nói: "Nắm chắc nhé, xuất phát!"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui