Hai người tạm biệt trước cửa lớp Dụ Hoan. Dụ Hoan mới vừa tiến vào tiếng chuông liền vang lên, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người cô bình tĩnh ngồi vào bàn học. Tôn Tiểu Ngọc ghé vào bên tai cô nói: "Hoan Hoan, cậu với Tống Ninh lớp năm kia có chuyện gì thế?"
Cứ thế không lâu sau, các bạn học đã bàn tán mờ ám, tất cả đều cho rằng hai người có gian tình, một đám lén lút mà chờ tin bát quái.
Dụ Hoan lắc đầu phủ nhận, cũng không nhiều lời, nhóm quần chúng vây xem thấy không có hạt dưa để gặm đành phải từ bỏ, thành thật ngồi nghe giảng bài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong văn phòng Phương Thành Vũ ngồi vào bàn viết tư liệu, càng viết càng bực. Anh biết Dụ Hoan dâm đãng, vốn cho rằng Dụ Hoan chỉ dâm đãng với chính mình, không nghĩ tới lại có thể nhìn thấy nữ sinh vừa lúc nãy còn ở trước háng anh kêu rên, mới vừa bị anh tưới xong, lại có thể ở trước mặt mọi người thông đồng với nam sinh khác, ghé vào trong lòng nam sinh khác, vẻ mặt xuân ý dạt dào, lúc vừa mới nhìn qua đôi mắt phiếm hơi nước kia lửa trong lòng anh ẩn ẩn có dấu hiệu bung lên. Lúc ấy anh rất muốn tiến lên tách hai người ra, nhưng nơi này là trường học, Phương Thành Vũ vẫn phải chặn lửa giận, không làm ra bất kỳ hành vi không lý trí nào cả.
Người đàn ông nắm cây bút trong tay, cắn răng, lửa giận ngập tràn không có chỗ phát tiết, lửa thiêu đốt tim phổi anh đau đớn. Cái cảnh Dụ Hoan ôm người khác giống như một tảng đá lớn đè nặng trong lòng khiến anh khó chịu.
Trong phòng học, Dụ Hoan không biết Phương Thành Vũ hận không thể ấn cô dưới thân làm đến khi không xuống giường được mới thôi. Cô lại đang chờ mong tan học, tan học liền có thể về nhà tắm rửa, trên đường còn phải mua thuốc bôi tiêu sưng, còn có thuốc tránh thai.
Tuy rằng thích được thầy bắn vào bên trong, nhưng Dụ Hoan cực kỳ rõ ràng mình không thể mang thai. Cô đã có kế hoạch cụ thể rõ ràng cho tương lai, có thể ở độ tuổi tốt nhất làm càn, theo đuổi người mình thích, thế nhưng sẽ không ở độ tuổi tốt nhất tạo ra mạng người.
Dụ Hoan hoàn toàn không nghe lọt cô giáo đang nói gì trên bảng. Cô vẫn luôn ngóng trông tới lúc tan học, cuối cùng vào một khắc tiếng chuông tan học vang lên, cô nhanh chóng dọn dẹp sách vở vào cặp sách rồi vội vàng đi ra ngoài.
Lúc đi đến cổng trường, phía sau có người gọi tên cô, Dụ Hoan quay đầu lại thấy được Tống Ninh đang cưỡi xe đạp lại đây.
"Dụ Hoan, cậu về nhà sao? Tớ đưa cậu về!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nam sinh cao lớn mạnh mẽ dừng ở bên cạnh cô, nụ cười tươi tắn trên mặt khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Dụ Hoan định từ chối theo bản năng, lại bị nam sinh chặn ngược lại.
"Tớ biết cậu khó chịu, lên xe đi, nhà tớ cũng tiện đường với nhà cậu mà!"
"Tiện đường?" Dụ Hoan có chút nghi hoặc.
"Đúng vậy, mỗi ngày lúc tan học tớ đều thấy cậu đi dọc theo đường nhỏ trở về. Nhà tớ cũng ở hướng đó, cho nên lên xe đi, cậu chính là nữ sinh đầu tiên ngồi sau xe tớ đấy. Bình thường tớ không cho người khác chạm vào vợ tớ đâu!"
Dụ Hoan đưa mắt nhìn phía sau xe, phát hiện xe đạp nam sinh đang cưới quả thật rất sạch sẽ, nhìn ra được cực kỳ yêu quý ó. Cô bị cách nói xe đạp như vợ chọc cười, khuôn mặt nhỏ trắng nõn cực kỳ mê người.
Tống Ninh nhìn cô cười thất thần, cũng thất thần như thế còn có người đàn ông ngồi ở trong xe cách đó không xa.
Phương Thành Vũ nắm chặt tay lái chỉ cảm thấy như vừa ăn thêm mấy cân quýt, trong miệng, dạ dày, trong lòng đều chua xót muốn chết.
Lúc Dụ Hoan cười anh đã thấy nhiều lần, lấy lòng, quyến rũ, giảo hoạt, đáng yêu, anh đều thấy qua, chỉ là những nụ cười đó đều dành cho anh.
Phương Thành Vũ tức nguyên một buổi trưa, vốn dĩ nghĩ rằng buổi tối đưa Dụ Hoan đến mình sẽ giáo cô một lần cho tốt. Xe đã sớm lái đến khu trống gần cổng trường đợi cô, lại không nghĩ rằng gặp được dáng vẻ cô đang nói giỡn cùng nam sinh lớp năm kia.
Trong lòng ghen ghét dữ dội, Phương Thành Vũ thu hồi tầm mắt, vẻ mặt lạnh lùng âm trầm lái xe rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...