Không biết liêm sỉ

Lúc tới lớp học sinh vẫn chưa đến đủ, Dụ Hoan lấy sách vở ra bổ sung bài tập. Ngày hôm qua chỉ lo câu dẫn thầy, bài tập vẫn chưa làm xong.
 
Lúc đại diện môn tới thu bài, đúng lúc cô vừa viết xong rồi nạp lên.
 
Trong giờ học Dụ Hoan không có tinh thần, luôn thấy mệt mỏi rã rời, cô ngáp một cái, cuối cùng thật sự nhịn không được, phải ghé vào trên bàn gối lên cánh tay nằm ngủ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Không biết ngủ bao lâu, eo bị người ta chọc một cái, cô giật người, không tỉnh.
 
Qua vài giây, lại bị người ta chọc thêm vài cái, lực đạo tăng thêm, Dụ Hoan không tình nguyện mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ ra, cau mày nhìn về phía bạn ngồi cùng bàn.
 
"Làm sao vậy?"
 

Giọng nói hơi khàn khàn, mang hơi thở nặng nề như vừa rời giường.
 
Bạn ngồi cùng bàn quăng cho cô một ánh mắt, ý bảo cô nhìn ra cửa.
 
Trong đầu Dụ Hoan nặng nề, tầm mắt đi theo hướng được chỉ, vừa vặn đối diện với tầm mắt của chủ nhiệm lớp đang đứng ngay trước cửa.
 
Sắc mặt của Phương Thành Vũ không tốt lắm, cau mày nhìn cô.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dường như trong nháy mắt đầu óc đã trở nên thanh tỉnh hơn nhiều, Dụ Hoan ngồi dậy xoa đôi mắt, thành thành thật thật nhìn về phía bảng đen.
 
Một lát sau, lúc cô lại nhìn ra cửa, người đàn ông đó đã đi rồi.
 
"Lá gan của cậu lớn thật, Diêm Vương cũng nhìn cậu nửa ngày rồi, cậu vẫn có thể ngủ ngon như thế được." Bạn cùng bàn Tôn Tiểu Ngọc sáp lại gần cô, nhỏ giọng nói.
 
Đầu óc Dụ Hoan nặng nề, có thể là vì tối hôm qua chân trần đứng ở bên ngoài nên có chút cảm lạnh, bụng cũng hơi hơi trướng đau.
 
Cố nén xong khóa buổi sáng, vào thời điểm giữa trưa đi ra ngoài ăn cơm Dụ Hoan đi tiệm thuốc mua một hộp thuốc trị cảm, rồi lại mua thêm một ly đồ uống nóng.
 
Một ly trà sữa ấm áp xuống bụng, cuối cùng bụng cũng đã dễ chịu hơn chút, ngồi ở một góc vườn trường, Dụ Hoan nhìn sân thể dục mấy nam sinh đang chơi bóng trên sân thể dục phát ngốc.
 
Giờ nghỉ trưa nhanh chóng kết thúc, Dụ Hoan đứng dậy đi về phía khu dạy học, bỗng nhiên, hai bóng dáng lọt vào tầm mắt của cô, bước chân của Dụ Hoan khững lại, ngơ ngẩn nhìn về phía trước.

 
Phương Thành Vũ cùng một người phụ nữ dáng người cao gầy đứng cùng một chỗ. Cô gái kia một đầu xoăn lọn sóng, trên mặt trang điểm xinh đẹp, nhìn qua lớp trang điểm là một cô gái có vẻ đẹp tinh xảo.
 
Trong ngực bỗng co rút một trận đau đớn, Dụ Hoan cắn răng nhìn hai người đang sóng vai bước đi.
 
"Thành Vũ, gần đây anh không liên lạc gì với em cả."
 
Tô Nhã chu miệng bất mãn mà nhìn anh, muốn khoác tay anh nhưng lại bị người đàn ông tránh thoát không dấu vết.
 
"Gần đây rất bận, không có thời gian."
 
Mặt Phương Thành Vũ lộ vẻ không kiên nhẫn, chỉ muốn nhanh chóng tiễn cô ta rời đi.
 
Mẹ Tô Nhã với mẹ của Phương Thành Vũ là chị em tốt, hai người đã sớm định cho bọn họ từ khi còn bé. Tô Nhã thích người đàn ông tuấn tú thanh nhã này, thế nhưng Phương Thành Vũ lại không thích cô ta, không muốn liên lạc gì với cô ta cả
 
Mẹ Phương vẫn luôn muốn tác hợp bọn họ, bởi vậy luôn tạo cơ hội cho hai người. Đáng tiếc Phương Thành Vũ biểu hiện mình là thẳng nam cực kỳ sắt thép, không khí ái muội một xíu thôi cũng bị anh đánh vỡ nhanh chóng. Bởi vì nhà trai kháng cự, hai đứa hai nhà này vẫn luôn không thể kết thân. Mẹ Phương tức không chịu được, mỗi lần Phương Thành Vũ về nhà đều sẽ bị bà ta nhắc mãi.

 
Hôm nay Tô Nhã tới đưa cơm, cô ta luôn bắt lấy hết thảy cơ hội để tiếp cận Phương Thành Vũ, làm riêng cơm trưa mà đối phương thích, nắm lại đưa tới trường.
 
Phương Thành Vũ cố kỵ quan hệ hai nhà, để cô ta nhìn mình ăn. Sau khi ăn xong sau vội tiễn cô ta về.
 
"Lại vội, chừng nào anh mới đưa em đi xem phim được thế ~"
 
Tô Nhã đang làm nũng, đột nhiên trong lúc lơ đãng liếc thấy một nữ sinh cách đó không xa đang nhìn thẳng về phía nơi này, vẻ mặt nghi hoặc mà nói: "Nữ sinh kia đang nhìn cái gì thế?"
 
Phương Thành Vũ nhíu mày nhìn về phía đó, phát hiện Dụ Hoan liền dừng bước chân, cùng cô nhìn nhau vài giây. Sau đó người đàn ông bình tĩnh thu hồi tầm mắt tiếp tục bước đi về phía cổng trường.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui