Không biết liêm sỉ

Trên người Dụ Hoan đều là tinh dịch của người đàn ông, tiểu huyệt, đùi đều dính dâm thủy, cả người lộ ra hơi thở dâm đãng, vừa bẩn lại vừa ái muội.
 
Phương Thành Vũ dừng một lát, vào phòng tắm xả nước đầy bồn tắm, sau đó trở lại phòng khách bế cô lên ném vào bồn tắm.
 
Dụ Hoan vô lực ngã vào bồn tắm phịch một tiếng, sau đó ghé vào bên cạnh mệt đến không muốn cử động.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trên người Phương Thành Vũ còn sót lại mồ hôi lẫn dâm thủy của cô gái, anh ghét nhất cảm giác nhớp nháp này, liền mở vòi hoa sen ra tắm rửa.
 
Thân thể trần trụi cường tráng ở trước mắt, Dụ Hoan dường như xem không đủ, nhìn chằm chằm anh không ngừng, nhìn đến lúc Phương Thành Vũ lại cứng.
 
"Nhắm mắt lại, thu hồi ánh mắt đói khát của cô đi!"
 
Người đàn ông liếc mắt nhìn cô một cái, dương vật thô dài thẳng tắp vểnh lên.

 
Dụ Hoan che miệng cười trộm, vội vàng nhắm mắt lại, chờ tới lúc người đàn ông quay đầu lại tiếp tục tắm rửa, cô trộm kẽ mở mắt ra tiếp tục nhìn lén 
 
Động tác nhỏ của nữ sinh tự nhiên không tránh được pháp nhãn của người đàn ông, Phương Thành Vũ không thể nhịn được nữa giật khăn lông bên cạnh ném lên đầu cô, che hết tầm mắt của cô lại, vừa ở bên cạnh nói: "Tắm rửa sạch sẽ nhanh lên, không nhìn xem giờ đã mấy giờ rồi, ngày mai còn phải dậy sớm đi học."
 
Dụ Hoan thè lưỡi, bắt lấy khăn lông trên đầu, ngoan ngoãn ngâm mình trong làn nước ấm thoải mái dễ chịu trong chốc lát, nhéo khăn lông trên tay đưa lên mặt, ngửi hương vị của anh.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Biến thái, Dụ Hoan đầu óc cô có vấn đề gì không? Dáng vẻ này của cô có khác gì so với kẻ ngốc không chứ?"
 
Rút khăn lông trong tay cô ra, người đàn ông cau mày ném nó vào bồn rửa tay, định một lát nữa sẽ giặt sạch.
 
Hương vị của thầy chợt biến mất, Dụ Hoan bất mãn chu chu miệng, ngồi trong bồn tắm rửa sạch cơ thể.
 
Lăn lộn xong cũng đã qua 12 giờ, Phương Thành Vũ mặc một cái quần lót màu đen đứng trước bồn rửa tay giặt khăn lông với quần lót, Dụ Hoan trần trụi đứng ở cửa nhìn đũng quần hơi phình ra của anh, thầm nghĩ: Màu đen cũng không làm nó nhỏ hơn!
 
Phương Thành Vũ nắm lấy khăn tắm ném lên đầu cô, mày nhíu lại: "Lau khô đi, nước nhỏ giọt lên sàn hết rồi, phòng tắm có máy sấy, sấy tóc cho khô rồi ngủ tiếp."
 
"À."
 
Dụ Hoan lau khô tóc với cơ thể, đứng ở bên cạnh anh thổi tóc, sợi tóc mềm mại ướt át bị thổi tung cuốn lên cánh tay của anh, như đang chọc ghẹo người ta.
 
Giặt khăn lông cùng quần lót xong, Phương Thành Vũ đi đến trên sô pha cầm lấy tất rồi quay lại toilet tiếp tục giặt.

 
Dụ Hoan nhìn anh rồi nói: "Thầy, để em giặt cho?"
 
Người đàn ông liếc mắt nhìn cô một cái, lạnh lùng nói: "Tôi cũng đâu phải tàn phế, còn cần cô làm sao?"
 
Lại bị dỗi, Dụ Hoan thành thành thật thật thổi tóc, không tiếp tục ghẹo loạn.
 
Người đàn ông giặt đồ liền đi ra ngoài, Dụ Hoan tóc dài, thổi gần mười phút mới khô chín phần.
 
Dùng cây lược gỗ của thầy chải qua tóc dài một chút, Dụ Hoan trần trụi đi ra khỏi phòng tắm.
 
Phòng khách không có một bóng người, chỉ chừa một ngọn đèn tường, phòng của người đàn ông sáng đèn. Dụ Hoan do dự một chút cuối cùng vẫn đi về phía phòng ngủ của anh.
 
"Thầy?"
 
Gõ gõ cửa, bên trong truyền ra giọng nói mất kiên nhẫn của người đàn ông.
 

"Lại có chuyện gì? Mấy giờ rồi mà còn không ngủ được?"
 
Dụ Hoan cắn môi nói: "Thầy, em có thể ngủ chung với thầy được không?"
 
"Không thể. Đi phòng khách ngủ."
 
Giọng nói của người đàn ông cực kỳ quyết đoán, Dụ Hoan rũ mắt nghĩ nghĩ còn nói thêm: "Cái đó… Thầy có thể cho em mượn một bộ áo ngủ không?"
 
Qua một hồi lâu, cửa bị mở ra, người đàn ông mang theo sắc mặt đen thui đứng trước mặt cô, ném bộ quần áo trong tay cho cô, giọng nói vững vàng buông lời cảnh cáo: "Dụ Hoan, hiện tại, bây giờ, lập tức cút đi ngủ, đừng ép tôi phải ném cô ra khỏi cửa!"
 
Nói xong hung hoa huyệt sầm cửa lại, Phương Thành Vũ trước đây có sinh hoạt rất quy luật, căn cứ vào việc anh là chủ nhiệm lớp, vẫn luôn duy trì thói quen 11 giờ tắt máy đi ngủ như cũ hôm nay anh bị Dụ Hoan lăn lộn đến bây giờ vẫn chưa ngủ, đồng hồ sinh học khiến tính tình anh càng ngày càng kém.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui