Không Biết Bao Giờ Gặp Lại

12

Khóe môi anh cong lên, vừa viết vừa chỉ về phía camera ngay biển báo, giọng điệu còn cứng rắn hơn cả tôi: "Không biết đoạn đường này cấm xe máy sao?"

"Hửm?"

Thanh máu của tôi cạn sạch, không còn sức phản bác.

Anh nhét giấy phạt vào tay tôi, hơi cúi xuống nhìn tôi.

Đôi mắt sáng ngời đến kinh ngạc, giọng nói còn mang theo sự dụ dỗ độc nhất vô nhị của anh: "Tôi nuôi em, em ngoan ngoãn chạy xe về nhà đi."

Giọng nói khàn khàn quanh quẩn bên tai tôi.

"Nghe lời."

Tôi không nhịn được nghiêng đầu, hôn lên môi anh, hung hăng cắn nhẹ: "Anh đã nói nuôi em, không cho đổi ý."

Anh lập tức đứng thẳng người, mặt nghiêm túc: "Đang ở nơi công cộng, còn ra thể thống gì."

Tôi cười phá lên, nhìn dáng vẻ nghiêm túc với vành tai đỏ bừng của anh, trong lòng tôi như được chờm một túi nước nóng, ấm áp khó tả.

"Để xe lại đây."

Tôi??

Phép lịch sự của anh đâu?

Tôi lạnh mặt, cầm lấy giấy phạt leo lên xe buýt.

Qua cửa sổ, ánh chiều tà chiếu lên người Giang Tự khiến anh có vẻ thần thánh hóa, không thể mạo phạm.

Trên xe, đám học sinh bàn tán ríu rít về anh cảnh sát giao thông kia đẹp trai quá.

Cầm giấy phạt trong tay, tôi thầm nghĩ, đúng là đẹp trai thật.

He he. Anh ấy là của tôi!


Tôi mở giấy phạt ra, trên đó viết số tiền phạt, bên dưới còn có một dòng chữ.

"Được, Giang Tự sẽ nuôi Tô Dĩ, đời này không hối hận."

Mắt tôi nóng lên, mũi cay cay, một tờ giấy mỏng lại đáng giá ngàn vàng.

Tôi mở cửa sổ, quay về phía anh hét lớn: "Giang Tự!"

Anh đột ngột xoay người lại, ánh mắt tìm được ngay bóng dáng của tôi.

Tôi cười rực rỡ hơn cả ánh mặt trời, cầm tờ giấy phạt vẫy tay với anh: "Đời này không hối hận!"

Anh ngày thường nghiêm túc như thế mà giờ lại đứng đó cười như thằng khờ.

Ánh mặt trời dọc theo bóng cây, xuyên qua tầng tầng lớp lớp đập vào mắt tôi, bóng dáng thẳng tắp kia dần biến mất trong tầm mắt tôi.

13.

Xe buýt cứ chạy một chút lại ngừng, tôi buồn ngủ dựa vào cửa sổ.

"Tất cả không được nhúc nhích! Lái đến cầu, nhanh lên!"

"Áaaaaaa!"

Tiếng hét chói tai vang lên không ngừng.

Tôi giật mình mở mắt ra, chỉ thấy một người đàn ông đang kề dao trên cổ một học sinh.

Tôi quyết định nhanh chóng nhấn SOS để cầu cứu.

Đứa trẻ hét to do bị dọa sợ, lại bị tên bắt cóc tát cho một bạt tai.

"Im miệng, còn ồn ào tao cho chúng mày lên đường bây giờ!"

Hắn cởi áo khoác ra, trên lưng cột đầy thuốc nổ khiến da đầu tôi run lên.

Dao gọt hoa quả đã cứa vào cổ đứa trẻ.

Tôi nhìn xung quanh, toàn học sinh và người già, không hề có sức chống cự, họ đều ngồi xổm xuống, cả người run rẩy do sợ hãi, nhìn về phía tôi cầu cứu.

Tôi!!

Tuy rằng tôi nhát gan nhưng vẫn dũng cảm đứng lên.

Tên bắt cóc tức giận quát to: "Ngồi xuống! Không được nhúc nhích!"

Vẻ mặt hắn rất điên cuồng, giống như lúc nào cũng có nguy cơ sụp đổ, chắc là bị đả kích nên muốn trả thù xã hội.

Tôi giơ tay lên, dùng giọng điệu dịu dàng nhất có thể để trấn an hắn: "Anh có khó khăn gì có thể nói với tôi...."

Tác giả tiểu thuyết cũng cần phải tìm hiểu tâm lý nhân vật.

Vẻ mặt hắn đau thương, quần áo đã giặt đến bạc màu, trên người tỏa ra mùi nước sát trùng và tiền giấy, tay cầm chặt búp bê hình con thỏ, ánh mắt điên cuồng.

Tôi cố gắng dẫn dắt hắn theo cái thiện.

Hắn nới lỏng con dao đặt trên cổ đứa trẻ ra.

"Đứa trẻ này chắc bằng tuổi con anh nhỉ, nó còn quá nhỏ, tôi sẽ làm con tin của anh, không phải anh muốn tiền sao?"

Mắt tên bắt cóc đỏ ngầu, đau thương rống lên: "Đúng! Tôi chỉ muốn tiền!"

"Chị ơi, cứu em...."


Giọng nói non nớt và yếu ớt như con muỗi nhỏ xíu cứa vào tim tôi như móng vuốt khổng lồ.

Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi họng, tôi nháy mắt ra hiệu cho đứa trẻ đừng cử động và đừng nói gì hết.

"Tôi có tiền, tôi làm con tin của anh, để chồng tôi đưa tiền cho anh, được không?"

Tôi liên tục lấy thẻ ngân hàng ra để chứng minh mình có tiền.

Ánh mắt hắn tỏ vẻ nghiền ngẫm, suy nghĩ một lúc thì kéo tôi qua và đẩy đứa trẻ ra.

Lưỡi dao còn hơi ấm kề trên cổ tôi, điện thoại trong túi quần tôi rung lên.

Ngoài cửa sổ vang lên tiếng rù rù từ chiếc xe máy của tôi.

Giang Tự đến rồi.

Cả người tôi run rẩy, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, mồ hôi lạnh trên trán rơi như thác.

Nói không sợ là nói dối, tôi vẫn tươi cười nói chuyện với gã: "Con gái tôi được 3 tuổi, rất nghịch ngợm và thích thỏ."

"Sức khỏe con bé không được tốt lắm, nhưng rất hiểu chuyện, lần nào cũng nép vào lòng tôi gọi mẹ ơi."

Tên bắt cóc nới lỏng tay cầm dao kề trên cổ tôi: "Cô... cô cũng có con gái sao?"

Tôi liếc nhìn Giang Tự mặc thường phục lẫn trong đám người, nhìn hắn gật đầu tỏ vẻ đúng vậy.

Cũng không biết Giang Tự có quên ám hiệu của tôi và anh ấy hay không nữa.

Lúc trước khi chơi trò chơi trận chiến giữa cảnh sát và cướp, tôi và anh ấy hợp tác với nhau, chỉ cần một ánh mắt anh ấy cũng đã hiểu ý của tôi.

Bên tai vang lên tiếng chim kêu, tôi thở phào nhẹ nhõm.

"Đúng vậy, con bé là món quà tuyệt vời nhất mà tôi nhận được."

Dây thần kinh căng thẳng của tên bắt cóc dần thả lỏng, tôi đếm thầm trong lòng.

Ba!

Hai!

Tay tôi đầy mồ hôi.

Một phát không trúng, mạng nhỏ khó giữ.

Giang Tự à, mạng của vợ anh nằm trong tay anh đấy, anh nhất định đừng run tay đấy.


Một!

Đúng lúc này!

Một người phụ nữ trong xe đột ngột mở cửa sổ ra và hét ầm lên.

"Cảnh sát Giang, cứu tôi!!"

Lại là con mụ thuê nhà kia!

Mẹ kiếp!

Chị nóng rồi nha.

Tên bắt cóc đột ngột rút dao về, hắn hoàn toàn phẫn nộ: "Cô lừa tôi!"

"Cô lừa tôi!"

"Tôi muốn các người chôn cùng con gái tôi!"

Hắn đặt tôi ra phía trước, lưỡi dao cọ qua cọ lại trên cổ tôi, tôi cảm thấy đau đớn dữ dội.

Tôi dùng khuỷu tay tấn công, xoay người và đoạt lấy dao sắc bằng tay không.

Bùm!

Một tiếng nổ lớn vang lên.

Tên bắt cóc ngã xuống.

"Tô Dĩ!"

Tôi lấy tay che cổ lại, dòng máu nóng nhuộm đỏ cả người tôi.

Thiếu chút nữa là lên bàn thờ ngồi rồi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui