- Vậy cho nên... Tao cho mày thời gian suy nghĩ, nên tiêu hoá hết lời nói của tao đã. Bài bái!
Bảo nói liền một hơi, âm cuối kéo dài, câu nói lấp lửng giữa chừng. Hắn ho khan vài cái, rồi ung dung đứng dậy vào bếp lấy nước uống, bỏ lại sau lưng Hoàng ngồi một mình với mớ suy nghĩ chẳng đâu vào với đâu. Vậy là anh nên chờ đợi sao? Thời gian thực sự là phương pháp tốt nhất? Trước giờ anh chưa từng nghĩ vậy. Theo quan điểm của Hoàng, không là không có là có. Việc gì cũng cần phải đưa ra quyết định một cách nhanh chóng và rõ ràng. Anh không thích sự lưỡng lự, nhất là trong những công việc quan trọng. Thế nhưng, Bảo nói cũng có lý. Anh đã chấp nhận phản bội hôn nhân để đến với Thư, vậy tại sao không thể chấp nhận việc cho cả Dương và anh thời gian để bình tĩnh hơn?
Nếu được làm lại thì tốt biết mấy. Hoàng thở dài, anh cảm giác như mình đang già đi cả chục tuổi vậy.
Một lát sau Bảo quay lại, trên tay cầm hai lon bia, ném đại một lon về phía Hoàng, hắn nhàn nhạt nói.
- Mày suy nghĩ kĩ rồi chứ, muốn tiếp tục không?
Anh gật đầu.
Bảo nhếch mép cười, ánh mắt loé lên tia tán thưởng, thuận tay mở lon bia, tu ừng ực rồi tiếp lời.
- Nói thật với mày lúc nghe tin mày ngoại tình tao thật sự sốc. Mày biết tại sao không? Dương thực sự là một cô gái tốt. Cô ấy quật cường, mạnh mẽ và điều quan trọng hơn cả, cô ấy là vợ mày. Cứ cho là vợ mày đối với chuyện ấy rất chán ghét cũng không có nghĩa mày phải tìm đến nơi khác để giải tỏa. Đàn ông không đơn thuần là động vật chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Hơn nữa, vợ mày bị như vậy lẽ ra mày phải tìm hiểu cặn kẽ trước khi đưa ra kết luận mới đúng. Chính sự vô tâm của mày sẽ giết chết cô ấy đấy. Với cả, tao không hiểu bên trong não mày có cái gì mà lại vì bản thân đòi ly hôn với vợ. Quỳ luôn đấy. Mày xem, cô ấy chưa biết thì phải nói cho cô ấy biết, mày sai thì mày phải sửa. Nhưng không, mày lựa chọn làm rùa rụt cổ, dám làm nhưng không dám đối diện. Cách mày chọn thật quá nhục nhã Hoàng ạ. Tao chưa bao giờ nói nhiều thế này đâu, nhưng tao vẫn phải nói. Vấn đề của mày, tất nhiên mày phải tự giải quyết. Tao nói là việc của tao, và cho dù diều đó có khiến mày tự ái thì tao vẫn phải làm. Hoàng ạ, mày và Dương đều là bạn tao, và trong chuyện này tao chẳng muốn bênh vực một ai cả. Nhưng mày biết đấy, thật sự ra thì...
- Đủ rồi.
Hoàng đứng bật dậy, trực tiếp ngắt lời Bảo. Đôi mắt anh âm u, ảm đạm. Cùng là đàn ông, cùng một lĩnh vực nhưng tại sao anh lại thất bại như thế này? Không chỉ thất bại mà còn thất bại một cách thảm hại.
- Cảm ơn mày, nhưng tao không muốn nghe nữa...
Bước chân Hoàng lảo đảo, cảm giác như sắp ngã đến nơi. Những gì thằng bạn nói, đều đúng hết, không sai một chữ nào. Cớ sao anh lại thấy trống rỗng như vậy? Có chút gì đó hụt hẫng, chút gì đó thiếu sót, chút gì đó... Đau lắm!
- Có thảm đến mức nào cũng tuyệt đối đừng động đến rượu!
Bảo thấy Hoàng chuẩn bị ra về, cố gắng nói vọng theo. Hắn không ra tiễn. Vì hắn biết với tâm trạng của anh hiện giờ sự tồn tại của hắn chỉ bằng không khí. Hắn chỉ mong lời khuyên cuối cùng của mình anh nghe lọt tai, nếu không hắn thực sự cũng không biết phải làm sao. Nếu xảy ra chuyện gì, hắn chỉ mong Dương đừng làm chuyện dại dột. Bởi không chỉ Hoàng mà cả hắn nữa, đều sẽ day dứt cả đời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...