Tada!!! Chương này kỉ niệm truyện được 10000 lượt đọc nà! Hú hú cảm ơn các bạn đã quan tâm nhé!
Tôi lên tàu điện, không theo hướng nhanh nhất trở về chung cư The Light mà ngồi ở tuyến đường lớn chầm chậm giết thời gian.
Tôi chọn một chỗ ngồi cho mình, lôi cuốn truyện đam mỹ trong ba lô ra. Vui vẻ đẩy gọng kính, bắt đầu đọc.
“Có một thứ rung cảm mãnh liệt của con người được gọi là tình yêu.
Ban đầu, nó tới rất nhẹ nhàng, len lỏi vào trái tim bằng cách gửi vài hạt nhớ nhung đến tâm trí.
Sau đó, nó bám chặt vào trái tim và khiến từng nhịp đập trở nên rối loạn. Nó bắt đầu điều khiển đầu óc cứ liên tục suy nghĩ, liên tục băn khoăn, liên tục ảo tưởng.
Tiếp theo, nó chen vào trái tim, cũng chen luôn vào cuộc sống của ta, khiến ta bận rộn với biết bao chuyện không phải của mình, nó cứ bắt ta luôn suy nghĩ, luôn quan tâm người đó, vậy mà lại như có phép thôi miên khiến ta không chút phiền hà, thậm chí còn thấy khó chịu khi kẻ khác thay ta quan tâm người đó, đốt lên trong lòng một ngọn lửa lớn gọi là Ghen tuông.
Cũng thi thoảng, nó ở trong tim lại phá phách, cứa vào tim những nhát dao vô hình, quăng tới tâm trí một đám hỗn độn với những đau đớn buồn tủi, dải đầy trên má những giọt nước mắt.
Cuối cùng, khi nó đã phát triển lớn và in hằn vào tim, nó khiến ta thật khó khăn khi sống thiếu người đó, thật chật vật với những nhớ nhung, thật bận rộn với những ghen tuông dỗi hờn, nhưng cũng thật hạnh phúc...
Đó là tình yêu.
Nói một cách khác, nó là những rung động của hai trái tim muốn yêu và được yêu.
Chỉ đơn giản như thế.
Vậy mà, tại sao cứ phải áp đặt hai trái tim kia, một trong lồng ngực đàn ông, một trong lồng ngực phụ nữ?”
Hầy, văn án khá trôi chảy.
Tôi tiếp tục lật giở các trang khác, chăm chú đọc. Những trang sách đã lật giở cứ ngày một dày lên...
Bạn thụ tính khá mạnh mẽ, tự lập, lại thẳng thắn và rất chủ động. Đúng kiểu thụ mà tôi thích.
Bạn công thì đẹp trai, tài giỏi, dịu dàng, tóm lại rất hoàn hảo chỉ có đều lại là thẳng.
À không không, phải gọi là chưa cong. Thế nào nhỉ? Có câu nói là: “Tất cả đàn ông đều nghĩ rằng họ thẳng, cho tới khi họ gặp được người đàn ông của đời mình.”
Bạn công này xem chừng đã siêu lòng nhưng vì trước đây có tư tưởng kì thị đồng tính nên vẫn đang tự lừa dối bản thân.
Chậc chậc, thường vì cái tư tưởng này mà sẽ ngược một đoạn dài đây. Tôi lắc lắc đầu.
Vì đã có kinh nghiệm “đèn sách” nhiều năm nên tốc độ đọc của tôi khá nhanh.
Chẳng mấy chốc đã tới đoạn hai người thổ lộ.
“- Trần Vũ. Em thích anh! – Lân Khải đập bàn đứng dậy, hai má ửng hồng vì hơi men chuếnh choáng ấm nóng thiêu đốt cơ thể. Cậu nắm lấy mảnh caravat trên áo Trần Vũ, kéo anh sát lại mình, dùng đôi mắt tuy mờ mờ hơi nước nhưng vẫn vô cùng cứng rắn nhìn thẳng anh.
- Lân Khải... cậu say rồi! – Trần Vũ vẫn giữ vẻ điềm đạm, nhẹ nhàng gỡ tay Lân Khải ra.
- Đúng vậy! Em là mượn cớ say rượu để tỏ tình với anh đó! – Lân Khải dậm chân, hấp hấp cánh mũi, hai mắt đã thấy cay cay, cậu nói bằng cái giọng của người nghẹt mũi – Anh chỉ cần nói cho em biết, anh có một chút tình cảm nào với em không?
Trần Vũ nhíu chặt đôi mày.
Anh có tình cảm với cậu hay không ư?
Có chứ! Rất nhiều là đằng khác.
Anh không hiểu vì sao anh lại không còn hứng thú với phụ nữ nữa. Cũng không biết từ lúc nào đến công ty cũng chỉ chăm chăm đưa mắt tìm kiếm cậu, một ngày không trêu chọc cậu thì cảm thấy không vui, một ngày không nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của cậu sẽ thấy vô cùng bứt rứt, trống trải. Tối sẽ lại nhớ đến cậu điên cuồng. Và thậm chí, đêm sẽ lại mơ cùng cậu làm những chuyện đáng xấu hổ.
Anh biết, anh đã yêu cậu rồi.
Nhưng Trần Vũ lại cay đắng giật mình nhận ra...
Lân Khải... cậu là nam nhân...
Không thể cùng anh sinh con đẻ cái.
Nghĩ tới đây, Trần Vũ bỗng nhớ đến khuôn mặt khắc khổ cùng ánh mắt đầy hy vọng của mẹ anh...
- Anh... Anh... – Trần Vũ nhìn khuôn mặt đau đớn của Lân Khải, trong lòng thắt lại, vừa vì thương cậu lại vừa vì nỗi khổ tâm đang giằng xé. Chỉ muốn một tay ôm trọn cậu vào lòng, nhưng lại sợ hãi mà không bước qua bản thân được.
Lân Khải vẫn nhìn Trần Vũ mong đợi, mày nhíu lại, một tầng hơi nước mờ bao phủ quanh đôi mắt sáng, khiến nó nhòe đi:
- Nhưng... anh không chắc mình là gay. Anh không biết mình có thể với em hay không... – Trần Vũ cũng nhíu chặt mày, đau lòng nhìn người con trai anh yêu ở trước mặt đang rơi nước mắt vì anh.
Lân Khải dứt khoát lau đi giọt nước mắt trên má, tiến tới đặt hai tay lên tóc Trần Vũ, kéo xuống:
- Có thể hay không... thử là biết! – Cậu đặt một nụ hôn trên môi anh, giây phút đó, nước mắt Lân Khải khẽ rơi, chảy thành một đường dài trên má. Trần Vũ bị bất ngờ bởi hành động của cậu, nhưng sau đó cũng dùng tay đỡ bên eo, cúi xuống mãnh liệt đáp trả. Bao nhiêu lo lắng, bao nhiêu mặc cảm, lý trí của anh đều cuốn đi hết, chỉ còn chỗ cho tình yêu thuần khiết lên ngôi.
Lân Khải tách môi ra, một lần nữa mong chờ nhìn Trần Vũ:
- Anh... có thấy ghê tởm không? – Nước mắt cậu đã nhòe hai khóe mắt, mũi đỏ ửng.
- Không. – Trần Vũ trả lời, ôm lấy cậu tiếp tục cơn mưa của những nụ hôn tình ái.”
Đét!
Hay lắm! Phải như vậy chứ!
Tôi vỗ đùi đét một cái.
Sau đó, lập tức ý thức được hành động quá khích của mình, tôi hạ ngay quyển sách xuống, nhìn xung quanh.
A... Mải mê quá, chỗ này vừa nãy không có người, bây giờ nhìn sang dãy ghế đối diện mới thấy có vài em học sinh cùng một ông chú trung niên.
Cũng may không ai bận tâm nhiều tới tôi.
A... ha ha... May quá.
Tôi đưa mắt quan sát mấy em học sinh kia, cũng để cho mắt nghỉ ngơi sau khi đọc mấy chục trang sách.
Có 5 em, 2 trai 3 gái, khá lớn, có lẽ đang trung học phổ thông. Mà trong đó, tôi chắc chắn hai em nam là một cặp.
Vì sao á?
Hai đứa này chơi đồ đôi, trên tay còn đeo vòng lục sắc. Mà quan trọng là ánh mắt tình tứ chúng nó nhìn nhau, tay đặt trên ghế còn cố tình đặt lên nhau nữa.
Khửa khửa. Vừa đọc truyện lại còn có hình ảnh minh họa. Tôi cười.
Nhìn mấy đứa nhóc vô cùng đáng yêu. 3 em gái kia chắc là hủ nữ. Ha ha, đồng môn của tôi.
- Ê ê Lộc, ông chụp cái ảnh này bao giờ vậy? – Một em gái kính cận lên tiếng.
- Hửm? Ảnh nào? – Cu cậu mà tôi cho là công quay sang.
- Đây đây. Vợ chồng các người chim chuột ở góc nào đây? – Em gái kia chìa điện thoại ra, mấy đứa đều xúm xít nhìn vào điện thoại.
- Hể! Chúng bây tình thú vừa thôi, còn hôn má nữa! – Em gái buộc tóc đuôi ngựa kêu lên.
- A tôi nhớ rồi. Quán Rainbow đúng không? Nhìn cái menu in hình yaoi kia kìa! Đúng quán Rainbow rồi. – Em gái tóc ngắn chỉ chỉ vào màn hình điện thoại.
Ha ha... Mấy quán cà phê tình thú à? Hấp dẫn đó!
Tôi dỏng tai lên nghe.
- A ha ha, bà tinh mắt đấy. – Cu cậu Lộc cười cười nhìn bạn gái tóc ngắn kia.
- Mày chụp từ bao giờ? – Bạn thụ đáng yêu giật mình kêu lên, giật lấy điện thoại.
- Khưa khưa khưa. Lúc đó thích quá không biết trời trăng gì à? – Cu cậu Lộc cười tà. Nhanh tay cướp lại điện thoại.
- Xóa đi! Nhanh! – Bạn thụ dậm chân. Vươn người tới lấy cái điện thoại.
Chụt.
Ơ hơ hơ.
Tôi thiếu chút nữa đã kiếm chỗ nào thoáng thoáng để hú hét.
Chúng nó thơm nhau trời đất ạ.
Ngay lúc bạn thụ vươn người tới, cu cậu Lộc kia hôn chụt cái vào má ẻm.
- Ahhh! – Em trai vừa bị mi trộm ôm má gào thét, giật lùi về phía sau.
A ha ha, đáng yêu quá.
Không may, lúc em ấy lùi lại vô tình huých phải chú lớn tuổi kia.
- A... Cháu xin lỗi. Cháu xin lỗi chú ạ! – Bạn thụ lập tức cúi đầu lễ phép nhìn người đàn ông.
Nhưng xem ra, khuôn mặt chú vẫn hằm hằm không giãn ra chút nào, thậm chí còn cau có hơn. Người đàn ông nghiến răng, đẩy em trai kia một cái khá mạnh:
- Xin lỗi cái gì? Mày không có mắt hả? Mới tí tuổi mà làm trò yêu đương với nhau. Đúng là một lũ bệnh hoạn! Ai đẻ ra chúng mày đúng là khốn khổ! Mẹ cái lũ rác rưởi. Đừng có động vào tao! Ghê tởm! – Người đàn ông đứng tuổi kia có vẻ như đã khó chịu với mấy nhóc từ trước, vừa rồi lại có cớ xả bực nên gân cổ mắng mỏ chúng một tràng như vậy.
Trên khuôn mặt mấy đứa nhỏ phút trước vẫn còn vui vẻ hồn nhiên, bây giờ tái mét: kinh ngạc, sợ hãi và tổn thương.
Tôi nhăn mày, từ tận sâu trong lòng dâng lên cảm giác bất bình không chịu nổi. Tôi đứng dậy, mặc kệ đang lo chuyện bao đồng, quyết nói phải trái với người đàn ông kia.
- Thưa chú! Em ấy vì vô ý nên đã đụng phải chú là em ấy sai, nhưng cũng đã lập tức xin lỗi chú, hà cớ gì chỉ vì một chuyện cỏn con lại lớn tiếng như vậy? Còn nữa, chú nói sao? “Một lũ bệnh hoạn”? Không biết chú đã được dạy điều này chưa nhưng đồng tính không phải là bệnh, nó là một tính hướng bình thường của con người. Và người đồng tính vẫn có thể sống như một công dân, đóng góp cho xã hội. Họ chẳng khác gì chúng ta ngoài việc yêu người cùng giới. Nên chú nói “rác rưởi” là sai rồi đấy ạ. – Tôi nhìn người đàn ông kia bằng ánh mắt cứng rắn và sắc lạnh.
- Liên quan gì đến cô sao? Cô cũng bê đê như nó à? – Người kia khinh thường nhìn tôi.
- Chẳng có cái luật nào quy định người ủng hộ đồng tính cũng là đồng tính, cháu chỉ thấy có chuyện bất bình thì lên tiếng thôi. Cháu nghĩ trước khi mắng nhiếc người khác thì chú cũng cần tự xem lại bản thân mình đi. – Tôi nghiến chặt răng, nhìn thẳng vào mặt người kia.
- Mẹ kiếp. – Người đàn ông kia hết lý, lại không có kẻ nào bênh vực ông ta, liền vo nhàu tờ báo trong tay, chuyển sang toa khác, trước khi đi còn lườm chúng tôi một lượt rồi phun ra những lời khó chịu.
Hừ. Kiểu người gì vậy?
Tôi nhăn mày nhìn theo bóng ông ta điên tiết trút giận lên cánh cửa.
Đúng là kẻ khó ưa mà.
Tôi lắc lắc đầu, quay qua mấy đứa nhỏ.
Bây giờ chúng nó đang nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh như mấy em cún con.
A... Tự dưng thấy mình như người hùng trong lòng mấy đứa vậy.
- Ha ha. Đừng có nhìn chị như thế chứ. – Tôi cười.
- A... Đại tỉ! – Mấy đứa nhóc kêu lên.
- Ha ha, đại tỉ cái gì chứ? – Tôi bật cười.
- Không có chị chắc bọn em đã bị chửi thêm mấy hồi nữa rồi. – Bạn thụ kia mếu máo.
- Cũng phải mạnh mẽ dần đi chứ! Đừng có cho người ta cảm thấy có thể bắt nạt được em, nếu không em sẽ cứ mãi bị vậy đấy. – Tôi cười dịu dàng nhìn mấy nhóc.
Thì... tôi cũng đã nói tôi không phải kiểu mấy cô nữ chính hiền lành giỏi nhẫn nhịn gì mà nhỉ? Tôi đúng kiểu con gái đanh đá luôn đấy. Hmm... Nói về vấn đề này chắc cũng phải nhắc tới gen di truyền của ma ma đại nhân...
– Mà... chị cứ nghĩ bây giờ hôn nhân đồng tính cũng được chấp nhận rồi chứ? Mấy thế kỉ rồi mà... – Tôi lẩm bẩm.
- Có. Có được chấp nhận rồi. Nhưng vẫn còn nhiều người kì thị mà chị. – Cu cậu Lộc khoanh tay tựa lưng vào ghế, mặt nhăn nhăn bất mãn.
- Ừm... Cũng phải. – Tôi gật gật đầu.
- Đại tỉ à! Mau qua đây ngồi! – Bạn thụ đáng yêu kia vỗ tay bộp bộp xuống chỗ bên cạnh, ra ý gọi tôi.
Tôi cười, xách mông đứng dậy qua bên đó.
- Em đã biết chị là hủ nữ từ lúc nhìn thấy bộ “Nam nhân” rồi.– Em gái kính cận lên tiếng, chỉ chỉ vào cuốn truyện trên tay tôi – Bộ đó khá hay á, bạn thụ cực kì chủ động luôn.
Tôi gật gật đầu, hớn hở như gãi đúng chỗ ngứa. Ha ha, gặp đúng đồng chí rồi, cái này là gì nhỉ? A... “Rượu ngon uống với bạn hiền”! Tìm được một bộ hợp ý đã sung sướng, tìm được một người hợp ý cùng đọc còn sung sướng hơn.
- Đúng đúng! Kiểu thụ như vậy đọc rất thoải mái, không bị ức chế. – Tôi cười, bắt mạch chuyện nhanh chóng.
Tuy là người lạ đến tên còn chưa biết, nhưng chúng tôi lại lập tức trò chuyện rôm rả được. Ha ha, bạn biết không? Đó gọi là người cùng chung chí hướng, nếu bạn không phải hủ nữ, có thể hiểu như là kiểu thân thiết giữa hai fan cùng một thần tượng, chỉ cần nói chuyện hai câu là đã thấy hợp nhau vô số điểm.
- Đại tỉ à, kết bạn với chúng em đi! Chúng em ngưỡng mộ chị quá! – Em gái tóc ngắn cười với tôi.
- Đúng thế đúng thế! Xinh đẹp mạnh mẽ chính trực lại còn là hủ nữ nữa! Chị đúng là thần tượng của em. – Em gái buộc tóc đuôi ngựa liên tục gật đầu, nhìn tôi mắt long lanh.
Tôi bật cười.
- Không cần thần thánh hóa chị như thế đâu. Chị là Mai Cát Nhiên, 25 tuổi. – Tôi nháy mắt.
- 25 tuổi? – Cả mấy đứa đều trố mắt.
- Đại tỉ à, em cứ nghĩ chị chỉ hơn em cùng lắm là 3 tuổi thôi... – Bé thụ không tin nhìn tôi.
- Hầy... 25 tuổi, đã ra trường 7 năm rồi! Chậc chậc, chị còn trẻ hơn cả em. – Em gái đeo kính cận ôm đầu tuyệt vọng.
- Gì chứ? Trông chị giống trẻ con vậy sao? – Tôi dở khóc dở cười nhìn bọn chúng.
Gật đầu.
- Ngoại trừ thân hình bốc lửa ra, khuôn mặt chị thuần khiết như học sinh trung học vậy. – Em gái tóc đuôi ngựa lắc lắc đầu chẹp miệng.
- Ể... Chị còn không trang điểm sao? – Bé thụ dí sát mặt tôi nhìn nhìn, tỏ ra biểu cảm không thể tin nổi.
- A ha ha... Đừng nói tới chị nữa. – Tôi có chút ngượng, xua xua tay – Các em tên gì?
- Em tên Ngân. – Em gái kính cận cười.
- Em tên Chi. – Em gái tóc ngắn nhìn tôi.
- Em là Ngọc. – Em gái buộc tóc đuôi ngựa tiếp tục.
- Em tên Lộc. – Cu cậu Lộc gật đầu.
- Em là Phong. – Bé thụ mỉm cười vô cùng đáng yêu.
- Ừm. Chị nhớ rồi! – Tôi cười, nhìn hai nhóc – Hai đứa đẹp đôi đó.
- A ha ha cảm ơn chị nha... – Cu Lộc gãi gãi đầu.
Cu Phong chỉ im lặng đỏ mặt.
Ha ha, mấy nhóc này đáng yêu thật, chọn đi toa này đúng là quyết định đúng đắn.
- Chị làm hủ nữ bao lâu rồi đại tỉ? – Chi hào hứng hỏi tôi.
- Cũng lâu lắm rồi. Ờm... Xem nào... Trước chị vẫn đọc truyện nam nữ, mà sau đó bị con bạn lôi kéo nên thành đứa ăn tạp luôn. Ha ha, lúc đó mới lên cấp ba, a... Cũng phải đến 10 năm rồi ấy nhỉ? – Tôi cười.
- Oa... Đại tỉ, chắc chị biết nhiều tác giả lắm nhỉ? – Ngân tròn mắt nhìn tôi.
- Ừm... Thực ra chị không đọc truyện chữ nhiều, chủ yếu là truyện tranh thôi. – Tôi cười – Ví dụ như Nhật thì có Scarlet Beriko, Ogawa Chise, Takarai Rihito, Zaria Ranmaru, Nekota Yonezou,... Ờm... Hàn thì có Chungnyun, Lee Aru, Z E C,... Trung thì có Old Xian, Tô Bắc, Vương Tử Anh, Cửu Cửu,... Mấy bộ huyền thoại như là Circle, 19 days, Đừng làm tớ khóc, Caste Heaven, Royal Servant,... Ôi ôi nhiều lắm bây giờ chị không nhớ hết đâu. – Tôi cười toe, một mạch đọc hết mấy cái tên đề cử trong đầu ra.
Nhưng mà, cả lũ đều nhìn tôi, nghệt mặt chớp chớp mắt.
A... Sao tôi lại quên chứ! 200 năm, tất nhiên bọn trẻ đều không biết những tác giả này rồi!
- Đại tỉ à, sao mấy người này lạ vậy? Em chưa nghe qua bao giờ luôn. – Ngọc hoang mang nhìn tôi.
- À... ờm... Nói sao nhỉ? – Tôi gãi gãi đầu, tìm cớ lấp liếm - Ờ... Mấy tác giả này cũng lâu lắm rồi, từ hồi các em còn nhỏ nên chắc là chưa nghe thấy.
- Vậy ạ? Chị đọc lại tên đi để em về xem! – Ngân lôi điện thoại ra chờ tôi.
- A... Ha... Cái này... Ừm... Các em vẫn nên đọc mấy tác phẩm bây giờ thì hơn. Vì tác giả cũ nên có thể sẽ không hợp đâu. – Tôi xua xua tay.
- Vâng.
Tôi phát hiện ra mấy đứa nhóc này rất ngoan nha, hoặc có thể nói là rất nghe lời tôi, nói như thế liền gật đầu mà không thắc mắc lại.
- Đại tỉ, chị có nhảy thuyền couple nào không? – Ngân lại hào hứng hỏi tôi.
- Ship couple ấy hả? Chị không. – Tôi lắc đầu cười – Chị vẫn thấy thích mấy cặp yêu nhau thật cơ, ship như thế lỡ vào trai thẳng cũng mệt lắm. Như hai nhóc này có phải hay hơn không? – Tôi mỉm cười nhìn cu Phong đang đỏ mặt.
- Chị có biết cặp Thiên Phong không? – Ngân vẫn vô cùng hào hứng nhìn tôi.
- Có. – Tôi gật đầu. Tất nhiên tôi biết rồi. Ha ha, sáng nay đã gặp cả đôi phu phu bọn họ.
- Chị biết không? Ngân nó chính là trong những ad của Thiên Phong chân ái fanpage đấy. – Ngọc cười nhìn tôi.
- Hí hí. – Ngân tự hào đẩy cặp kính cận trên sống mũi.
Tôi chỉ cười trừ. A... Nếu chúng nó biết tôi đang hẹn hò với hắn, chắc sẽ không còn cái vẻ yêu quý tôi nữa đâu?
- Ừm... Chị nghe nói, hai người họ không phải gay đâu. – Tôi ngập ngừng.
- Đúng đúng! Em cũng nói tụi nó rồi mà không có nghe! Cong hay thẳng em nhìn cái là biết mà! – Cu cậu Phong nhăn nhăn mũi lên tiếng.
- Xí xí! Cong hay thẳng không phải dùng mắt của ông để nhìn, mà phải cảm nhận bằng tâm hồn, bằng tâm hồn biết chưa? – Ngân vênh mặt cãi.
Hầy... Biết sao đây? Tôi đang phá vỡ tín ngưỡng trong lòng con bé rồi.
- Ờm... cái đó... chị nghĩ cũng không nên ship hai người thẳng... dù sao sau này họ cũng sẽ lấy vợ, khi đó thất vọng lắm. Đứa bạn chị cũng như vậy rồi nên chị biết. – Tôi nhăn nhăn mày, trong lòng có chút bứt rứt.
- A, mà đại tỉ, facebook của chị là gì? – Cu Lộc hỏi tôi, cậu nhóc có vẻ không quan tâm đến vấn đề kia lắm.
- Facebook của chị á? Mai Cá... – Tôi theo thói quen đang định nói ra thì ngừng lại.
A...
Nếu... Nếu bây giờ lên mạng tìm nick tôi và nick mẹ, có phải tôi sẽ được nhìn thấy các hành động, cảm xúc của mẹ 200 năm trước đây, như thế sẽ hé lộ rất nhiều thứ: tôi có gặp lại mẹ không, bố mẹ sau khi thiếu tôi sẽ thế nào,...
A! Đúng thế!
Tôi vội mở máy điện thoại, lên facebook tìm kiếm tài khoản của mẹ. Trong lòng đầy mong đợi.
Lướt qua bao nhiêu cái tên, tìm tất cả những nick đáng nghi.
Nhưng tìm mãi vẫn không thấy ảnh đại diện quen thuộc.
Tới tận kết quả tìm kiếm cuối cùng tôi vẫn không thấy.
Phải rồi. Đã 200 năm, tài khoản Facebook ấy chắc cũng đã khóa.
Thôi thở dài, cười nhẹ. Thất vọng rồi.
- Đại tỉ, sao vậy? – Cu Lộc lên tiếng.
- A... Không sao. – Tôi cười, thoát ra khỏi dòng suy nghĩ – Chị bị mất nick cũ rồi, chưa lập lại nữa.
- Vậy hả? Hay bây giờ chị lập luôn đi. – Chi nhìn tôi.
- Ừ. – Tôi cười.
Sau đó tôi đã lập một tài khoản facebook mới và kết bạn với bọn nhóc, chúng tôi cũng cùng nhau nói chuyện rất vui vẻ. Đúng là những người cùng chiến tuyến, rất dễ thân quen. Bọn nhóc khiến tôi quên đi sự thất vọng và chút sầu não trong lòng vừa rồi.
- Mà chị còn quên chưa hỏi, mấy đứa học lớp mấy rồi? – Tôi nhìn mấy đứa nhóc.
- 12 ạ. – Ngọc cười.
- Ừm... Năm cuối rồi học hành cũng vất vả lắm nhỉ? – Tôi mỉm cười nhìn chúng, nhớ lại những tháng ngày cuối cấp cong mông học đến mòn ghế.
- Vâng. Mà đại tỉ, chị học ngành gì vậy? – Cu Phong hỏi tôi.
- Chị học Y. – Tôi cười – Vừa mới làm việc được mấy ngày xong.
- Oa... Học được Y cũng phải đẳng cấp lắm đấy. – Cu Lộc trầm trồ.
- Ha ha... Thế hả? – Tôi cười phá lên, quẹt mũi một cái thật tự hào – Chị của mấy đứa đây là thủ khoa tốt nghiệp đại học Y Hà Nội đó!
“Ha... rồi cũng bị trai trẻ dắt mũi cả thôi...” Tiềm Thức khoanh tay bĩu môi nhìn tôi khinh khỉnh.
A! Ít nhất cũng để tôi ra oai với bọn nhóc tí chứ!
- Hả? Thủ khoa? – Mấy đứa nhóc tròn mắt.
- A... Đại tỉ à... – Cu Lộc nhìn tôi, biểu cảm rụng rời – Thủ khoa sao? Thủ khoa á? Chị... sao lại giỏi vậy? Em chỉ cần đỗ là tốt lắm rồi.
- Vừa học giỏi lại xinh đẹp... Chị... có phải con nhà người ta trong truyền thuyết không? – Chi hoang mang nhìn tôi.
Tôi bật cười. Thực ra thì ngày xưa vẫn luôn bị gọi thế.
Nhưng mà cho tôi xin đi. Người khác có biết ma ma đại nhân nói gì không chứ?
Hồi bé: ‘’Ăn nhanh ăn nhanh không mẹ cho em A bây giờ! Nhìn em nó kìa! Đấy! Ăn ngoan chưa. Phải như thế chứ!”
Hồi choai choai: “Ăn vừa thôi. Lợn đến nơi rồi đấy. Suốt ngày cày đầu vào mấy cái phim trẻ con. Người ta đang học hành bù đầu rồi kìa. Sao mày cứ bình chân như vại thế hả con? Thông minh một tí cũng đừng có chủ quan chứ! Không chăm chỉ là vứt đấy!”
“Có mỗi cái việc lấy tiền thừa mà cũng quên. Không biết học hành thế nào mà giỏi được nữa. Nhìn thằng B nhà bà C xem, bằng tuổi mày mà đã biết bán hàng rồi đấy!”
“Không được yêu đương gì đâu nhé! Nhìn chị D nhà bà E xem, đấy, chị hiền như thế, suốt cấp ba không yêu ai...”
Bây giờ: “Nhiên! Quét nhà đi! Nhìn cái H nhà bà K xem, mẹ nó không phải động chân động tay vào việc nhà bao giờ...”
“Nhiên! Con nhìn cái M nhà bà N xem, đấy, lớn đầu rồi, cũng phải biết làm đẹp đi chứ! Nó xấu xấu thế mà phấn son quần áo cũng đẹp đáo để đấy! Thế mới có người yêu được.”
“Ơ cái con bé X nhà bà Y sắp lấy chồng rồi đấy Nhiên ạ! Mẹ thấy mày cứ học cho lắm vào rồi làm gì? 25 tuổi đầu vẫn chưa có đứa nào yêu. Nhìn con nhà người ta xem, lấy chồng lấy vợ hết cả rồi!”
...
Hây... Thật sự tôi cũng không biết chiều ma ma đại nhân theo cách nào nữa luôn.
Vậy mà đứa khác còn cứ ghen tị với tôi.
- Không có phải đâu. Mẹ chị chê chị suốt ấy chứ. – Tôi cười trừ.
- A... Chê điểm nào chứ? Xinh đẹp, chính trực còn tài giỏi, mà không phải giỏi thường, là xuất sắc ấy. Thực sự là không ngờ lại có người như chị luôn... Ông trời bất công quá... – Ngân chẹp miệng lắc đầu.
- Đại tỉ à, từ bây giờ chị sẽ là đại thần, là tính ngưỡng trong lòng em! – Cu Phong nhìn tôi giơ nắm dấm đầy quyết tâm.
- Đại tỉ, chắc chắn chị nhiều người thích lắm. – Cu Lộc cười.
- Ha ha... Mấy cái đứa này, đừng có tâng chị lên tận mây xanh nữa, chị lại có thói tự cao bây giờ. – Tôi cười toe.
- Lộc nói đúng đó! Em cũng rất tò mò người yêu chị là người thế nào đấy. – Ngọc xoa xoa cằm, cười cười nhìn tôi - Đừng có lấy cớ không có người yêu mà chối nhé, không ai tin đâu!
- Ha ha. – Tôi cười phá lên – Thực sự là như vậy đấy.
- Nói dối! – Mấy đứa nhóc nhăn nhăn mặt, chu mũi cãi lại tôi.
- Ha ha... Hừm... nói thế nào nhỉ? Nếu là ba ngày trước đây thì điều đó là thật... Nhưng bây giờ... đúng là có chút thay đổi rồi... – Trong đầu tôi chợt xoẹt qua cái tên có ba chữ “Triệu Nhật Thiên”, vô thức như nhìn thấy khuôn mặt điển trai cùng mái tóc ánh kim đặc biệt hút hồn của hắn, môi khẽ mỉm cười.
- Oa... Ai vậy? Ai là người may mắn đó vậy? – Cả năm đứa xúm xít lại chờ đợi tôi, giống như mấy đứa nhát cáy lại hay háo hức nghe chuyện ma.
Tôi bật cười. Biết nói thế nào đây... Kẻ đó, không phải mấy đứa đã quen mặt rồi sao?
[Điểm dừng chung cư The Light đã tới]
- A... Tiếc quá, chị phải về rồi. – Tôi tiếc nuối nhìn bọn nhóc, mỉm cười nhẹ nhàng.
- A...A...A! Không được! Đang tới đoạn gay cấn mà. – Chi đập xuống ghế bôm bốp.
- Đúng rồi! Cái máy chết tiệt! – Ngọc cay cú.
- Thôi, mấy đứa biết cũng để làm gì chứ? – Tôi cười dỗ dành chúng nó.
- Tất nhiên phải xem kẻ nào đã chinh phục được người tuyệt vời như chị rồi! – Ngân oan ức như đứa trẻ bị giật kẹo.
- Ha ha... Nhưng tới nhà chị rồi. – Tôi cười.
- Ể... ể... Có đứa nào để ý không? – Cu Lộc đập đập lưng bọn nhóc, lắp bắp lắp bắp chỉ tay vào tòa nhà qua cửa kính – Đại... Đại tỉ... Chị ấy ở The Light kìa!
Sau câu nói đó của Lộc là kéo theo 10 con mắt nhìn về hướng cu cậu chỉ, tiếp đó 8 con mắt cộng với hai cái có sẵn của Lộc đều trợn tròn lên như không tin nổi.
- Đại tỉ... Sao ông trời lại cho chị nhiều như thế chứ? – Mấy đứa nhóc vừa kinh ngạc, vừa oan ức mếu máo nhìn tôi.
- A... Bình tĩnh, không phải nhà của chị đâu! – Tôi xua xua tay cười trừ trấn an bọn nhóc.
- Không phải của chị? Vậy là của anh trai kia sao? – Ngân mắt sáng bừng thốt lên như mới tìm ra định luật mới.
Năm đứa im lặng chăm chăm nhìn tôi chờ đợi.
- Ừ... – Tôi gật đầu.
- Woaaa... – Cả năm đứa hú hét.
[Vui lòng thanh toán và xuống điểm dừng] Tiếng máy phát tự động lại vang lên.
- Chị phải về rồi. – Tôi nuối tiếc nhìn bọn nhóc.
- Chị bận việc hả? Tiếc quá, bọn em còn định cùng chị đi chơi chứ. – Ngân xụ mặt.
- Đi chơi ấy hả? – Tôi lập tức sáng mắt – Thực ra bây giờ về cũng loanh quanh không biết làm gì, vậy chị đi cùng mấy đứa luôn!
- A! Đại tỉ muôn năm!
Vậy là tôi lại tiếp tục hành trình cùng năm đứa nhóc mới gặp vài phút. Kì lạ thật, đi cùng chúng thấy thoải mái vô cùng, như đã quen thân từ lâu.
Ha ha, cái này lại phải nhắc tới đặc tính của hủ nữ rồi! Dễ hợp cạ vô cùng.
- Đại tỉ à, vậy anh ấy có đẹp trai không? – Cu Phong nhìn tôi tò mò.
Tôi cười, lại thấy cảnh quen thuộc, cả năm đứa đều chăm chăm nhìn tôi không chớp mắt, háo hức chờ đợi, tôi nhẹ nhàng cất tiếng:
- Có. Rất đẹp. – Tôi trầm ngâm, nhớ tới nụ cười với chiếc răng khểnh trắng muốt cùng đôi mắt màu cà phê mị hoặc, tim lại đập liên hồi - Đẹp tới nỗi khiến người khác mê mẩn.
- Òa... – Cả mấy đứa lại đồng loạt kêu lên, khuôn mặt vô cùng mãn nguyện và ánh mắt sung sướng long lanh.
- Phải thế chứ! – Cu Lộc vỗ đùi.
- A... Em càng ngày càng ghen tị với chị hơn rồi. – Chi ôm má mắt lung linh – Chị may mắn thế, yêu được anh rõ hoàn hảo, vừa đẹp lại vừa giàu.
- May mắn gì chứ! Đấy là lẽ đương nhiên hiểu chưa? – Ngân cốc đầu Chi, vênh mặt tự hào – Nhìn đại tỉ của chúng ta xem, tất nhiên phải yêu người như thế mới xứng chứ!
Chi gật đầu lia lịa đồng tình:
- Ừ ừ đúng thế!
Tôi cười. Phải vậy không? Tôi vẫn thấy, hắn so với tôi mọi thứ đều hơn một bậc, đúng là tôi đã rất may mắn...
- Anh ấy chắc phải giỏi lắm nhỉ? Mà anh ấy bao nhiêu tuổi mà đã giàu thế hả chị? – Cu Phong nhìn tôi.
- Anh ấy rất giỏi, mới 23 tuổi thôi. – Tôi cười.
- A A! 23 tuổi, bằng tuổi con trai em này! – Ngân hớn hở kêu lên.
- Hả? – Tôi ngạc nhiên hỏi lại.
- A quên, em quen mồm, Triệu Nhật Thiên cũng 23 tuổi đó. – Ngân cười.
Tôi cũng cười, mà là cười trừ. A... Nếu cô bé này biết “con dâu” của mình không phải tiểu thụ Mạc Phong mà lại chính là đại tỉ mà nó đang ngưỡng mộ ngồi trước mặt đây, không biết nó sẽ thế nào nữa.
Tôi thở dài, có chút thiểu não.
- Đại tỉ à sao vậy? – Ngọc nhăn mặt.
- Không có gì. – Tôi cười.
Ting! Tiếng chuông điện thoại vang lên làm tôi giật mình.
1 tin nhắn mới từ Anh chồng siêu cấp đẹp trai của em.
Tôi cười, mỗi khi nhìn thấy cái tên dài loằng ngoằng kia lại thấy có chút ngộ nghĩnh.
“Em về tới nhà chưa?”
- Ể ể ể... Là anh ấy phải không? – Cu Phong đã nhanh mắt nhìn thấy dòng tin nhắn hiện trên màn hình.
À ờm, tất nhiên là không thể thiếu màn bốn đứa nhóc còn lại bâu chặt tôi dòm điện thoại rồi...
- Á há há... Biệt danh đáng yêu quá đi. – Ngân ôm mặt hò hét.
- Chị! Nhắn lại! Nhắn lại đi đừng để anh ấy đợi! – Chi giục tôi.
Tôi hết cách với mấy đứa, đành cam chịu bấm phím khi có cả chục con mắt chăm chăm nhìn theo từng cử động ngón tay.
Tôi: ”Không về nữa, đang đi chơi.” (Huýt sáo)
Ting.
- Tới rồi tới rồi. Rep nhanh đấy! – Cu Lộc cười khục khặc.
Anh chồng siêu cấp đẹp trai của em: “Đi chơi? Một mình à? Anh muốn trốn về đi cùng vợ quá.” (Xụ mặt)
- A...A...A...A đáng yêu thế! – Ngân che miệng.
- A... Em cũng muốn có người yêu... – Chi ôm má nhăn mặt.
- Im im! – Cu Phong chăm chú theo dõi tiếp.
A... Tôi đến khổ với mấy đứa này mà...
Tôi: “Không đi một mình, tôi vừa quen vài đứa nhóc rất đáng yêu” (Cười)
Anh chồng siêu cấp đẹp trai của em: “Quen ai? Nhớ cẩn thận đó!” (Nhăn mày) “Dù sao em vẫn còn rất lạ lẫm với thế giới này.”
- Ầy ầy. Anh ấy bọc chị kỹ thế? Lại còn “lạ lẫm với thế giới này”, bộ hai mấy năm trời chị chỉ ở trong nhà học thôi hả? – Cu Lộc nhìn tôi.
- Không không! – Tôi xua tay – Anh ấy nói thế thôi, mấy đứa nhìn cũng biết, chị ham chơi mà, không phải dạng mọt sách chôn chân ở nhà đâu. – Tôi cười – Quan trọng là chăm đúng lúc thôi.
- Oa... Đại tỉ à... Chị nói chuẩn đấy! Đúng ý em luôn! – Chi giơ ngón cái đồng tình.
Tôi cười, tiếp tục nhắn cho hắn.
Tôi: “Không đâu, mấy em học sinh thôi mà, anh lo lắng rồi. Mà đang họp sao lại nhắn tin?”
Anh chồng siêu cấp đẹp trai của em: “Nhắn xem em về tới nhà chưa, mà anh cũng chỉ lắng nghe ý kiến, đưa ra vài nhận xét và quyết định thôi. Rảnh không ấy mà.” (Cười nhe răng)
- Chậc, đúng là sếp có khác. Sướng thật! – Cu Phong chẹp miệng.
- Yên tâm. – Cu Lộc vỗ vai an ủi cu Phong – Sau này tao sẽ vì mày và các con mà phấn đấu.
- Nói vớ vẩn! – Cu Phong xấu hổ đập cu Lộc.
Ha ha, hai đứa nó đáng yêu quá.
Tôi: “Anh tập trung họp đi. Phải gương mẫu chứ!”
Anh chồng siêu cấp đẹp trai của em: (Xụ mặt)
- Trời ơi anh ấy đáng yêu thế! – Ngọc cười.
- Chị à, cho bọn em xem ảnh anh ấy đi! – Ngân hớn hở nhìn tôi.
A... Cho xem ảnh ấy hả? Mấy đứa chả nhìn mòn mặt hắn ta rồi còn gì?
- Không, anh ấy không thích chụp ảnh nên không có đâu. – Tôi cười.
- Làm gì có chuyện đó! Chị cho bọn em xem đi. – Mấy đứa nhăn nhó kêu lên – Ít nhất bọn em cũng phải biết mặt đại ca chứ!
- Thôi thôi. – Tôi xua tay.
- Òòò... Chán thế. – Một lũ thi nhau xị mặt như mấy cún con bị bỏ đói.
Tôi chỉ biết cười hoãn binh.
[Điểm dừng khu vui chơi King đã tới] Tiếng máy tự động kêu lên.
- Òòò... Đến rồi à? Chị vẫn không cho xem thật sao? – Cu Phong moe hết cỡ nhìn tôi bằng đôi mắt cún con.
Ây ây... Mấy cái đứa đáng yêu như nó, thật quá nguy hiểm mà.
- Thôi. – Tôi cười trừ.
- Hừm... Vậy thì chỉ có hai trường hợp. – Ngân xoa xoa cằm suy nghĩ - Một là anh ấy quá đẹp đến nỗi chị sợ bọn em thích anh ấy. Hai là anh ấy quá xấu nhưng chị đã nói là rất đẹp nên giờ không cho bọn em xem.
- Đúng đúng! Có lý đấy! – Mấy đứa gật đầu rùm rụp đồng tình với phân tích của Ngân.
- Ha ha, nếu thế thì cứ cho là anh ấy xấu đi. – Tôi cười.
- Ờ ááá!... Chị vẫn không cho xem sao? – Mấy đứa lại nhăn nhó như mấy quả đại táo phơi khô.
Tôi cười.
[Vui lòng thanh toán và xuống điểm dừng] Tiếng máy tự động lại vang lên.
- Được rồi được rồi. Để bù lại, chị sẽ bao mấy đứa tất tần tật chịu chưa? – Tôi cười, nháy mắt với bọn nhóc.
Lập tức mặt bọn nhóc giãn ra, rồi hớn hở.
- A... đúng là vợ đại gia có khác. Quá soái! – Ngân giơ hai ngón tay cái cảm thán.
- Được rồi, xuống thôi.
Tôi thanh toán rồi bước ra khỏi tàu điện.
Bọn nhóc hớn hở kéo tay tôi qua chiếc cổng vàng tráng lệ như cổng thành một tòa lâu đài nguy nga.
Nắng rọi xuống các nhánh cây xanh mướt, trải dài hai bên đường.
Cảnh vật đều hoành tráng và đẹp đẽ sang trọng như cái tên của nó vậy. Từ những viên gạch lát dưới chân, đến những cây đèn vàng bên đường, những vườn hoa lai nhiều màu đẹp tuyệt.
Tôi mở lớn mắt. Đi sâu vào bên trong, thế giới trò chơi hiện ra với đầy rẫy những trò mới lạ mà tôi chưa từng nhìn thấy, cũng không biết phải gọi tên ra sao. Nghe tiếng hò hét và khung cảnh náo nhiệt đã thấy trong lòng vô cùng háo hức.
- A... Tiến lên! – Bọn nhóc kéo tay tôi.
- Hú!...
Chúng tôi chạy như bay đến, cùng nhau chơi hết trò này tới trò khác.
Đa số là các trò chơi có tính mạo hiểm, có chút thót tim nhưng vui vô cùng. Chúng tôi cứ leo hết lên chỗ này rồi lại tới trò khác. Miệng hú hét cũng khàn giọng, cho tới khi mệt nhoài, đến lúc chán mới thôi. Bọn nhóc rất đáng yêu, chơi cùng chúng rất thoải mái.
Nắng yên lặng chuyển từ màu nhạt rồi đậm dần, tới khi màu vàng đã pha chút đỏ, chúng tôi mới chịu nghỉ.
- Ở kia có quán cà phê kìa. Đi uống gì đó thôi! – Tôi chỉ vào quán cách đó không xa.
- Yay! Đại tỉ muôn năm!
Lũ nhóc nhảy cẫng lên sung sướng.
Khà khà, cảm giác làm đại tỉ cũng thật hay ho.
~~~
- Oa, đồ uống ở đây ngon tuyệt! – Tôi rít một hơi thật dài.
- A... Đã 5 rưỡi rồi! – Cu Lộc nhìn đồng hồ.
- Chúng ta mải chơi quá, hết cả buổi chiều luôn. – Ngân cười.
5 rưỡi rồi, hắn chắc cũng đã họp xong.
Á! Nghĩ cái gì? Sao dạo này cứ nghĩ tới hắn?
Tôi lắc lắc đầu. Mai Cát Nhiên, mày đúng là mắc bệnh rồi!
Ting ting... Ting ting... Ting ting...
Điện thoại trong ba lô reo lên khiến tôi giật mình.
[Anh chồng siêu cấp đẹp trai của em muốn tạo một cuộc trò chuyện video với bạn.]
Bọn nhóc tinh hơn cú, lập tức xúm xít bâu lại.
A... Sao lại là lúc này chứ?
Tôi nhấn nút tắt.
- Ế? Sao vậy? Chị vẫn định không cho bọn em xem thật à? – Chi nhăn nhó nhìn tôi trách móc.
- Đại tỉ à... – Lũ nhóc lay lay vai tôi nài nỉ.
Ting ting... Ting ting... Ting ting...
Điện thoại chết tiệt lại reo lên và cái tên dài loằng ngoằng của hắn lại hiện trên màn hình.
Tôi bối rối.
Lộc nhanh tay nhấn nghe máy.
Khuôn mặt điển trai cùng mái tóc ánh kim đặc biệt của hắn hiện trên màn hình. Hây... Ít nhất tôi cũng trả lời được cho bọn nhóc câu hỏi “Anh ấy quá đẹp hay là quá xấu?”.
Bọn nhóc nhìn màn hình, đồng loạt im lặng. Ở bên kia, hắn bởi vì bất ngờ khi thấy sự xuất hiện của những kẻ lạ mặt nên cũng không lên tiếng, còn tôi thì càng câm nín hơn.
Tôi nín thở nhìn mấy đứa một lượt, tim đập nhanh và trong lòng còn thấy thon thót tội lỗi như mình là kẻ lừa đảo.
A... Bí mật quốc gia bại lộ mất rồi...
- Nhâ... Nhật Thiên! – Ngọc hét toáng lên, dù đã bịt miệng để kiềm chế lại nhưng thanh âm vẫn rất lớn và thu hút sự chú ý của mọi người trong quán.
Tất cả đều nhìn chúng tôi, chớp chớp mắt.
Tôi bèn tắt điện thoại và ôm mấy cốc nước cùng lũ nhỏ ra ngoài.
- Khoan đã. Em cần chút thời gian để trấn tĩnh. – Ngân ôm trán, chống tay xuống thành ghế đá.
-Hah... Anh ấy đúng là Nhật Thiên sao? – Ngọc thở hồng hộc, cô bé có vẻ vẫn chưa tin được.
- Oa... Không ngờ chị lại là người yêu của ca sĩ đó. – Cu Lộc và cu Phong dường như không bị ảnh hưởng nhiều nhất, mắt hai nhóc sáng trưng nhìn tôi.
Tôi không đáp lại, cảm thấy rất tội lỗi với ba cô bé kia.
Chắc bây giờ, chúng đang ghét tôi rồi, trong mắt chúng thì hiện tại tôi đang là bánh bèo tiểu tam trong đam mỹ đáng bị nguyền rủa.
Chậc, tôi đã đoán được tình huống này sẽ xảy ra mà.
Tôi cứ im lặng nhìn bọn nhóc cũng im lặng.
Mãi lúc sau, Ngân mới trấn tĩnh, cô bé ngẩng đầu lên nhìn tôi.
- Chị... Chị à... – Ngân nói đứt quãng – Chị có thể... Nói với anh ấy... Cho em xin chữ kí được không?
Tôi vô cùng ngạc nhiên khi nghe con bé nói như vậy, nhất thời chưa biết đáp lại thế nào.
- Đúng đúng! – Chi tiếp lời – Nếu không thì... Chị gọi lại cho anh ấy đi, cho bọn em nhìn ké một chút thôi...
- Mấy đứa không giận chị sao? – Tôi ngạc nhiên.
- Tại sao? – Lộc ngơ ngác.
- Thì, mấy đứa đều ủng hộ Nhật Thiên và Mạc Phong còn gì, nhất là Ngân, còn là admin Thiên Phong chân ái nữa. – Tôi điềm tĩnh nói.
Ngân nhìn tôi, có chút ngập ngừng:
- Ờm... Thực ra em đã rất sốc... Không ngờ con trai em... à nhầm Nhật Thiên lại là bạn trai của chị. Nhưng mà, sau đó em lại nghĩ, tất cả cũng là tự bọn em tưởng tượng rồi gán ghép họ với nhau, thực ra miệng nói như thế nhưng trong lòng fangirl nào cũng biết anh ấy thẳng mà, nên chuyện có bạn gái là điều tất nhiên thôi. – Ngân chậm rãi nói – Nhưng... Phải nói rằng rất may người đó là chị mà không phải mấy kiểu con gái vớ vẩn hay bâu lấy anh ấy. Cũng chính vì mấy cô gái như thế nên bọn em càng không muốn anh ấy yêu ai, thà yêu Mạc Phong còn hơn.
Òa... Quả không hổ danh là admin nhỉ? Rất biết suy nghĩ. Tôi cứ tưởng rằng bọn nhóc sẽ nhảy đổng lên và cố tách tôi ra khỏi hắn chứ.
- Hây. Em nói vậy chị cũng thấy nhẹ lòng ghê. Cùng là hủ nữ, chị biết cảm giác thất vọng của mấy đứa và vì cũng muốn giữ hình tượng trong lòng các em, không muốn trở thành nữ phụ đam mỹ trong mắt mấy nhóc nên mới không cho xem ảnh Nhật Thiên đó. – Tôi thở nhẹ ra một cái.
- Oa... Đại tỉ à... Không thể nào bọn em ghét chị vì điều đó đâu. Chuyện nào ra chuyện đấy chứ, mặc dù hơi buồn vì thuyền chìm nhưng cũng vui vì đó là chị mà. – Mấy đứa nhóc ôm tay tôi.
Tôi cười, vỗ vỗ lưng bọn chúng, ha... đây đúng là cái kết có hậu cho ngày hôm nay rồi.
- Mà chị nhớ nói anh ấy kí cho em nhé. – Ngân không quên dặn dò tôi.
- Ha ha, chị biết rồi. – Tôi cười.
Ting ting... Ting ting... Ting ting...
Chậc, đúng lúc ghê nhỉ?
- A... Đại tỉ à, nghe máy đi!
Lũ nhóc nhanh chóng ngồi bật dậy, quây lấy tôi, à, nói đúng hơn là quây lấy cái điện thoại của tôi.
Tôi mở ba lô, lôi điện thoại ra.
Ể... Không phải hắn!
Là một số lạ. Nhưng... máy này mới mua mà, ai biết số tôi được chứ?
Tôi nhíu mày, nghi vấn nhìn dãy số lạ lẫm hiện trên màn hình điện thoại.
- Ai vậy chị? – Mấy đứa nhóc nhao nhao.
- Chị cũng không biết. – Tôi lắc đầu hoang mang – Yên nhé. – Tôi nhắc bọn nhóc im lặng rồi ấn trả lời.
- Alo? – Tôi chậm rãi nói vào điện thoại.
Bên kia nhất thời im lặng, nghe kĩ thì hình như có tiếng cười khẽ.
- Alo? – Tôi không kiên nhẫn hỏi lại – Ai vậy?
Bên kia có tiếng cười rõ rệt [Tôi đây!]
- Xin hỏi anh là ai? – Tôi nhíu mày, bọn nhóc cũng nhìn theo tôi mà biểu cảm rất hồi hộp.
[Không nhận ra giọng tôi sao?] Từ điện thoại lại truyền đến tiếng cười nhẹ.
Cái giọng điệu cười cợt này...
- Mạc Phong? – Tôi nhíu mày, trong lòng không vui.
Lũ nhóc nghe thấy cái tên đó liền giật bắn người, xúm xít tranh nhau áp tai vào điện thoại.
[Ha ha, tôi vui vì chị vẫn nhận ra đó!] Mạc Phong cười lớn.
Hừ, con ma dai! Cậu ta làm thế nào mà lần ra số tôi được vậy?
Tôi vẫn không thôi nhíu mày, trong lòng càng thêm khó chịu:
- Sao cậu biết số này?
[Chậc, cũng khá là vất vả đấy. Nhưng mà chị cũng không cần quan tâm chuyện đó đâu.]
Hừ, sao càng ngày càng ghét thằng nhóc này nhỉ? Mới nghe cái giọng nó đã thấy ngứa họng.
- Sao cậu phải vất vả như thế? Tôi với cậu đâu có lý do gì để liên lạc. – Tôi lành lạnh nói vào điện thoại.
[Ừm... Tôi nghĩ đã nói với chị rồi mà nhỉ. Tôi sẽ theo đuổi chị.] Bây giờ tôi có thể tưởng tượng ánh mắt nghiêm túc cùng cánh môi mỏng hơi nhếch của cậu ta.
- Hhhh.... – Mấy đứa nhóc há hốc miệng hít vào một hơi lớn, tròn mắt nhìn nhau rồi lại nhìn tôi.
- Ôi trời ạ, chị ấy được hai người đàn ông tuyệt với nhất showbiz tán tỉnh! – Tuy đang nói với âm lượng thầm thì của những chú muỗi nhưng Chi vẫn không giấu nổi sự phấn khích của mình, tay cô bé liên tục đập đập vào người cu Lộc.
- Cậu đừng nói linh tinh. Tôi không muốn gây hiểu lầm. – Tôi nghiêm mặt.
- Oa, đại tỉ soái quá! – Mấy đứa giơ ngón cái gật gật.
Mặc dù chúng cũng hâm mộ Mạc Phong không kém Nhật Thiên, nhưng có vẻ chúng đều theo phe Nhật Thiên cả. Có lẽ là bởi “Chú chim non khi mới nở sẽ nhận người nó nhìn thấy đầu tiên là mẹ”, Nhật Thiên chắc là chú chim mẹ đó rồi.
Tôi cười.
[Ha ha, lũ nhóc đáng yêu nhỉ?] Mạc Phong cười, từ điện thoại tôi còn có thể cảm nhận được độ nguy hiểm trong giọng nói của cậu ta.
- Cậu đang ở đâu? – Tôi chau mày, quay qua quay lại tìm bóng Mạc Phong.
- Anh ấy đang ở đây sao? – Bọn nhóc dáo dác nhìn nhìn ngó ngó.
[Không cần tìm nữa, tôi sẽ đến đó.] Mạc Phong cười cười nói vào điện thoại.
- Anh ấy sắp đến đây sao? Trời ơi, chúng ta sắp được gặp Mạc Phong. – Lũ trẻ lại càng nhốn nháo.
- Cậu đừng có tới. – Tôi nhăn mày, nghiêm mặt, giọng đanh lại.
Mấy đứa nghe thấy câu đó lập tức im bặt, nhìn tôi bằng ánh mắt đáng thương:
- Đại tỉ à,... chị rất soái, bọn em cũng rất đồng tình với cách hành xử của chị... nhưng mà xin chị để chúng em nhìn thấy anh ấy một lần đi, xin chị đó. – Lũ nhóc nài nỉ tôi.
Điều quan trọng là, dù chúng có nài nỉ như thế, nhưng chắc gì tôi đã ngăn được thằng nhóc điên khùng tự cao tự đại kia chứ? Cậu ta luôn tự ý hành động mà.
Bên kia yên lặng, vài giây sau mới nghe thấy cái giọng cười cượt của cậu ta: [Biết sao được, tôi lỡ tới mất rồi.]
Tôi bỏ điện thoại xuống, quay lại, đúng như tôi nghĩ, thằng nhóc cao kều hỗn xược đó đang đứng phía sau, nhìn tôi mỉm cười.
- A... Đẹp trai quá... – Chi ôm má, mắt long lanh.
- Tôi đã nói là cậu đừng đến. – Tôi nhăn mày khó chịu.
- Thôi nào, tôi đã nói là lỡ tới mất rồi. – Mạc Phong tiếp tục cười rải thính.
Xí, tôi đạp vào đống thính của cậu ta.
Còn bọn nhóc thì chắc chắn là mê mệt rồi, nhìn mắt bọn chúng sáng lấp lánh kìa...
- Cậu theo dõi tôi đấy à? – Tôi nghiến răng.
- Ha ha, nói vậy hơi quá rồi. – Cậu ta cười một cách lố bịch, hoặc ít nhất trong mắt tôi nụ cười đó thật lố bịch – Chị không thể coi đó là một sự trùng hợp hết sức ngẫu nhiên sao? – Mạc Phong nhìn tôi, nhướng hai mày.
Hừ, bây giờ thì tôi đã hiểu sự trùng hợp này và cả sự trùng hợp ở siêu thị rồi.
- Nếu là trùng hợp thì chúng ta chỉ cần lướt qua nhau thôi. – Tôi cười nhưng trong lòng không cười.
- Hừm... Lạnh lùng thật. Tôi có chút chạnh lòng đó. – Mạc Phong nhún vai – Tôi chỉ nghĩ nên qua chào hỏi và mời chị ăn tối vì mối duyên đặc biệt của chúng ta thôi.
- Tôi lại không nghĩ chúng ta có duyên đâu. – Tôi vẫn cười.
- Chậc, chị không nên từ chối một người hai lần trong một ngày như vậy chứ. – Mạc Phong nhướng mày, mỉm cười.
- A... Phải làm sao đây, tôi lại lỡ từ chối mất rồi. – Tôi vẫn tiếp tục cười.
Mạc Phong khoanh tay, trầm tĩnh nhìn tôi:
- Tôi đáng ghét đến vậy sao?
Tôi cười, không đáp lại.
Ừ, đúng rồi đấy, cậu hiểu được điều đó tôi cũng thấy thật may.
- Tôi chỉ muốn mời chị cùng mấy em học sinh đáng yêu này ăn một bữa thôi, khó vậy sao? Tôi rất muốn ngồi cùng các em ấy. – Mạc Phong mỉm cười nhìn mấy đứa nhóc.
Ha ha, chàng trai, khá lắm, biết đánh vào đồng đội của kẻ địch đấy nhỉ?
Tôi cau mày.
Nhưng bọn nhóc thì ngược lại, chúng dường như đang muốn hét toáng lên nhưng phải kìm lại, quay lại nhìn tôi bằng đôi mắt cún con như van vỉ.
- Đại tỉ à, em vẫn trung thành với team anh Thiên, nhưng mà cơ hội được ăn cùng Mạc Phong sẽ không có lần thứ 2 trong đời mấy đứa như bọn em đâu. – Ngọc thì thầm với tôi, cô bé bày ra bộ mặt hệt như nhóc Agnes lúc cầu xin ba em mua cho chú kì lân lông mượt vậy.
Hừm, Mạc Phong, giỏi lắm.
- Cậu muốn ăn cùng với bọn nhóc sao? – Tôi nhìn cậu ta.
- Ừm. – Mạc Phong gật đầu, mỉm cười dụ dỗ mấy đứa – Mà hình như mấy em ấy cũng rất thích đi ăn với tôi.
Mấy đứa nhóc: Gật gật.
Hây, nhìn bọn chúng xem, đứa nào đứa nấy mắt sáng hơn đèn ô tô...
Mạc Phong bây giờ giống như tên chuyên lừa đảo trẻ con, còn mấy đứa thì như lũ trẻ ham kẹo ngọt.
- Các em muốn sao? – Tôi nhìn bọn chúng.
- Vâng. – Cả lũ gật đầu lia lịa.
Tôi thở dài, nhìn Mạc Phong:
- Được rồi, cậu giúp tôi đưa bọn nhóc đi ăn nhé. – Tôi đẩy mấy đứa ra phía cậu ta.
- Còn chị? – Mạc Phong nhìn tôi.
Tôi á?
Tôi đi về chứ sao!
Tôi là bà già 25 tuổi chứ có phải đứa trẻ đâu mà bị mấy thứ kẹo ngọt vớ vẩn của cậu dụ dỗ?
Hơ hơ hơ.
- Tôi về thôi. – Tôi cười, xách ba lô quay đi.
- Không ăn được một bữa sao? – Mạc Phong gọi với theo.
- Thứ lỗi, tôi còn phải về nấu cơm cho Nhật Thiên. – Tôi quay lại giơ tay chào, mỉm cười – Nhớ chăm sóc tốt cho lũ nhỏ đấy!
- Khoan đã! – Mạc Phong gọi với theo, quay lại dặn lũ nhóc – Các em tới nhà hàng King, bàn số 7 nhé. Anh đưa chị ấy về đã. – Nói xong liền chạy đi.
...
Ở ghế đá còn lại 5 đứa nhóc...
- A... Chúng ta như vậy có phải rất vô duyên không? – Ngọc nhìn theo.
- Đúng thế, anh ấy đâu có muốn đi cùng chúng ta chứ, nếu chị Nhiên mà đi thì dễ hơn rồi. – Chi băn khoăn.
- Đúng cái gì chứ? Đại tỉ quá chuẩn còn gì, người ta là hoa đã có chủ, tất nhiên không thể đi ăn cùng rồi. Chúng ta hôm nay đã làm chị ấy khó xử. – Ngân ôm trán có vẻ hối hận.
- Hừm... Nhưng tôi rất muốn được ngồi cùng Mạc Phong. – Ngọc nhăn mặt.
- Ây... Anh ấy còn đẹp hơn trên TV nữa... Chậc, sao cùng tên Phong mà anh ấy lại đẹp thế nhỉ? – Phong chẹp miệng cảm thán.
- Hèm hèm. Tao vẫn còn ở đây đấy nhá. – Lộc ra vẻ hơi dỗi.
- Xì xì, nói nhiều quá, mau tới nhà hàng thôi. – Ngân cười toe.
- Ha, đúng rồi, đi ăn với Mạc Phong nào!
- Hôm nay là ngày gì thế nhỉ? Gặp đại tỉ rồi còn được thấy cả 2 nam thần hot nhất nữa. Oa, năm sau nhất định phải kỉ niệm ngày này mới được!
~~~Bay đên chỗ Cát Nhiên xinh đẹp nào~~~
- Chờ một chút! – Mạc Phong chạy đến, giữ tay tôi lại.
- Gì nữa? – Tôi gỡ tay ra.
- Để tôi đưa chị về. – Mạc Phong nhìn tôi.
- Không cần, ngồi xe một tí là tới. – Tôi từ chối.
- Nhất định phải cự tuyệt vậy sao? – Mạc Phong nhíu mày nhìn tôi.
- Còn cậu thì sao? Nhất định phải bám theo tôi à? – Tôi nhăn mày.
- Tôi sẽ không bỏ cuộc. – Mạc Phong nghiêm túc nhìn tôi.
Hừ, lại là kiểu bám dai này. Bực mình thật.
Nếu như tôi chưa có người yêu thì không sao, có thể coi như là người tán tỉnh chân thành, nhưng mà, tôi đã nói với cậu ta tôi đang hẹn hò với Nhật Thiên. Như vậy không phải là chân thành kiên trì gì mà là mặt dày đó, là làm phiền người khác đó, là kẻ thích phá hạnh phúc người ta đó!
Hừ... Đối với những người như cậu ta thì phải nói rõ ràng càng sớm càng tốt.
- Tôi nói một lần cuối cùng nhé! Tôi không bao giờ thích cậu đâu, nên đừng tán tỉnh tôi nữa, tôi cũng đã có người yêu rồi. Cậu mà còn như vậy là tôi thấy phiền đó. Đừng để tới thiện cảm với cậu cũng không có. – Tôi nhăn mày nói một hơi. Hừm, phải nhập vai Phũ-kun mới mong cắt đuôi người khác được.
Mạc Phong không nói gì, chỉ nhìn tôi thật lâu rồi mỉm cười một cách ranh ma.
Tôi không bận tâm nụ cười kia của cậu ta đáng ngờ thế nào, mặc kệ, tôi quay đi.
- Tôi về đây.
...
Còn lại một mình, Mạc Phong lặng lẽ nhìn theo bóng dáng cô gái nhỏ nhắn kia khuất dần, trong lòng ngọn lửa chinh phục lại dấy lên mạnh mẽ. Cậu khẽ nhếch môi, ánh mắt nhìn thẳng, trong đáy mắt có tia tức giận cùng ghen tuông thiêu rụi, Mạc Phong cắn răng, quai hàm bạnh ra, chầm chậm cười:
- “Tới thiện cảm còn không có”? Được rồi, vậy tôi sẽ làm theo ý em.
~~~Ây ây, nam phụ đẹp ngời ngời của chúng ta sắp lên sàn rồi. Bây giờ về với chung cư The Light nào~~~
Tôi vừa nấu cơm vừa vui vẻ huýt sáo, tay cầm quyển đam mỹ chăm chú đọc.
Chẳng mấy chốc cũng đã nấu xong. Tôi nhìn đồng hồ. 6 giờ rồi. Nhật Thiên chắc là đang trên đường về nhà.
Tôi ra ghế, vắt vẻo ngồi đọc truyện đợi hắn.
Cạch. Tiếng cửa bật mở.
- Anh về rồi hả? – Tôi đặt cuốn sách xuống, vui vẻ chạy ra cửa.
- Hửm. Mong anh đến vậy rồi sao? – Nhật Thiên mỉm cười, từ từ tháo giày ra.
A... Tôi tự giật mình xấu hổ.
Cái hành động ngu ngốc vừa rồi là sao chứ?
Trong đầu tự dưng liên tưởng đến mấy cảnh người vợ ra đón chồng đi làm về.
Tôi thoáng đỏ mặt, lập tức phủ nhận cái ý nghĩ kì quái kia.
Nhật Thiên nhẹ nhàng bước tới, đan hai tay qua eo tôi:
- Ra dáng vợ hiền rồi đó. – Hắn thơm nhẹ lên mũi tôi.
Éc...
Tim tôi...
Ôi...
Tim tôi...
Tôi đơ người, trong khi mặt là nơi duy nhất vẫn còn di chuyển máu tới đỏ bừng.
A... Hắn ta... vừa thơm vào mũi tôi.
Thơ... Thơm vào mũi trời ạ...
Ôi ma ma... Có cách nào khiến mặt bớt đỏ không? Có phương pháp nào trị tim bớt loạn không?
Tôi xấu hổ nhìn vào mắt hắn, xẹt qua một cái rồi lập tức quay đi. A... Quá nguy hiểm! Quá hút người!
- Anh... Anh đi tắm trước đi... rồi ra ăn cơm... – Tôi cúi đầu lắp bắp.
“Ể... Rõ ràng bình thường là dạng bà chằn như Sakura mà, sao bây giờ lại nhút nhát như Hinata thế này?” Tiềm Thức khoanh tay cười châm biếm tôi.
Grừ. Tôi muốn đem một cuộn băng dính dán mỏ cô ta lại. Chậc, nhưng mà, suy nghĩ là thứ mà chúng ta đâu có bao giờ cản được.
Nhật Thiên mỉm cười. Hắn đưa tay nâng cằm tôi lên, như bao lần, hướng tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, nhẹ nhàng đánh vào tiềm thức tôi bằng một nụ cười đẹp mê hồn, đôi mắt cà phê nối tiếp bắt giam tôi lại, không có đường trốn thoát, hắn từ từ cúi đầu xuống, giọng trầm trầm mê hoặc:
- Ăn em trước được không?
What the...
Tôi đẩy hắn ra, nhảy tót một cái.
Cấm nhé! Mai Cát Nhiên đây vẫn còn thừa tỉnh táo!
- Anh không tắm thì tôi tắm. – Tôi trề môi, quay ngoắt vào phòng.
- Vợ à, anh chỉ đùa một tí thôi mà! – Hắn dở khóc dở cười gọi với theo.
Hừ. Mặc kệ hắn. Tôi giả câm giả điếc ôm quần áo vào nhà tắm.
Đóng cửa lại, bây giờ mới được dịp thở phào một cái.
A... Nơi nào có xuất hiện hắn, nơi đó lập tức tràn đầy ái muội, tim tôi lập tức đập cuồng loạn. Nhật Thiên, hắn đúng là con sói háu sắc mà!
Tôi đập đập ngực trấn an nhịp tim.
~~~Cơ số phút sau~~~
Tôi mở cửa, bước từ phòng tắm ra. Dùng chiếc khăn bông lau mái tóc ướt nhẹp.
- Anh cũng mau tắm đi để còn ăn cơm. – Tôi xỏ chiếc dép trắng. Loẹt quẹt bước qua chỗ hắn.
Không thấy đáp lại, tôi ngừng lau đầu, quay qua nhìn Nhật Thiên.
Ôi.
Cuộc sống mến yêu.
Ông trời thật có khiếu hài hước...
Nhật Thiên ngồi ở trên sô pha, khuôn mặt nghiêm túc, nhăn nhăn mày khó hiểu, nghiêng đầu nheo mắt cầm cuốn truyện đam mỹ tôi đang đọc dở trên tay.
- A! – Tôi hét toáng, chạy như điên tới giật lấy cuốn truyện – Trả tôi!
Nhưng mà, từ trước tới nay cái danh hiệu mạnh và nhanh hắn đều hơn tôi mấy bậc, tôi tất nhiên không giật được từ tay hắn.
- Trả đây! – Tôi vớn tới.
- Hmm? – Hắn lại chìa ra xa.
- Anh mau trả đây! – Tôi bực, kéo tay hắn lại để lấy cuốn truyện.
Hắn cười, vùng một cái liền thoát khỏi tay tôi, đem cuốn truyện giơ mãi trên cao.
- Trả! Trả! Trả! Trả mau! – Tôi nhảy chồm chồm trên ghế sô pha, vẫn kéo tay hắn tiếp tục sự nghiệp vĩ đại.
Nhật Thiên mỉm cười, rất nhẹ nhàng và từ tốn, khóa chặt hai tay tôi ở sau chỉ trong vòng một nốt nhạc, trực tiếp hủy hoại sự nghiệp vĩ đại của tôi.
- Bỏ ra! – Tôi giãy giụa.
Sau khi xác định mọi sự vùng vẫy của tôi ở trong tay hắn đều vô hiệu, Nhật Thiên mới nhẹ nhàng cười, đem cuốn sách ở trên cao hạ xuống, ngang tầm mắt, rất thảnh thơi đọc.
A, không được! Đoạn này... Hu hu. Không được!
Lý Trí cùng Tiềm Thức ôm nhau kêu khóc thảm thiết.
- “Trần Vũ bị cảnh sắc mị hoặc dưới thân làm cho mê muội, hạ thân cứ thế mạnh mẽ đâm thẳng tới” – Nhật Thiên mặt vô cùng nghiêm túc, nheo nheo mắt đọc đoạn văn, tay vẫn khóa chặt tôi ở phía sau.
Hu hu đúng rồi đó. Bây giờ... bây giờ đang là cảnh H mà... Hu hu...
- A. Dừng lại. Không được đọc tiếp! – Tôi vùng vẫy gào thét.
Nhật Thiên không màng tới lời tôi, tiếp tục chuyên tâm nhìn trang sách:
- “Ư Ư. A A. Trần Vũ, cầu anh dừng lại. Sâu quá. A. Em không chịu được nữa. Ư” – Nhật Thiên mặt chẳng biến sắc, dùng cái giọng đọc diễn văn mà đọc lời thoại đầy ái muội kia.
Hừm... Không những cái mặt hắn không biểu cảm, cái giọng hắn cứng đờ mà hắn còn không ngắt sau mỗi tiếng rên của Lân Khải, rõ ràng trong đó sau mỗi chữ “ư” đều có dấu ba chấm mà.
Chậc... H văn có hot đến đâu mà được đọc lên bởi cái giọng vô vị không chút diễn cảm của hắn cũng phải nguội lạnh.
Mà, hắn ta, đọc lên mấy tiếng “Ư” “A” đó không chút nhíu mày như vậy sao? Hắn không thấy ngượng sao?
- Anh... có cần thiết phải đọc lên thành tiếng như vậy không? – Tôi khô héo lời nhìn hắn.
Nhật Thiên nhìn tôi một cái, mỉm cười, sau đó lại lấy một hơi đọc dõng dạc:
- “Trần Vũ say mê nhìn thân thế nõn nà cùng bờ mông căng mẩy của Lân Khải, khẽ mắng: “Gạt người! Em ở phía sau nhiệt tình như thế, đóa cúc nhỏ cũng cắn anh vô cùng chặt! Tiểu yêu tinh! Em là muốn cắn đứt anh sao?” Nói rồi, lại mạnh mẽ trừu sáp, nước ở trong bồn tắm cũng vì thế mà tràn ra ngoài. Lênh láng...” Ha... Khẩu vị em cũng nặng thật nha, ở trong bồn tắm sao? – Nhật Thiên đang đọc bỗng ngừng lại, quay qua tôi.
Mặt tôi giờ bao nhiêu máu trên cơ thể đều đổ dồn lại, đỏ linh căng.
A! Xấu hổ quá!
- Anh im miệng! Đưa cho tôi! – Tôi nhìn hắn gào thét.
- Ha ha. – Nhật Thiên sảng khoái cười, vẫn giữ chặt lấy tay tôi – Anh không ngờ em cũng đọc mấy thứ này đó. – Hắn ôm bụng cười sặc sụa mặc cho tôi đã lườm hắn muốn nổ mắt -... mà, hoa cúc là gì? Sao lại là Lân Khải? Con trai hả? – Hắn dùng ánh mắt vô cùng hồn nhiên mà thắc mắc.
Tôi ngượng đến đỏ chín mặt, bực mình quát:
- Hoa cúc là gì anh không cần biết! Hai người họ đúng là con trai. Còn nữa, tôi làm hủ nữ nhiều năm như thế, tất nhiên phải gặp qua mấy cảnh này, đọc rồi... đọc rồi cũng là lẽ đương nhiên thôi. – Tôi nhắm mắt nhắm mũi nói liền một hơi, cố bào chữa cho sự thiếu trong sáng của mình.
Nhưng mà, nhưng mà tôi không tin một cô gái đọc đam hay ngôn nhiều năm có thể đọc thanh thủy văn (truyện không có H) mãi được, dù cho cô ấy có trong sáng đến đâu đi nữa.
- Lẽ đương nhiên? – Nhật Thiên nhướng mày nhìn tôi, cười cười – Em cho rằng đọc cái này là lẽ đương nhiên sao?
- Tôi... tôi... Thì, tất nhiên hai người họ yêu nhau thì sẽ phải làm chuyện đó rồi, chỉ là sớm hay muộn, là tác giả tả hay không tả, tả kĩ hay không kĩ mà thôi. – Tôi oan ức cãi. Nhưng đúng là thế đấy, tôi làm sao có thể bỏ một bộ truyện hay chỉ vì nó có H chứ! Vì thế nên là, tránh cũng không được mà!
Nhật Thiên mỉm cười, hạ cuốn sách xuống, từ từ quay lại nhìn tôi:
- Hừm... Là em nói đấy nhé! – Hắn cười nguy hiểm.
- Gì? – Tôi hỏi lại.
-“Hai người yêu nhau thì sẽ phải làm chuyện đó, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.” – Hắn cười cười, chậm rãi nhắc lại lời tôi. Đặt cuốn sách xuống bàn, tiến tới khóa chặt tôi ở trong lòng hắn.
A...
Ai tới tát tôi một cái đi.
Trong lúc không suy nghĩ đã nói cái gì thế này.
- Ể ể ể... Này không giống nha. Tôi nói là hai người yêu nhau mà, chúng ta còn chưa yêu, anh quá vội vàng rồi! – Tôi ngăn cái ý nghĩ không chín chắn của hắn.
- Hửm? Vội vàng?... Không sao, anh trực tiếp rút gọn quá trình là được. – Nhật Thiên không mảy may bị ảnh hưởng bởi trò tẩy não của tôi, ở tư thế đó giữ chặt tay tôi áp sát lại.
- Anh... Anh định làm gì? – Tôi hỏi một câu ngớ ngẩn, nhích nhích mông về phía sau.
- Cũng không có gì. – Nhật Thiên dịu dàng cười, nhưng là, trẻ con cũng biết, đó là nụ cười ác quỷ a -...Anh chỉ nghĩ, mỗi lần em đọc những đoạn thế này đều phải tưởng tượng rất vất vả, anh chỉ giúp em biến lý thuyết thành thực hành, như vậy sẽ dễ tiếp thu hơn. – Hắn vẫn dùng nụ cười dịu hiền kia mà nhìn tôi.
- Tôi không cần! Không biết chẳng phải thú vị hơn sao? Biết rồi sẽ không còn hay nữa. – Tôi mếu máo gào thét – Hơn nữa, kia là nam thượng nam, tôi với anh căn bản không có giống! Không giống chút nào hết! – Tôi điên cuồng lắc đầu.
- Hửm? Em thích nam nam? – Hắn cười – Không sao, anh sẽ cho em biết, nam nữ vẫn tốt hơn.
- Không muốn! Tôi không muốn! – Tôi kêu gào thảm thiết.
Nhật Thiên vờ là kẻ khiếm thính, dùng một tay vòng hai tay của tôi qua đầu, sau đó ở trên sô pha đè tôi xuống.
Không được!
- Anh mau buông ra! Nếu không đừng trách tôi! – Tôi mím môi, cắn răng lườm hắn.
- Em cũng mau ngoan ngoãn đi. Nếu không, lát nữa đừng trách anh... – Nhật Thiên mỉm cười, chầm chậm cúi đầu xuống hôn tôi.
“Phập” Đâu đó, có tiếng tan vỡ.
Nhật Thiên gục xuống ở trên vai tôi, chỉ sau một chiêu lập tức hồn phách tiêu tán, đến kêu lên một tiếng cũng không nổi.
- Bà... bà xã... Người anh em của anh đang sung sức như vậy... em lại một cước đạp nó... Em... em... có phải là em muốn anh đột tử không? – Hắn đau đớn ngã rạp trên người tôi rên rẩm.
- Ai quan tâm? – Tôi tàn nhẫn nhập vai Phũ-kun -... Mà, cùng lắm cũng chỉ tổn thương thôi. Không chết được đâu. – Tôi vỗ vỗ vai hắn.
Nhật Thiên không thèm phản ứng lại một chút, hoàn toàn gục ngã trên người tôi.
Sau khi xác định sức chiến đấu của hắn bằng không, tôi lập tức đá hắn qua một bên, sung sướng đứng phắt dậy.
- Vợ! Em đúng là vũ phu! Dám cả gan mưu sát chồng như vậy! – Nhật Thiên đau đớn ôm quần - Thằng nhóc này sau này mà không dùng được thì ai mới là người thiệt nhất chứ?
- Ai thiệt chứ tôi không thiệt. – Tôi nhún vai.
- Em... Để xem sau này có cầu xin anh giống như nhân vật trong truyện kia không. – Nhật Thiên ghi hận, vẫn đau đớn ôm quần nằm một chỗ.
- Anh... Dám nói một câu nữa? – Tôi nhứ nhứ chân, hướng thẳng tới nơi hắn đang dùng tay bo chặt kia.
- A...a. Không nói nữa. – Hắn vội vàng kêu, tay cũng giữ chặt lấy như đang ôm bảo vật.
- Hừ. Anh đáng đời lắm! Nằm đó mà tự kiểm điểm đi. – Tôi khoanh tay lườm hắn, sau đó bỏ hắn nằm rên rỉ trên ghế sô pha mà bước vào bếp – Anh dậy tắm rồi ăn cơm.
Phải đến hơn 20 phút sau hắn mới lò mò ngồi vào bàn ăn, dáng đi uể oải giống như phụ nữ mới sinh, khuôn mặt đẹp giờ cũng bơ phờ như kẻ bị rút hồn.
Ây... Trông hắn như thế tôi cũng thấy thật tội lỗi. Trước đây có đọc ở trên mạng một đoạn như thế này:
“Cơ thể con người chịu đựng được tối đa 45 đơn vị đau.
Nhưng khi phụ nữ sinh con, họ phải chịu đựng tới 57 đơn vị đau, nó tương đương với việc bạn bị gãy 20 cái xương cùng một lúc.
Vì thế, hãy yêu thương mẹ của bạn nhé, người tuyệt vời nhất thế gian này.
Và một cú đá vào bộ hạ của người đàn ông tương đương 9000 đơn vị, hay nói cách khác giống như phải sinh 160 đứa trẻ hoặc gãy 3200 cái xương cùng lúc.
Vì thế hãy yêu thương cha của bạn, người đã cố gắng hết sức bảo vệ cái của ông ấy để bạn được sinh ra.”
A... Hẳn là đau lắm. Tôi rùng mình, tự thề với lòng sẽ không bao giờ nghịch dại như thế nữa, tôi thừa biết không những nó đau như thế mà còn vô cùng nguy hiểm, nếu nặng là còn không dùng được nữa. Chậc chậc, tội lỗi tội lỗi.
Nhưng mà, là tại hắn gây sự trước! Hắn đẩy tôi vào đường cùng mà.
- Anh có đau lắm không? – Tôi dè chừng nhìn hắn.
- Cảm giác như vừa đi một vòng xuống địa ngục về vậy. – Nhật Thiên vẫn phờ phạc.
- A... Tôi xin lỗi... – Tôi nhăn nhăn nhìn hắn đầy hối cải.
- Mọi lỗi lầm bây giờ không thể cứu vãn được rồi... – Nhật Thiên làm bộ đau đớn lắc đầu –... Có chăng, bác sĩ đại nhân, khám cho anh đi! – Hắn giống như hồn đi chơi bây giờ đã trở lại, mỉm cười nhìn tôi.
- Anh vẫn còn chưa chừa hả? – Tôi lườm.
- A... Chúng ta ăn cơm thôi! – Hắn lập tức cầm đũa lên.
Tôi cũng cầm đũa lên theo hắn.
- Dù sao thì,... ăn cái này nhiều một chút. – Tôi gắp đồ ăn vào bát hắn.
- A... Anh biết mà, vẫn là vợ tốt với anh nhất. – Nhật Thiên hấp hấp cánh mũi nhìn tôi.
Ây, cảm giác tội lỗi đầy mình như đã bắt nạt đứa nhỏ nhà hàng xóm khiến nó thút thít khóc vậy.
- Hôm nay anh đã mệt rồi. – Tôi mỉm cười.
- Ừ ừ, đúng đấy! – Hắn gật gật đầu, gắp đồ ăn – Bận tấp nập từ sáng đến tối luôn.
- Vất vả rồi. – Tôi nhíu mày, trong lòng bỗng thấy có chút xót của – Ăn nhiều vào! – Tôi lại gắp vào bát hắn.
- Ừm. – Nhật Thiên vui vẻ ăn.
- Kết quả công việc đến đâu rồi? – Tôi hỏi hắn.
- Ổn rồi. – Hắn cười.
Tôi hí hửng. Vậy là sắp được gặp bố mẹ rồi.
- Anh ăn nhiều vào nhé! – Tôi lại gắp vào bát hắn.
- Được rồi, em cũng ăn đi. – Hắn gắp cho tôi.
Bữa ăn cứ như vậy vui vẻ diễn ra, chúng tôi gắp đồ ăn cho nhau qua lại, và vui vẻ nói chuyện. Tôi kể cho hắn nghe về mấy đứa nhóc mới quen, về buổi đi chơi thú vị ngày hôm nay, chỉ có mấy chuyện về Mạc Phong là giấu tịt, tôi chẳng muốn hắn phải bực mình thêm, hôm nay đã rất mệt rồi.
Bữa ăn cứ như thế vui vẻ kết thúc.
Chúng tôi cùng nhau rửa bát, tôi rửa hắn tráng. Đối với tôi, như thế đã là một buổi tối viên mãn.
Nhưng tôi lại không biết rằng hắn còn tặng cho tôi một món quà bất ngờ hơn nữa. Buổi tối này từ viên mãn trở thành tuyệt vời...
- Được rồi, ra đây nào! – Nhật Thiên kéo tôi ra phòng khách, nhấn vai xuống ghế sô pha.
- Có gì vậy? – Tôi tò mò nhìn hắn.
Nhật Thiên không đáp, mỉm cười cầm lấy điều khiển.
Hắn hào hứng ngồi xuống bên cạnh tôi, bấm cái gì đó.
[Đang kết nối thiết bị. Vui lòng chờ giây lát.]
Trên màn hình hiện lên dòng chữ cùng biểu tượng chiếc vòng quay tròn quen thuộc.
Tôi không giấu nổi tò mò, quay qua hỏi hắn:
- Anh đang làm gì thế?
Nhật Thiên cười:
- Nhớ giữ bình tĩnh nhé!
Sau câu nói ấy của hắn, màn hình đen kịt biến mất, trên TV hiện lên không gian đã quá đỗi quen thuộc với tôi. Phòng khách!
Và quan trọng nhất là, ba người ngồi kia, ba gương mặt mà cho đến lúc chết tôi cũng không thể quên được: Bố, mẹ và nhóc Pi.
Tôi bất ngờ đến phát khóc, ngỡ ngàng tới nỗi bất động không thốt nên lời, sống mũi cay xè và khóe mắt nóng hổi.
- Nhiên? Con khóc đấy à? – Ma ma đại nhân ngó ngó, rất tinh ý phát hiện ra sống mũi ửng đỏ của tôi.
- Anh... làm sao anh làm được? – Tôi sụt sịt nhìn hắn.
Nhật Thiên mỉm cười dịu dàng:
- Anh đã tính trước hết rồi mà.
- Hu hu... – Tôi nhào tới ôm chầm lấy hắn, nước mắt do hạnh phúc mà trào ra, lăn dài trên má, tôi ôm lấy cổ hắn khóc thút thít như cảnh người thân lâu ngày không gặp – Cảm ơn anh nhiều lắm!
Nhật Thiên mỉm cười, tiếng thở ra nhẹ nhàng của hắn cho tôi biết nụ cười kia dịu dàng và đẹp tới nhường nào, hắn vỗ vỗ lưng tôi, giọng nói trầm trầm nam tính khẽ cất lên:
- Anh biết anh biết. Ơn huệ gì cứ để sau. Bố mẹ và em em đang nhìn chúng ta kìa.
Tôi giật bắn người, quay qua nhìn màn hình, pa pa đại ca đang nhíu mày, còn ma ma đại nhân đang lấy tay che mắt nhóc Pi.
Á...
Tôi lập tức đứng phắt dậy như điện giật, cách hắn 1m rồi ngay ngắn ngồi xuống.
Ma ma đại nhân đã dạy: đối với đàn ông phải giữ khoảng cách ít nhất là 1m. Vừa rồi tôi lại trước mặt ba người họ mà ôm hắn chặt như sam...
Lý Trí cùng Tiềm Thức ôm nhau run bần bật. Liệu ma ma đại nhân có vác chổi lông gà nhảy vào màn hình mà bay tới đây bạo hành Mông-chan đáng thương không?
Tôi chỉnh tề ngồi im thin thít, như đứa học trò nem nép đợi cái thước phạt của thầy giáo vụt xuống.
U hu hu... Phen này tôi chết rồi...
- Nhiên, ngồi gần vào chỗ con rể đi chứ! – Ma ma đại nhân hớn hở cười.
- Mẹ mày nói cái gì thế? Con gái phải biết giữ phẩm giá chứ! – Pa pa đại ca nhăn mày nhìn mẹ.
Ô... Tôi có nghe nhầm không? “Ngồi gần vào chỗ con rể”?
Con rể... Con rể cơ đấy...
Ai bắt cóc mẹ tôi rồi vậy? Trả ma ma đại nhân lại cho tôi!
Bảo con lợn đã mọc cánh thi olympic bay còn dễ tin hơn.
“Có lẽ bởi sự ế quá vĩ đại của chúng ta mà con người ma ma đã thay đổi rồi...” Tiềm Thức lắc đầu bi ai, giống như khuôn mặt rầu rĩ của bác sĩ khi nói câu ”Chúng tôi đã cố gắng hết sức...” lúc bước ra khỏi phòng mổ.
-Mẹ à... Con rất nhớ mẹ. – Tôi mếu máo nhìn ma ma đại nhân trên màn hình.
- Con bé này, mới có ba ngày thôi mà. Thế nào? Chơi có vui không? – Ma ma đại nhân vẫn hớn hở.
- Sao mẹ biết? – Tôi ngơ ngác.
- Ha ha, con rể đã thông báo cho bố mẹ là hai đứa đi du lịch rồi. Mà con cũng kín quá cơ, không nói gì mà đi như thế, làm bố mẹ lo chết đi được. Ai mà biết nhà ta lại có đứa con rể đẹp trai thế này chứ. – Ma ma đại nhân sung sướng cười. - Con cũng có mắt nhìn đấy.
Tôi bây giờ giống như kẻ đi sau của thế kỉ vậy, không hiểu mô tê chuyện gì đã diễn ra.
- Anh nói với bố mẹ rằng chúng ta đi chơi vài ngày. Bây giờ mẹ em không biết em đang ở tương lai đâu. – Nhật Thiên nói thầm vào tai tôi.
- Này này! Trước mặt người lớn mà hai đứa thì thầm to nhỏ gì thế hả? Cậu, ngồi xa con gái tôi ra. – Pa pa đại ca có vẻ đứng ngồi không yên.
A... Hội chứng thay đổi tính cách khi ra mắt người yêu của bố mẹ là có thật. Sao người thường ngày đáng sợ như ma ma đại nhân bây giờ lại dễ tính hồ hởi thế, còn người hiền lành ít nói như pa pa đại ca bây giờ lại cau có như vậy?
“Bởi mẹ muốn nhanh chóng tống chúng ta đi, còn bố lại lo lắng cho cuộc sống sau này của chúng ta nên mới khắt khe với con rể vậy đó.” Lý Trí khoanh tay chẹp miệng.
A... Con rể... Con rể cái đầu cô ấy...
Tôi đỏ mặt.
- Bố à. Con nhớ bố nhiều lắm. – Tôi sụt sịt nhìn pa pa đại ca.
- Ừ. Bố cũng thương con gái yêu của bố. – Pa pa đại ca đối với tôi lập tức trở về dáng vẻ nuông chiều thường ngày, hai cánh mày bố nhíu lại, hiếm khi người trầm tĩnh như bố lại nói mấy câu tình cảm như vậy, có vẻ bố đã rất nhớ tôi.
Tôi thấy khóe mắt lại cay cay. Sụt sịt sụt sịt khóc.
- Hai bố con làm gì mà như cách nhau cả trăm năm thế hả? Con rể đang nhìn kìa! – Ma ma đại nhân huých vai pa pa.
Nhật Thiên cười.
- Mẹ à! Con rể cái gì chứ? – Tôi nhăn mặt nhìn mẹ.
Ma ma đại nhân liếc xéo tôi một cái rồi tiếp tục nhìn Nhật Thiên cười xởi lởi.
Bất công!
Ma ma đại nhân quá bất công!
Chỉ vì một thằng con trai đẹp mã mà mẹ hắt hủi tôi đáng thương thế này đây!
- Nhiên nó là đứa con gái cưng của tôi đấy, nó rất ngoan ngoãn và đáng yêu, nên cậu mà dám động một ngón tay vào nó thì đừng có trách tôi. – Pa pa đại cứng rắn nhăn nhăn mày đe dọa Nhật Thiên.
- Dạ, bác cứ yên tâm. – Nhật Thiên mỉm cười.
Yên tâm con khỉ khô!
Hắn ta không chỉ có động tay, động chân, đông thân, còn động cả miệng nữa!
Bố à, con gái bố bị thằng nhóc này cưỡng hôn, là cưỡng hôn đó!
Tôi oan ức lườm hắn ta.
- Anh đúng là, phải để bọn trẻ tự nhiên thì mới sớm tiến triển chứ! – Ma ma đại nhân chu mũi.
Pa pa đại ca không bận tâm đến mẹ, bố chống tay xuống hai đùi, nhìn tôi trịnh trọng:
- Nhiên con, con đừng nghe mẹ, không được đi theo vết xe đổ của bố. – Pa pa đại ca nhìn tôi tâm tình như người chiến binh già chia sẻ kinh nghiệm chiến trường cho anh lính trẻ, bố đẩy đẩy cái kính, nghiêm mặt nói với tôi – Con phải giữ khoảng cách với cậu ta, lúc nào cũng phải cách 2m vào, không được đụng chạm cơ thể, còn nữa, nhớ là không được nhìn thẳng mắt cậu ta mà cười, và tuyệt đối hai đứa phải cách ly từ 9 giờ tối trở đi. – Vẻ mặt bố càng nghiêm trọng, bố bặm môi, nhăn nhăn mày nhìn tôi - Con gái à, những thằng đàn ông càng đẹp thì càng nguy hiểm, không phải ai cũng vừa đẹp vừa hiền lành dễ dụ như bố con đâu. Nên phải cẩn thận nghe chưa?
Phụt.
Nhật Thiên cắn răng nhịn cười nhưng vẫn không kiếm chế được.
Tôi lườm hắn.
- Cậu cười cái gì hả? Có phải tôi nói trúng tim đen của cậu rồi không? – Pa pa đại ca chuyển ánh nhìn sang hắn với bộ mặt hình sự.
- Dạ không có. Cháu chỉ thấy vui khi được bác khen vậy thôi ạ. – Nhật Thiên cười.
- Hừ, giỏi biện hộ lắm. Cậu mà dám động tới con bé là chết với tôi đấy. – Pa pa đại ca nghiêm mặt.
- Dạ. – Nhật Thiên gật đầu lễ phép.
“Dạ”...
Ờ. Nghe lời đấy nhỉ?
Nói dối không thèm chớp mắt luôn.
- Bố à, đừng có nói tới vấn đề này nữa, Pi nó đang nghe đó. – Tôi dở khóc dở cười nhìn pa pa đại ca – Thằng nhóc vẫn chưa ngủ hả mẹ?
- Nó lên giường rồi đấy chứ, nhưng nghe nói chị Nhiên với anh người yêu gọi điện nên bật dậy chạy ra đây này.
- Mẹ à! Trẻ con nó đang nghe đấy, người yêu người thương gì... – Tôi nhăn nhăn.
- Chớ không yêu thì hai đứa mày tự dưng đi du lịch với nhau chắc? – Ma ma đả một câu làm tôi ngậm tịt.
- Chị Nhiên à, nhớ mua quà cho em đấy! – Nhóc Pi cười toe.
- Ừ, chị mua cho nhiều đồ chơi nhé! – Tôi cũng cười toe.
- Anh đẹp trai tên gì vậy? – Thằng nhóc hồn nhiên hỏi.
- Ha ha, anh tên Thiên, Triệu Nhật Thiên. – Hắn sảng khoái cười.
Chúng tôi cứ như thế vui vẻ nói chuyện với nhau rất lâu, tới khi thằng Pi ngáp ngủ liền hai cái, mẹ mới tắt máy, với lý do: “Hai đứa ngủ sớm đi.” Tôi vẫn còn thấy bố cố nói chen vào dặn dò tôi phải đề phòng hắn.
Màn hình TV hiện dòng chữ lớn: “Cuộc gọi đã kết thúc”
Tôi mỉm cười, thở nhẹ ra một cái, quay sang Nhật Thiên:
- Cảm ơn anh nhé! Tôi vui lắm. – Tôi mỉm cười ngọt ngào. Nhật Thiên, chưa bao giờ hắn khiến tôi thất vọng.
- Anh cũng rất vui. Mọi người đáng yêu thật đấy. – Nhật Thiên mỉm cười, chiếc răng khểnh trắng muốt lộ ra.
Đúng là, cho dù có thấy bao nhiêu nụ cười đi nữa, thì kẻ ngồi trước mặt tôi đây vẫn là người cười đẹp nhất.
- Thực sự là tôi bất ngờ lắm ấy, phát khóc luôn. Không biết cảm ơn anh thế nào nữa. – Tôi hạnh phúc nhìn hắn.
Nhật Thiên mỉm cười, quay qua tôi, chống hai tay xuống ghế chặn lấy eo tôi, hắn nhẹ nhàng cúi xuống, đôi mắt nâu chăm chú ngắm nhìn tôi, hơi thở gần tới nỗi có thể nhận ra độ ấm nóng:
- Nếu vậy thì... trả công cho anh nhé? – Nhật Thiên cúi xuống.
- Khoan... – Tôi lấy ngón tay chặn môi hắn lại – Là ai vừa nãy còn ngoan ngoãn vâng vâng dạ dạ với bố tôi? – Tôi nhướng mày.
- Vậy người nào vừa nói không biết cảm ơn anh như thế nào? – Hắn ranh ma cãi lý.
- Nhưng... Nhưng có rất nhiều cách để cảm ơn. Chúng ta hôn quá nhiều rồi! – Tôi nhăn nhó.
Đúng vậy, từ nụ hôn đầu tiên tới bây giờ, không biết đã hôn hắn bao nhiêu lần nữa.
Nhật Thiên cười, bàn tay to lớn đan vào những ngón tay tôi đang đặt trên môi hắn, nhẹ nhàng hôn lên chúng, sau đó, ánh mắt nhìn tôi mê hoặc, giống như bao lần, tê liệt thần kinh của tôi bằng một đòn chí mạng.
- Anh sẽ hôn em, ngày nào cũng sẽ hôn em, khiến cho em nghiện anh mới thôi. – Hắn dùng cái giọng trầm nam tính cùng ánh mắt cuốn hút nhìn tôi, đôi môi mỏng mỉm cười tuyệt đẹp.
Tôi chỉ còn biết trân trân nhìn hắn.
A... Quá mê người...
Sau đó, như đã báo trước, hắn để tay tôi qua một bên, chầm chậm đáp làn môi ấm nóng xuống.
Không gian yên lặng chỉ còn những tiếng thở và âm thanh đầy ái muội.
Tôi nhắm mắt lại, thật không muốn công nhận nhưng mà... Hôn hắn... cảm giác rất tuyệt...
~~~
- Nhưng mà tôi vẫn thắc mắc, anh đã nói với bố mẹ tôi bao giờ? – Tôi nằm trên giường đung đưa chân, tò mò quay qua hỏi hắn.
Nhật Thiên nằm thẳng người, hai mắt nhìn lên trần chậm rãi kể:
- Cái ngày mà anh tới đưa em đi ấy, thực ra không phải là về thẳng đâu. Vì lúc máy bắt đầu vượt không gian, cơ thể em không chịu được áp lực đột ngột quá lớn nên ngất đi. Trong lúc đó, anh đã tới khoảng thời gian hai ngày sau, gửi quà và nhắn tới cho bố mẹ em rằng chúng ta đi chơi nên không cần lo lắng. Vì là đi chơi cùng em nên anh cũng không ra mặt được, tối hôm qua anh mới gửi ảnh đi chơi của chúng ta cho bố mẹ. – Nhật Thiên cười, nhìn tôi - Chiều nay, trong lúc em không có nhà anh đã sắp xếp tất cả, sau khi hệ thống kết nối đặc biệt đã hoàn thành, anh gọi cho bố mẹ em, trò chuyện một chút rồi hẹn tối nay gọi lại để cho em bất ngờ đó.
- Anh đã chuẩn bị nhiều như vậy sao? – Tôi cảm động nhìn hắn, trong lòng thấy vô cùng ấm áp.
- Anh không muốn em phải lo lắng về điều gì khi ở bên anh cả. – Nhật Thiên nhìn thẳng vào mắt tôi, chân thành và kiên định.
Tim tôi bỗng rung lên một nhịp. Mũi hơi cay cay.
- Cảm ơn anh. – Tôi mỉm cười nhìn hắn, khẽ nắm lấy bàn tay hắn đặt bên người.
Nhật Thiên mỉm cười, đan tay vào với tôi, hắn nghiêng người, nằm dịch xuống đối diện mặt tôi, trìu mến cụng mũi vào trán:
- Hôn cái nữa không?
- Dẹp dẹp! – Tôi nhăn nhăn đẩy đẩy hắn ra. Vừa nãy rõ ràng nói chỉ hôn chụt một cái, cuối cùng lại dây dưa tới lúc tôi hết hơi.
- Tại sao? – Hắn xị mặt.
- Không hôn trên giường, ok? – Tôi nhướng mày vênh mặt – Anh chẳng nói như vậy là kiêu khích anh còn gì.
Nhật Thiên nghệt mặt, trề môi mắt ngu ngu nhìn tôi:
- Ki bo.
Tôi đạp đạp hắn.
Hắn bèn giữ nguyên cái biểu cảm vô cùng giải trí đó uất ức quay đi.
Đáng yêu quá. Tôi cười, xoay người lại.
Chúng tôi đều nằm thẳng nhìn lên trần.
Vì một lý do nào đó mà hai đứa không thể ngủ dù bây giờ cũng chẳng còn sớm, cứ yên lặng nằm như vậy.
- Hôm nay, cứ như là ra mắt ấy nhỉ? – Tôi tự dưng cười, quay sang hắn.
Nhật Thiên gật gật đầu:
- Mẹ em và cu Pi có vẻ thích anh. – Hắn cười, cũng nhìn tôi.
Tôi gật đầu:
- Còn bố có vẻ không ưa anh thì phải.
- Ừm... – Nhật Thiên thở dài xụ mặt.
- Chậc, cuối cùng tôi cũng có đồng minh. – Tôi cười toe toét.
Hắn giống như vừa bị tạt nước lạnh giờ còn khuyến mại thêm vài cục đá, vác cái mặt rất rất rất rất bất mãn nhìn tôi.
- Sao nào? – Tôi cười.
Hắn không đáp, ra cái vẻ hờn dỗi cả thế giới nhìn tôi:
- Nói dối không thèm chớp mắt!
- Ha ha, nói dối bao giờ. – Tôi cười.
- Hừm... Đợi đấy, sẽ có ngày em tự miệng nói thích anh. – Nhật Thiên ghi hận.
Tôi bật cười nhìn dáng vẻ ấm ức của hắn.
Vô cùng đáng yêu. Khiến người ta muốn ôm cái mặt kia mà nựng nựng.
Tôi nhận ra rằng mỗi một giây ở bên cạnh hắn, tôi lại rung động nhiều hơn.
Vô tình nhớ tới văn án cuốn “Nam nhân” đọc chiều nay. Có lẽ, tình yêu đang dần tiếp cận, bám lên, chen vào và in hằn trong tim tôi. Ha ha... Nhưng đến bước cuối cùng thì vẫn còn xa lắm. Tôi cười.
Sau đó chúng tôi cũng ngủ sau cả ngày dài tôi tung tăng còn hắn thì làm việc bù đầu.
Tối hôm đó ở trong vòng tay của hắn, tôi đã mơ, những giấc mơ đẹp đẽ với chàng hoàng tử có mái tóc màu ánh kim...
~~~End ngày thứ ba~~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...