Không Bạch Hiệt Trang Giấy Trống


Bầu trời vừa tờ mờ sáng, xuyên qua mái nhà chiếu vào hành lang nơi A Tá đang ngủ bên cạnh lan can, nhưng cậu lại muốn ở mãi trong giấc mơ đó, đặc biệt là trong mơ cậu chỉ muốn Đỗ Triết ở bên, ánh sáng tầm thường này không làm lay động được cậu.

Nhưng nó đã bị làm xáo trộn giấc mơ của cậu vì được y tá đi ngang qua đánh thức.

Y tá hỏi cậu vì sao lại nằm đây ngủ?
Đèn ngoài hành lang sáng rực, khóe miệng ươn ướt, vừa định lau nước miếng, mới nhận ra trên tay có hai miếng dán hạ sốt? Việc đó đã xảy ra khi nào? Thoạt nhìn thật là ngu ngốc.

Cậu lưu loát xé sạch rồi ném vào thùng rác, cảm ơn cô y tá đã cùng cậu đi lên bậc thang, cậu trêu rằng bốn bể là nhà, buồn ngủ thì nơi nào cũng là giường.

Đầu tiên, cậu trộm đi ra khỏi phòng, trước mắt gần như biến thành một màu hắc ám, sau nhiều lần cố định thần, cậu nhìn trộm từ ô cửa kính nhỏ thẳng đứng trên cánh cửa mà đầu Đỗ Triết đang dựa lưng vào ghế sô pha, mắt nhắm nghiền và tay đan vào nhau đặt ở trên đùi, cả người dựa lưng vào số pha.

Họ vẫn đang ngủ, họ sẽ bị đánh thức nếu cậu đi vào.

Eo đau đến mức đứng không được, cậu đứng thẳng chống một tay, đến bên ngoài nhìn vào gương nhà vệ sinh công cộng bên ngoài.

Dùng hết sức lực toàn thân gập người thành một vòng cung.

Thấy trên lưng lại càng thêm sưng, chiếm vị trí trung tâm.

Cậu lập tức không vui, uể oài rồi tức giận nghĩ: 'Haizzz, mình không đủ tư cách để có một làn da không sẹo sao?!'
Cậu dứt khoát đi tới nhà ăn mua đồ ăn sáng, vui vẻ trở về với túi thức ăn, nghĩ đến cảnh lại được nhìn bọn họ ăn sáng, lòng cậu càng vui sướng, thắt lưng đau nhói như một người lính thất thủ bước về cấm trại, quả thật thuốc gây tê là tốt nhất.

Cánh cửa được mở cẩn thận, rèm che đã được kéo sang hai bên, và có một tia nước bắn ra từ phòng tắm.

Bước chân A Tá rất nhẹ nhàng, sợ túi nilông trong tay cọ vào người phát ra tiếng, cũng không dám đặt lên bàn cà phê, phá tan bầu không khí yên tĩnh này, dùng ánh sáng độc nhất vô nhị đảo quanh di chuyển sang cửa phòng tắm
Ở cửa trộm nhìn Đỗ Triết lộ ra nửa khuôn mặt bên, đang hướng dẫn Nhu Nhu đánh răng rửa mặt, chỉ có thể từ góc độ của cậu nhìn ra một chút phía sau đầu anh.

Đỗ Triết thực sự rất giỏi.

Ngay cả hình dạng phía sau đầu của anh cũng rất hoàn hảo, mái tóc ngắn gọn gàng của anh hoàn toàn phù hợp.

Đường viền của chiếc áo sơ mi đơn giản ôm sát cơ thể tạo ra đường cong quyến rũ.

Thực sự là rất muốn chạm vào nó.

Thật xin lỗi, gần đây có lẽ cậu đã rất mệt mỏi, cơ thể gây ra tội ác này chỉ còn lại một phản ứng hơi đỏ tai.

Nhắc mới nhớ, đêm qua thực sự là thời khắc tuyệt vời

Cho nên, chạy cái quỷ a! Thật là mất mát
Đỗ Triết và Nhu Nhu hòa hợp đến không đành lòng phá hư cảnh đẹp, đánh răng rửa mặt cũng không quên học tiếng Anh, Đỗ Triết có ngoại ngữ tốt hơn cũng không có gì lạ, dù sao khi học đại học, cậu đã biết điều đó.

Đỗ Triết là một chuyên gia về ngôn ngữ, và các ngôn ngữ phụ thì có thể học nói chơi.

Chứ Tiếng Anh không phải là nói đùa.

Cậu không nhớ rằng tiếng Anh ở trường mẫu giáo không đến trình độ này.

"Nhu Nhu, con đi ra ngoài trước, baba thu dọn một lát."
Nhu Nhu thiếu ngủ trầm trọng bước ra từ phòng tắm còn đang ngủ gà ngủ gật, vừa nhìn thấy A Tá, đôi mắt mơ màng của con bé chợt lóe lên những vì sao, vội vàng chạy tới ôm lấy cậu: "Daddy! Tại sao Nhu Nhu tỉnh người mới tới.

Daddy! Lần sau đừng chơi trốn tìm với con nữa, con không muốn chơi trò này với người đâu."
A Tá dựa vào tường đáp: "Daddy đi mua đồ ăn sáng cho con và Baba."
Đỗ Triết nghe tiếng cậu, cũng không cởi bao tay trên tay ra, nước nhỏ giọt chảy xuống, nhìn thấy cậu xách hai túi điểm tâm, liền cởi bao tay đặt ở trên bàn cà phê, sau đó hỏi: "Cậu đi như nào lại trốn?"
Trốn? Cái gì phải trốn?
A Tá bị Nhu Nhu kéo xuống, nửa giây sau cậu nhớ tới cái cớ tối hôm qua ngẫu nhiên đưa ra, nói không nên lời: "Ân, có lão gia gia ở phòng khác.

Ông ta khó ngủ, nên em đã ngồi chơi cờ với ông ấy.” Sợ rằng anh sẽ truy cứu tiếp, cậu nhanh chóng chuyển chủ đề nói: "Ăn chút bữa sáng nhé!"
Nhu Nhu từ trong túi thức ăn chọn từ trái phải, lấy ra cái lớn nhất đút vào miệng A Tá: "Daddy! ăn đi ~!" Khi A Tá nhìn thấy cái bánh bao lớn hấp, cả người đều không tốt, cậu bản chất nhút nhát, liền cầm lấy nó đưa vào miệng Nhu Nhu: "Nhu Nhu ăn trước đi."
"Baba, người cũng ăn đi!"
Đỗ Triết xoa xoa cái đầu Nhu Nhu, đôi mắt thâm thúy như sao, khẽ cười: "Con ăn trước đi."
Ai, hẳn là vì lại ngồi ở đây nên Đỗ Triết mới không muốn ăn sáng.

Cậu muốn nói với Nhu Nhu rằng mình nên rời đi trước, nhưng Nhu Nhu giống như một tiểu chiến binh đang theo dõi kẻ thủ, chỉ cần cậu muốn nói chuyện, hai cái bánh trên tay Nhu Nhu đã nhét vào miệng cậu, nhai một ngụm lớn nhồi phồng hai má, mà không kịp nói lời nào.

Ăn xong hai cái bánh bao lớn hấp, dùng ống hút chọc vào sữa đậu nành một tiếng "chất" nhẹ, đưa cho cậu nhất định phải uống xong, sau khi kiểm tra đáy bình sạch sẽ.

Sau đó cầm cái lớn của mình lên, đưa lên miệng cắn một miếng, lắc đầu như một bà cụ non, bất lực nói: "Daddy, con lo bữa ăn cho người lắm".

A Tá sửng sốt một hồi, sau đó không nhịn được cười nói: "Thiên a, ai dạy con cái này?"
Nhu Nhu liếc cậu một cái: "Người dạy nó."
A Tá tràn đầy ý cười, cậu dạy nó khi nào?
Nhưng khả năng ngôn ngữ của Nhu Nhu quả thực rất mạnh, có lẽ được thừa hưởng từ gen ngôn ngữ mạnh của Đỗ Triết.

Câu đầu tiên của đứa trẻ không phải kêu "Baba" thì chính là "Daddy".

Nhưng Nhu Nhu lahi lợi hai hơn, gọi "Daddy's Death", cậu bất lực mà che mặt.


(Chắc ai cũng biết nghĩa chữ đó ha: cha chết ấy ????????????????)
Sau này nghĩ kỹ lại, có lẽ là vì thường nói với Nhu Nhu "Daddy mệt chết rồi, thật sự mệt chết rồi", nhưng câu này đối với cô bé chín tháng tuổi quá dài, cho nên cô bé mới đơn giản hóa thành "cha chết", sửng sốt tột cùng...!
Hai cha con ăn sáng xong, Đỗ Triết còn chưa tới đây, nếu không ăn sáng sẽ nguội mất, A Tá nhanh chóng đứng dậy đi vào phòng tắm: "Ăn chút điểm tâm đi? Nếu không....không muốn em ở đó, em có thể ra ngoài...!
Cái mà Đỗ Triết đang cầm lên, nếu nhìn kĩ, thì nó là chiếc áo lenđã ngâm nước nhiều lần mà vẫn còn dính máu.

Không xong, quần áo cậu quên giặt.

Đỗ Triết đang giặt quần áo bẩn, nhướng mày hỏi: "Một lát bác sĩ sẽ đến tiêm cho cậu, Nhu Nhu cũng sẽ cắt chỉ.

Cậu định trốn sao?"
"Được...!Được rồi, tôi không đi nữa." A Tá đứng bên cạnh Đỗ Triết, nhìn xuống đôi găng tay nhựa của Đỗ Triết bị ngâm trong nước, rồi nói: "Em tự mình làm, em tự làm, anh đi ăn sáng đi, nhìn anh thật tiều tụy, châc là không nghỉ ngơi, công ty..."
Đỗ Triết đang xoa tay dừng lại, não A Tá như bị đoản mạch, nhận ra mình đã nói bậy, không nên nhắc gì đến công ty, nhanh chóng thâm nhập vào chậu một cách thô lỗ, cầm lấy chậu quần áo bẩn.

Xoay người sang hai bên, đẩy Đỗ Triết sang một bên, nói: "Anh đi nghỉ ngơi một chút đi, trong mắt đều là tơ hồng máu."
Thực khiến người ta đau lòng
Đôi tay đã sưng thành lợn duỗi vào trong chậu, gặp nước thì giống như câu cá trong nước đá, phút chốc tay sẽ sưng đỏ, mùa hè thì cảm thấy mùa đông như thế nào.

Đỗ Triết bị đẩy ra cũng không nhúc nhích, muốn nhìn cậu đối mặt với việc giặt giũ phiền phức nhất, nhưng tay của cậu thật sự sưng lên, trên mu bàn tay phồng lên một cục lớn, động tác rất chậm chạp, các vết bẩn cứng đầu bám vào.

Sau bao nhiêu năm vẫn không có chút tiến triển nào.

Đô Triết đưa tay gạt nước, lấy khăn sạch lau đi những giọt nước còn sót lại, lãnh đạm nói: "Nhu Nhu đang gọi cậu."
Cậu quay tai ra ngoài ngay lập tức, cậu có phải bị điếc rồi không? Tại sao lại không nghe thấy gì cả.

"Daddy!" Giọng gọi cực lớn.

"?"
Cậu xoa xoa lỗ tai, cảm thấy không thể giải thích được, đây là nhịp điệu tín hiệu chậm trễ sao? Hôm nay là ngày quan trọng để Nhu Nhu tháo chỉ khâu.

Đừng để xảy ra sự cố lớn nào.

Cậu vội vàng bước ra ngoài: "Anh cứ để đấy! Em ra ngoài xem qua".

Đỗ Triết không quay đầu lại, mà là nhẹ gật đầu.

Nhu Nhu cầm cuốn sách ảnh kỳ quặc, giọng con bé cao lên rất nhiều, "Hahahha! Con muốn nghe cuốn sách ảnh của Daddy."
A Tá bất lực nói: "Để baba đọc cho con"

“Daddy, con muốn người đọc.” Nhu Nhu ngồi trên đùi mềm nhũng của cậu, ngăn chặn không cho cậu rời đi, độc đoán nói: “Hôm nay con đi cắt chỉ, người phải chiều con!
"Được, được." A Tá nói nhanh, nói liền mười lăm trang trong một phút không thở, khi Vương Duẫn Triết bước vào, nghe thấy tốc độ, không khỏi nói đùa: “Dung lượng phổi của cậu thật tốt.”
Khi Nhu Nhu nhìn thấy Vương Duẫn Triết như nhìn thấy một bóng ma, "A" vùi trong vòng tay của cậu, đáng thương nói: "Daddy, con sợ."
A Tá trong lòng nghĩ, mình cũng sợ, vết thương trên lưng của cậu rất đau, sau khi khâu lần thứ hai trên lưng vào sáu năm trước, đau đến rút mũi chỉ nhìn lại cũng không chịu nổi, chưa kể còn vết thương có mủ vì vị trí tương đối cao, nên ngại ngùng không thể bôi thuốc chính xác mà không vặn cánh tay đến chỗ đau.

Đùa thôi, vì vết thương sau lưng đã có mủ mà sốt cao cả tháng, khó mà quên được.

Đỗ Triết giặt quần áo treo trên ban công, đi tới bế Nhu Nhu lên vỗ lưng an ủi: “Đừng sợ, baba đến rồi.” Dư quang nhìn thấy A Tá càng khẩn trương hơn Nhu Nhu, miễn cưỡng đi theo con bé, chỉ vào mình, cậu nói, "Daddy cũng ở đây."
Vương Duẫn Triết ngồi xổm xuống tiến hành công kích nhẹ nhàng đối với Nhu Nhu, để con bé đặt phòng bị xuống, phối hợp với mình: "Nào, Nhu Nhu, đừng sợ, ta rất hiền lành."
Nhu Nhu ậm ừ với anh ta, nhanh chóng ngồi xuống giữa hai người họ, mỗi người chiếm một đùi ép chặt vào nhau.

Nhu Nhu bị ép đến vô pháp thay đổi tư thế, sánh vai hai chân đặt cạnh nhau, có thể nhớ lại kết cấu quen thuộc xuyên qua lớp vải, mặt A Tá đỏ bừng, hung hăng vỗ đầu, suy nghĩ cái gì a?
Nhưng Nhu Nhu đã đến tai cậu thì thầm: "Daddy, con đừng sợ, hehe, là con cố tình làm vậy."
Cậu trọn to mắt, mất một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại.

Đầu đau, Nhu Nhu bị thương vẫn không quên trợ công sứ mệnh Thiên sứ của mình, có vẻ như việc dạy con bé từ bỏ ý định này vẫn còn một chặng đường dài phía trước.

Y tá đã chuẩn bị dụng cụ khử trùng Vương Duẫn Triết tháo băng ra khỏi vết mổ, anh cầm dụng cụ đưa cho y tá và dùng cồn sát trùng vùng da xung quanh vết mổ.

Anh ta nói: "Nhu Nhu đừng sợ, ca ca làm rất nhẹ nhàng.

"
A Tá còn sợ hãi hơn Nhu Nhu liếc mắt một cái, từ xa nhìn thấy vết thương khâu vá, kim chỉ đang rơi xuống, thống trị cả một cánh tay, bất giác nhíu mày, buồn bực đến muốn hộc máu.

Cậu tức giận đập ghế sô pha, hận bản thân đã không bảo vệ được Nhu Nhu, Nhu Nhu xinh đẹp như vậy, sau này làm sao có thể mặc một chiếc váy nhỏ làm lộ cánh tay? Tại sao mình lại vô dụng như vậy?
Cùng lúc đó, bờ vai dựa chặt lại, Đỗ Triết nhíu mày chăm chú quan sát từng động tác của Vương Duẫn Triết, mới nhẹ nhàng đứng dậy nhìn xung quanh, Đỗ Triết cúi đầu tò mò nói: "Không sao đâu.

Sẽ mau khỏe thôi."
Với sự thoải mái lần lượt của hai người cha này, Vương Duẫn Triết căn bản không cần vận động trí óc, dùng nhịp tập trung nâng sợi chỉ lên, dùng kéo cắt sợi chỉ chôn trong da ra khỏi mắt kim, dùng nhịp kéo đường may ra bên cạnh sợi chỉ, sau khi khử trùng da bằng cồn một lần nữa, dùng gạc che lại, cuối cùng dùng băng dính cố định lại, giơ ngón tay cái lên mỉm cười: "Nhu Nhu quả là dũng cảm."
Nhu Nhu ngẩng mặt lên và nói một cách tự hào: “Tất nhiên rồi!” Sau đó con bé yêu cầu Daddy và baba hôn lên má mình: "Con muốn hôn!”.

A Tá và Đỗ Triết đồng thời tiến tới hôn lên má cô, Vương Duẫn Triết cảm thấy bức ảnh rất bắt mắt, mới lấy điện thoại di động ra bấm chụp.

A Tá sợ hãi nhìn Đỗ Triết, trong lòng không vừa ý, sau đó nhanh chóng quay sang Vương Duẫn Triết đang nhìn xuống điện thoại di động, do dự không biết nên nói như thế nào: "Bác sĩ Vương, cái này...!
“Cảm ơn, lát nữa gửi ảnh cho tôi.” Đỗ Triết nhéo sống mũi Nhu Nhu, vẻ mặt ôn nhu nói ngay.

A Tá thở phào nhẹ nhõm, Vương Duẫn Triết nói một tiếng "Ò":
"Không thành vấn đề ~!
A Tá hỏi: "Cắt chỉ liền có thể xuất viện đi?"
Giấy tờ ở phong VIP là một việc rất gian nan
Vương Duẫn Triết thu dọn đồ nghề: "Có thể xuất viện!"
Đỗ Triết hờ hững liếc nhìn cậu, thờ ơ nói: "Tốt hơn hết nên ở lại thêm hai ngày để quan sát.

Ở nhà không có nhân viên y tế nên không biết xử lý vết thương như thế nào."
Đỗ Triết đối phương thức than phiền vết thương không xử lý được, hảo đi, thật sự không được, nhưng có thể chuyển đến bệnh viện tổng hợp được không, chi phí cao ngất trời mà đắt như vậy, thật muốn khóc quá đi.


Một lúc sau, đến lượt A Tá đi tiêm, hiệu trưởng nhà trẻ đích thân đến cùng một vài giáo viên, nghe nói hôm nay Nhu Nhu đã cắt chỉ, liền đến đây an ủi cùng hiệu trưởng trường mẫu giáo, hỏi: "Ngoài ra, tôi rất biết ơn Đỗ tiên sinh đây.

Đã tài trợ cho hoạt động phụ huynh - con cái.

Chung tay làm áo mưa, ngày mai không biết Đỗ tiên sinh có rảnh tham dự không?"
Chờ đã, hoạt động của cha mẹ và con cái?
Hình thức hoạt động của cha mẹ - con cái?
Tại sao cậu không biết?
Đỗ Triết cúi đầu hỏi Nhu Nhu, "Có muốn đi không?"
Với đôi mắt long lanh, Nhu Nhu hào hứng nói: "Có giống lần trước cùng baba làm áo mưa không? Muốn đi! Muốn đi!"
Sau tai nạn của Nhu Nhu, Đỗ Triết đã suy nghĩ rất lâu trong thời gian rảnh rỗi, quyết định phân bố hai quỹ tư nhân tài trợ cho trường mẫu giáo, một mặt, cậu yêu cầu đầu tư nhiều hơn vào an ninh trường mẫu giáo, mặt khác, cậu tổ chức hoạt động "Chung tay làm áo mưa" của phụ huynh và con cái.

(Nghe đến 2 chữ "áo mưa" đầu tui lại liên tưởng đến thứ khác ????????)
Vấn đề này anh vẫn phải suy nghĩ với tâm lý ngây thơ của tất cả lũ trẻ, chuyện này không được cố ý, có thể chỉ là sự tò mò sâu sắc và vô tình đưa đẩy, nhưng sự việc này lại nhắc anh một điểm khác, đó là những đứa trẻ khác có thể không bị loại trừ sẽ ghen tị vì Nhu Nhu có những thứ mới mà chúng không có, vì vậy anh ấy lo lắng rằng Nhu Nhu sẽ bị cô lập, dù sao thì anh cũng đã thử loại hương vị này, nó thực sự khó chịu.

Nhưng làm thế nào để Nhu Nhu hòa nhập vào nhóm như mọi người và không bị cô lập khi không phải chuyển trường mẫu giáo? Cách anh nghĩ ra là cố gắng để các em nhỏ có một chiếc áo mưa giống nhau, đồng thời, chú ý hơn để tránh con bé bị quá nhiều ghen tỵ nổi bật.

Bây giờ Nhu Nhu có vẻ rất mong đợi sự kiện này, nở một nụ cười nhẹ, Đỗ Triết không khỏi ngẩng đầu đáp: "Vậy chúng ta cũng đi."
A Tá không nói gì trong suốt quá trình.

Cậu nghĩ đó là hoạt động giữa cha mẹ và con cái do nhà trẻ tổ chức.

Cậu hy vọng rằng Đỗ Triết không có mặt để cậu có thể tham gia.

Dù sao thì Đỗ Triết và Nhu Nhu đã cùng nhau làm việc này rồi, phần còn lại cậu muốn nắm bắt cơ hội này một cách chắc chắn.

Nhưng sự kiện này không chỉ có Đỗ Triết bảo trợ, giờ phút này anh cũng hứa sẽ tham gia, cho nên cậu là không có cơ hội chờ mong.

Cậu phải tự an ủi mình, không sao cả, đợi lần sau vẫn luôn có nhiều cơ hội.

"Vậy ngày mai tôi sẽ đợi gia đình ba người đến.

Tôi rất cảm ơn Đỗ tiên sinh đã hỗ trợ cho trường mẫu giáo của chúng tôi.

Một gia đình ba người!
Hai mắt sáng ngời rồi mờ đi trong chốc lát, cúi đầu kéo góc quần áo.

Vui vẻ cái gì, một gia đình ba người, Đỗ Triết chắc sẽ đưa Vương Hy cùng đi.
____&&&&_______
Lười sửa lỗi chính quá, hiu hiu.
Mn đọc có hay để ý "Daddy" tui viết hoa còn "baba" tui viết thường không.
Đó là phân biệt đối xử đó, cho chừa thằng công ????????.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui