Đồng hồ chuyển sang ba giờ một khắc.
Đỗ Triết còn chưa hết nghi ngờ, lại nhìn thấy A Tá không hề có động tĩnh mà vén chăn bông lên, ngồi ở trên giường mơ màng như sắp ngủ, đầu như cần câu kéo cá trong hồ, đột nhiên toàn thân chấn động run rẩy tỉnh lại.
Anh không còn cách nào khác là trốn vào góc tối ngay lập tức.
A Tá ngồi ở mép giường dụi dụi mắt như đang mơ, mang dép lê bước thẳng ra ban công, lấy vài chiếc khăn lau mồ hôi rồi lê bước đến ngồi trước giường Nhu Nhu, một bên ngáp một bên thuần phục bế con bé lên rồi lau mồ hôi sau lưng.
Đầu tiên, là lau xung quanh cổ, sau đó là lau trên lưng dọc theo cổ, một chiếc khăn thấm mồ hôi trong vòng chưa đầy hai phút.
Trong lúc hành động, cậu cũng đã tỉnh táo hơn phân nửa, Nhu Nhu lúc ngủ khuôn mặt giống hệt như Đỗ Triết đang ngủ, cậu không nhịn được chạm vào má con bé, thật sự giống nhau đến mức mê người: "Con lớn lên thật bất công a, tại sao lại không giống ta chút nào?"
Cậu thở dài, cẩn thận vòng qua cánh tay con bé, nhẹ nhàng lau rồi lẩm bẩm một mình: "Con người thật sự là động vật tìm lợi, tránh hại.
Ngay cả vẻ ngoài cũng phải tuân theo quy luật này, dù biết lớn lên giống mình không tốt, nên liền không giống mình!"
Khi xoay lại người con bé cậu đã kiệt sức thở hổn hển, hai bàn tay run rẩy áp vào nhau, một lúc sau lại tiếp tục làm tiếp, miệng vẫn lẩm bẩm: "Con lại lớn lên một chút, Daddy liền không ôm được nữa."
Bầu trời xanh nhạt lúc sáng sớm, ánh sáng nhẹ nhàng, góc cạnh cằm như ẩn như hiện, mặt bên từ từ chìm xuống theo ánh đèn nền, phác họa một bóng dáng dịu dàng sâu thẳm, khóe môi nhếch lộ ra hình bóng thuần trắng không nhiễm bụi trần.
Bước vào bên dưới tấm rèm, nhẹ nhàng chạm môi vào khuôn mặt non nớt của đứa bé, lặp lại một điều cần thiết mỗi ngày bắt đầu một xin lỗi vô cùng chân thành,
"Nhu Nhu, thật xin lỗi, Daddy cái này thật sự không đủ tiêu chuẩn làm một người cha tốt.
Từ nhỏ liền không bao giờ bảo vệ tốt con.
Vẫn là Baba con tốt hơn, phải không?"
Ngay từ khi mang thai Nhu Nhu đã không được chăm sóc chu đáo trong bụng, thậm chí con bé còn không được chu cấp đủ 3 bữa ăn, thậm chí vì chấn thương lưng nên sinh non gần một tháng, từ đó đến nay, cơ thể con bé chưa được cứng cáp như những đứa trẻ khác.
Sau khi sinh, chỉ cần người đòi nợ đến nhà một lúc, Nhu Nhu sẽ khóc như báo trước, trong lòng sợ hãi rất lâu.
Có lúc con bé còn không được ăn no, khi đói chỉ ăn một bữa, nhưng cũng phải cảm ơn vì Nhu Nhu vẫn còn ngây thơ.
Dù nghèo đến mức chỉ còn miếng mì cuối cùng trong bát, con bé phải dùng miếng mì cuối cùng đó, cầm muỗng xúc lên và nhét vào miệng cậu, rồi cười đến vui sướng.
Cậu không khỏi bắt đầu tưởng nhớ về những ngày cả hai nương tựa vào nhau để sống.
Như thế không cần phải lo lắng về việc để Nhu Nhu sẽ vào tình thế khó xử chọn Baba hoặc Daddy của mình.
A Tá biết rằng con bé yêu cả Daddy và Baba, nhưng không còn cách nào khác, Baba không yêu Daddy.
Đôi mắt cậu mờ đi một chút, cậu đau khổ đến mức ôm cánh tay bị thương còn non nớt của con bé.
Sự bất cẩn của cậu là luôn không chăm sóc tốt cho Nhu Nhu.
Giờ đây, những vết khâu trên cánh tay bị thương vẫn chưa cho phép con bé thoát khỏi nỗi đau thể xác, và vì sự việc nôn ra máu của cậu phải nhập viện đã khiến con bé thêm sợ hãi cảm tính.
"Nhu Nhu, con đúng là đầu thai sai chỗ rồi." A Tá trêu ghẹo má con bé, rồi mỉm cười, “Daddy cũng là lần đầu tiên làm daddy của con.
Con không có Daddy cẩn thận, không có daddy bồi dưỡng tốt, ta về sau sẽ làm tốt hơn, vì vậy con...!sau này có rời bỏ Daddy không?"
Sau đó cậu chấp tay lại và nói: "A Di Đà Phật, hãy gia trì và phủ hộ."
Sau đó là điểm hai ngón tay lên trán cùng hai vai và thì thầm: “Hallelujah, hãy ban phước và ban phước lành".
(Xin lỗi mọi người, nhà tui theo đạo Phật nên lúc dịch câu này không biết nên ghi như nào, Phần dịch nó ghi là "Ha-lê-lu-gia" còn bên QT tui thấy là "Hallelujah".
Nên ai theo đạo thấy có sai thì nói tui sửa lại, chứ tui không biết gì thật ????????????)
Sau khi chúc phúc theo kiểu Trung và Tây xong, cậu thu dọn khăn thấm thấm mồ hôi rồi đi vào phòng tắm, không khỏi bàng hoàng khi thấy trên giường bệnh kia có dấu hiệu động qua, cậu vỗ mặt định làm cho mình tỉnh táo,
Tại sao lại trượt từ ghế sofa qua giường?
(Thật ra là cậu bị triệu chứng gọi giống như mộng du ấy, mấy chương sau sẽ giải thích rõ, do sợ cái edit này của tui khó hiểu nên tui spoil trước cho hiểu bé bị gì)
Trong lúc không có ai, cậu vội đặt chiếc khăn sang một bên, cầu mong sẽ không bị nhìn thấy, rồi nhanh chóng xếp gra, mền được gấp gọn gàng.
Này, nghĩ đến mình tiết kiệm được nhiều tiền, tất cả lo lắng đều bị quét sạch, tâm trạng vui vẻ tươi đẹp, chính là cái loại mỹ mạo mà cho cậu nghe thêm một chút nhạc, là cậu liền có thể xoay người nhảy không ngừng nghỉ
Cầm chiếc khăn thấm mồ hôi rồi lao vào phòng tắm, chờ đã, cậu vừa thấy gì?
Dư quang thoảng thấy bóng đen trên sô pha, ẩn hiện trong bóng tối, A Tá không cần nhìn cũng biết bóng đen đó nhất định là của Đỗ Triết
Đỗ Triết trở lại khi nào?
Làm thế nào anh có thể ngủ trên ghế sofa?
Ghế sofa khó chịu thì làm sao, còn rất cứng nữa.
Cậu là đã ngủ trên giường không biết từ lúc nào, cho nên Đỗ Triết không có chỗ nghỉ ngơi.
Cậu bỏ chiếc khăn xuống rồi vội vã đi đến phía trước, đưa ngón tay thăm dò trước mũi anh, hơi thở vững vàng, chắc là đã ngủ sâu rồi.
Yên tâm một chút, cậu đã nhích bả của anh không có bất kỳ cử động nào, và chắc sẽ không bị đánh thức bởi tiếng ồn gì
Thôi thì cứ yên tâm vậy
Cậu cúi xuống cẩn thận duỗi tay trên lưng và hai chân, vào thời khắc mấu chốt nhất, cậu cố gắng hết sức để bế anh lên - nhưng cậu lại không thể cười hay khóc gì được nữa, không cử động một chút nào, eo cậu như muốn gãy
Đỗ Triết cơ bắp lại lên cơ sao? Nặng hơn lần trước là làm sao.
Nhưng nó không quan trọng, cậu có thể
Cậu đang định làm lại hành động đó lần thứ hai, thầm đếm một, hai và ba, nhưng Đỗ Triết đột nhiên mở mắt trong bóng tối, nhìn cậu với vẻ oán hận sâu sắc.
Không xong rồi, bị phát hiện rồi!!!!
Cậu sửng sốt, trên tay mất gần hết sức lực, cậu lảo đảo lui về phía sau nửa bước, đang suy nghĩ xem mình có gõ bàn cà phê hay không thì chợt nghe một tiếng "rắc", một cơn đau quen thuộc ập đến, đã phát ra từ lưng, cậu ngã ngửa ra.
Đó là cú ngã thứ hai trên sàn nhà lạnh lẽo, nhưng cậu lại cắn răng không để phát ra âm thanh.
Không chút nào là khoa trương nếu cậu không kìm lại, nước mắt có thể sẽ nghẹt thở vì đau đớn.
Đỗ Triết vốn giả bộ đang ngủ vội vàng phản ứng cực kỳ nhanh chóng, nửa người của mình đỡ lấy thân thể đã ngã xuống của A Tá, lo lắng hỏi: "Cậu làm sao?"
Hai người dựa vào rất gần, hô hấp không phân biệt của ai, đan xen vào nhau lúc nông lúc cạn, Đỗ Triết ánh mắt thâm thúy dán ở phía trước, A Tá ở dưới anh nhìn đến mê hoặc.
Anh ấy có nói nhầm không?
Đỗ Triết có vẻ đang lo lắng cho mình.
Nhưng cậu nhanh chóng tỉnh lại, cậu bị trọng lượng của chính mình làm cho tổn thương, nếu không Đỗ Triết sẽ để ý đến sự đụng chạm của mình.
Để tỏ ra mình không cố ý, cậu nhanh chóng rút lui khỏi khu vực đang cảnh gác, nằm xuống đất lấy tay chống đỡ khoảng trống, cười nói: "Anh về rồi, ở đây y tá kê thêm giường phụ rồi.
Anh có thể...!" Cậu chậm rãi thở dốc một giây thở phi phò, nhắm chặt hai mắt, chống lại từng đợt càng ngày càng đau, tiếp tục cười nói, "Anh có thể đi ngủ đi, thoải mái hơn, ghế sô pha không thoải mái, điều này sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của anh.
"
“Thực xin lỗi, em không phải cố ý.” A Tá di chuyển thân thể, kéo khoảng cách
"Thành thật xin lỗi, em chỉ là nghĩ ghế sofa không thoải mái, cho nên..."
Đỗ Triết đỡ cậu dậy, ngắt lời cậu, hỏi thẳng: "Vậy, y tá nói, cậu thường ngủ trên sô pha, là vì sao?"
A Tá không thoải mái, chịu đựng đau thắt lưng, ngồi cách xa: "Em thích ngủ ở đó hơn.
Anh trở lại cùng Nhu Nhu cắt chỉ sao?"
“Ừm."
Đỗ Triết ngồi xổm ở trước mặt cậu ánh mắt phát ra ý tử, trong lòng cậu cảm thấy rợn cả tóc gáy, một tay anh đột nhiên kéo tay áo lên, hỏi: "Đây là cái gì? Và đây nữa?
A Tá nhanh chóng kéo xuống che lại tay, ánh mắt, lúc này mới phát hiện quá xa lạ, sắc mặt liếc đi chỗ khác, yếu ớt: "Bị đánh..."
Cảm thấy xấu hổ khi bị đánh, liền nói thêm một câu: “Em cũng đánh lại họ....."
Bất quá là trò chơi lấy trứng chọi đá - một cuộc đấu tay đôi giữa một cây chày cán bột với cương côn thép.
Thật là xấu hổ không biết nói sao.
"..."
Đỗ Triết như có như không đoán được các vết sẹo này do đánh nhau mà để lại, khẽ lắc đầu chế nhạo, tưởng cậu gặp nguy hiểm, không ngờ lại được nước lấn tới tiếp tục hỏi.
"Khi cậu đang đánh nhau, không có để Nhu Nhu nhìn thấy?"
Khi đó con bé vẫn chưa được sinh ra! Cậu nghe nói vài tháng nữa đứa bé sẽ có thính giác trong bụng, nhưng thấy hay nghe chắc là khác nhau.
Mỗi lời nói của Đỗ Triết đều giống như bị bắt buộc tra hỏi khi anh vừa mới trở về, A Tá xấu hổ đến mức không chịu được đau ở lưng, lập tức đáp: "Em thề với trời! Nhất định không có!"
Đỗ Triết chưa kịp thốt ra câu tiếp theo, cậu đã đỡ eo đứng dậy, nóng lòng muốn chạy đi, vội vàng cười với anh, nói: "Anh nghỉ ngơi ở đây đi, em sẽ ra ngoài..."
Di chuyển nhanh như một mũi tên bắn ra, kéo theo một nhịp độ lộn xộn, đi thẳng đến hành lang sau khi đi ra ngoài, ngay cả Đỗ Triết cũng tiếp tục hỏi phía sau có chuyện gì, nhưng cậu lại giả vờ điếc làm ngơm
Cánh cửa nặng nề khẽ lắc lư phía sau, đè lên ngực để hít thở không khí trong lành một cách mạnh mẽ.
Mùi vị không đúng, quá nặng mùi.
Cậu lặng lẽ đưa mắt sang cái thùng rác bên cạnh, thực xin lỗi, ngươi quá nặng mùi, đi qua hành lang bên kia vậy.
Ngoài hành lang chỉ có tiếng gió vi vu, màn đêm yên tĩnh thanh bình, đèn kích hoạt giọng nói cũng không có, cậu chậm rãi ngồi ở trên bậc thang, thân thể thật sự mệt mỏi, đơn giản bước đi xuống bậc thang vài bước, nằm trên bậc thang giữa các hành lang.
Sàn nhà lát gạch trắng rất lạnh, nhưng nó cũng mang lại cho cậu cảm giác yên tâm duy nhất sau cái đêm đáng sợ này, cậu không thể không nghĩ đến dáng vẻ của Nhu Nhu mới chào đời.
Ngay sau khi sinh Nhu Nhu, cậu được cấp cứu vì chảy quá nhiều máu, y tá đặt Nhu Nhu bên giường và gọi cậu đến ôm con gái, nhưng cậu không còn chút sức lực nào, sức lực còn lại chỉ có thể tiếp tục cử động nhãn cầu.
Nhưng thường xuyên hơn, cậu thậm chí còn không thèm quay nhãn cầu của mình, dường như có một chiếc búa vàng trên mi mắt của cậu, vì vậy ngay cả việc mở mi mắt của mình cũng là một việc cực kỳ mệt mỏi.
Nhu Nhu khóc bên cạnh cậu, không thường xuyên và ồn ào, cậu sẽ chỉ cảm thấy khó chịu khi tỉnh dậy.
Nhưng y tá vẫn mang Nhu Nhu đến và đặt cạnh giường cậu, con bé khóc rất to, cậu không hiểu con bé đang chiến đấu vì cái gì.
Và cậu có thể làm gì cho con bé? Sinh con một cách nhiệt tình, và sau đó......?
Nhưng cậu cảm thấy âm thanh càng ngày càng tốt, đường hầm đen kịt hiện ra khi cậu nhắm mắt lại càng trở nên ảm đạm, bóng lưng của Đỗ Triết không còn rõ nữa, chỉ còn lại cô gái ôm búp bê thắt bím tóc đang nắm tay cậu nhảy nhót.
Nhảy và đi hết con đường, xuyên qua lối đi hẹp, dẫn cậu đến thiên đường bất ngờ được khai sáng.
Dần dần, cậu có thể phân biệt được bước chân của cô y tá khi cô đến, khối thịt quấn chặt trong tay cô rất có sức hút, buộc cậu phải mở mắt dưới sức nặng của cây búa vàng, và hy vọng có thể nhìn rõ khối thịt như một trung đoàn, sau khi cô y tá xử lý chai dịch truyền cho cậu, cô hỏi anh có muốn ôm con không?
Cơ thể mất máu nhiều cũng không có sức lực để đệm, nhàn nhạt cười với y tá, cũng cười cười nói, 'không cần, ta lười.'
Y sẽ để họ hòa vào một tiếng đồng hồ, cậu muốn quay lại nhìn con bé không biết bao nhiêu lần, mỗi lần không đủ sức để nhìn mặt nữa, cậu chỉ có thể nhìn tay chân mập mạp của con bé.
Cậu cười bất lực, 'Con là đem ép khô ta sao? Béo như vậy thì kêu là 'Thịt Thịt' đi" *
(肉肉: RouRou: là thịt tươi
柔柔: RouRou: là dịu dàng, mềm mại, ôn nhu....!'Nhu Nhu'.
Cùng là đồng âm nên bị em thụ lúc đầu đặt là thịt sau đổi thành Nhu, chứ 2 từ viết với nghĩa khác nhau)
Nhu Nhu ê a tỏ ra kháng nghị
Sau hai ngày, Nhu Nhu chào đời vừa tròn nửa tháng, trước khi cậu nhìn thấy con lần đầu tiên.
Nét mặt hồng hào rất tinh tế và dễ thương.
Cậu có vẻ đang bối rối.
Trên đời này làm sao có người dễ thương như vậy được? Cậu cười nói, nếu con gọi là 'Thịt Thịt' thì Baba con có thể ghét bỏ, rất khó gọi.
Không bằng gọi là 'Nhu Nhu' đi.
Lớn lên liền ôn nhu, cùng baba con giống nhau "
Nhu Nhu ê a mà tỏ vẻ đồng ý.
Sau đó, cậu phớt lờ lời khuyên của các bác sĩ và y tá và ký vào một bản tuyên bố không có trách nhiệm mà xuất viện, quay trở lại và chỉ gói gọn hai bộ quần áo, mang theo một chiếc máy tính xách tay cũ ngay lập tức lên xe đến thành phố Hoàng Thạch - sau khi mua vé xe buýt.
Căn bản là cậu không có một xu dính túi, chỉ may mắn là đại ca chủ nợ đã cho cậu nửa tháng tiền nhà, để tự trang trải cuộc sống.
Cậu chưa bao giờ chăm sóc một đứa trẻ nhỏ như vậy, cậu nhớ chắc lời dặn của y tá rằng cổ của em bé là mềm nhất cần phải được bảo vệ tốt.
Mỗi lần tắc đường phía trước lao tới, cậu đều ôm chặt lấy cái cổ Nhu Nhu của mình suốt năm tiếng đồng hồ không chút lơ là.
Cậu trở về căn nhà thuê, căn nhà có tường bao quanh, chỉ còn một căn phòng có ánh nắng tự do, Bất quá không còn Đỗ Triết ở bên ngày và đêm.
Thuê nhà chẳng bao lâu thì xảy ra chút khó khăn, mua sắm đồ đạc cũng không dư dả gì, cậu có thể chịu đựng, nhưng còn đứa con chân yếu tay mềm, cậu cố hết sức nghĩ cách.
Ngu ngốc chất chồng tất cả quần áo để tạo thành một cái tổ mềm mại, trở thành một cái giường êm ái.
Nhu Nhu ngủ trong đó không chút bất mãn, xoa tấm vải bên cạnh rồi lại chìm vào giấc ngủ vô cùng thoải mái.
Nếu baba con ở đây, con sẽ không bao giờ như thế này.
Bản thân cậu lúc này cũng giống như giờ phút này, nằm trên nền gạch cứng và lạnh, một luồng băng lạnh thấu xương, cậu cảm thấy đau đớn bất kể lúc nào.
Lúc đầu khó khăn, về sau cậu đã quen với một "chiếc giường" như vậy cậu có thể thể hiện sự mềm mại của nó, không ai có giường nào lớn bằng giường của cậu!
(Chồng ở nước ngoài hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp, còn mình thì lụy tình ở đây chịu khổ đủ điều ????????, không hiểu sao tui lại đi edit truyện này vậy, đau quá, mà đau dzậy tui mới thích????)
Việc kiếm sống lại trở nên khó khăn, rốt cuộc vẫn còn một đứa con gái đang ngóng trông, không thể làm nhân viên văn phòng được nghỉ làm bình thường từ mùng 9 đến mùng 5, chưa kể cậu còn bị một món nợ phải trả
Cậu nghĩ về nó, chỉ có một con đường để đi.
Thỉnh thoảng ngồi, thỉnh thoảng quỳ gối, thậm chí không thể kê nổi một cái bàn, trực tiếp lãi gã ăn vạ vào lòng, ngày đêm từ tốn, nhưng ngay khi vừa cập nhật lên mạng xã hội, cậu đã ngay lập tức bị mắng chửi, thẳng tay đăng tải hoặc xóa đi bản văn.
Cậu rất đau khổ ôm tóc, đã một năm rồi, rốt cuộc còn ai thâm tình hơn Đỗ Triết, đối với cậu nhớ mãi không quên!
Cậu cố gắng hết sức để thay đổi phong cách viết, và chủ động gõ cửa tòa soạn, để tiền sữa bột của Nhu Nhu được giải quyết.
Từng một người chịu đựng qua năm tháng, cùng thời gian Nhu Nhu nương tựa lẫn nhau đã bị cắt đứt bởi "Tôi đã trở lại" trong hộp thư của Đỗ Triết
Chỉ là sau đó, làm A Tá cảm thấy, Đỗ Triết có lẽ không hiểu lắm ý tứ của bốn chữ "Tôi đã trở lại."
Có vẻ như cậu đã từng tồn tại trong trái tim của ai đó là thực sự, thay vì có một giấc mơ có thật nhưng đầy viển vông.
Tác giả có điều muốn nói:
Chương này sẽ buồn chứ?
Tôi sẽ không định làm nó hôm nay, tôi hy vọng bạn sẽ cảm nhận một cách sản lòng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...