"Tiểu Thư, em nói cái gì?" Văn Bùi Chi không thể tin chính mình nghe được, thanh âm có chút run rẩy do Chu Tự Thư mang đến sợ hãi cho hắn.
Nhìn thấy trong mắt Ôn Bùi Chi tràn đầy kinh ngạc cùng sợ hãi, Chu Tự Thư cười lạnh một tiếng.
Cậu hất tay muốn đỡ của Văn Bùi Chi ra, tự mình đứng lên.
Cậu xoa xoa bụng, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu nên dựa vào bàn.
"Tôi đã nói, anh có thể chết không? Bây giờ anh có nghe thấy tôi không?", cậu lặp lại.
Chu Tự Thư nhìn Văn Bùi Chi với ánh mắt sắc như dao.
"Bằng không, anh muốn bồi thường cho tôi cái gì, với vài câu không đau không ngứa đó à, hay là tiền của anh, hoặc là anh còn có cái gì mà tôi còn có thể nhìn?" Như nghĩ tới điều gì, Chu Tự Thư đột nhiên cười to, khóe mắt còn có chút nước mắt, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, "Anh không phải muốn dùng tình cảm buồn cười của mình để bồi thường cho tôi đấy chứ?"
Sau khi Chu Tự Thư nói xong, căn phòng rơi vào sự im lặng chết chóc, khiến mọi người chỉ muốn trốn thoát.
Văn Bùi Chi siết chặt bàn tay đang buông thõng bên hông, lời nói của Chu Tự Thư giống như một con dao sắc bén, lần lượt chém vào thân thể hắn, trong lòng hắn.
Không phải trí mạng mà là một vết thương mỏng manh mà dài dằng dặc.
"Văn Bùi Chi, bằng không như này đi? Chỉ cần nói yêu tôi, tôi sẽ tha thứ cho anh, giao dịch này rất có lời, anh làm sao?" Đột nhiên tới gần, Chu Tự Thư đi tới trước mặt Văn Bùi Chi, hơi ngẩng đầu, cười, nhìn vào mắt hắn nói.
"Tiểu Thư." Văn Bùi Chi trút bỏ sức lực, buông hai tay đang nắm chặt ra, lần nữa lên tiếng gọi tên Chu Tự Thư, nhưng lần này tựa hồ là đang gọi người lạc đường.
Cậu đại khái đoán được sẽ kết thúc như vậy, tuy rằng có chút thất vọng, nhưng cũng không có đau lòng như vậy, tầm mắt nhìn xuống dưới, Chu Tự Thư rũ mắt nhìn xuống đất.
"Tiểu Thư, anh lấy cái chết trả em."
Văn Bùi Chi vừa dứt lời, thân thể Chu Tự Thư run lên, thật lâu sau mới chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cậu không ngờ Văn Bùi Chi lại đồng ý với cậu như vậy.
"Vì, vì cái gì?"
Văn Bội Chi cười rất dịu dàng, vươn tay sờ sờ đầu Chu Tự Thư.
Sau đó hai tay ôm cổ, Văn Bùi Chi cúi đầu, đem trán dán vào trán Chu Tự Thư, không nói lời nào.
Chu Tự Thư không thể hiểu được, Văn Bùi Chi thực sự muốn bồi thường cho cậu? Mạng sống đều không cần sao?
Về phần nguyên nhân, có lẽ chỉ có Văn Bùi Chi tự mình biết, giống như người bình thường, hắn cũng sợ chết, đối mặt với tử vong càng sợ hãi.
Khi đối mặt với cái chết của Phương Ý, hắn đã chết một lần.
Sở dĩ đến bây giờ hắn vẫn còn sống là vì khi đó có một tên ngốc tên Chu Tự Thư đã cứu sống hắn trở về.
"Anh trả lại cho em."
Chu Tự Thư tự hỏi liệu mình có bị hỏng não hay không, khả năng lĩnh hội của cậu bắt đầu giảm sút, tại sao cậu càng ngày càng không thể hiểu được lời nói của Văn Bùi Chi.
Hắn đang nói cái gì, Hắn đang trả lại cho cậu cái gì?
"Em phải mau trở lại."
Một câu nữa mà cậu không hiểu.
Trở lại?
Ai phải trở lại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...