Chu Tự Thư thường không biết chính mình là ai, cậu mơ hồ nhớ rằng mình tên là Chu Tự Thư, nhưng tất cả mọi người đều gọi cậu là Phương Ý, ngay cả bạn trai Văn Bùi Chi cũng gọi cậu là Phương Ý.
Sau một thời gian dài, cậu cũng nghĩ rằng mình tên là Phương Ý.
Cậu đã từng hỏi Văn Bùi Chi rằng Chu Tự Thư là ai, cậu vẫn nhớ sắc mặt lúc đó của Văn Bùi Chi rất tệ, đây là lần đầu tiên cậu nghe nói rằng Văn Bùi Chi sẽ không ôm cậu khi ngủ.
Sau đó, cậu cũng hỏi những người khác, nhưng lại không ai biết Chu Tự Thư.
Cho đến một ngày, Chu Tự Thư tìm thấy một cuốn nhật kí ở tầng dưới cùng khi cậu đang dọn tủ, chủ nhân của cuốn nhật kí tên là Chu Tự Thư.
Cậu hơi bối rối, Chu Tự Thư là ai? Tại sao lại có một cuốn nhật kí của Chu Tự Thư trong nhà cậu.
Cậu lật giở cuốn nhật kí.
Trên trang đầu tiên của cuốn nhật ký có viết mấy chữ: "Tôi tên là Chu Tự Thư."
"Tôi sợ sớm nhớ không ra mình là ai, nhất định phải nhanh lên ghi lại hết thảy.
Tôi tên là Chu Tử Thư, không phải là Phương Ý."
"Tôi có thầm thích một người đàn ông trong nhiều năm, anh ấy tên là Văn Bùi Chi.
Thật không may, anh ấy không yêu tôi.
Người anh ấy yêu tên là Phương Ý, một chàng trai rất hiền lành và sạch sẽ.
Sau đó Phương Ý qua đời, tôi ở trong một quán bar gặp phải Văn Bùi Chi đang say rượu.
Đêm đó, Văn Bùi Chi đã nhầm tôi với Phương Ý."
"Sau đó, tôi trở thành người của Văn Bùi Chi, nhưng anh ấy luôn gọi tôi là tiểu Ý.
Anh ấy nói rằng một số điểm của tôi trông giống Phương Ý.
Nhưng tôi nói với anh ấy rằng tên tôi là Chu Tự Thư, không phải Phương Ý.
Anh ấy đá tôi một cái rồi tát tôi, nói tôi là Phương Ý."
"Đúng rồi, tôi nên gọi là Phương Ý.
Bởi vì người mà Văn Bùi Chi yêu là Phương Ý, anh ấy không yêu Chu Tự Thư.
Nếu tôi muốn ở bên cạnh Văn Bùi Chi, tôi chỉ có thể nỗ lực biến chính mình để trở thành Phương Ý."
"Tôi đã cố gắng hết sức để học từng hành động của Phương Ý.
Tôi để tóc dài giống như Phương Ý.
Tôi hoàn toàn làm theo sở thích của Phương Ý.
Tôi kiềm chế tính cách ban đầu của mình và cố gắng trở nên dịu dàng.
Cuối cùng, tôi hoàn toàn trở thành một Phương Ý khác.Nhưng rốt cuộc tôi không phải là Phương Ý."
"Văn Bùi Chi vẫn không hài lòng, bởi vì tôi thường phản bác anh ấy khi anh ấy gọi tôi là tiểu Ý.
Tôi tên là Chu Tự Thư.
Dù tôi có học cách bắt chước bao nhiêu, tôi vẫn là Chu Tự Thư.
Tôi không thể hoàn toàn trở thành Phương Ý"
"Tuy nhiên, sau ngày hôm đó, Văn Bùi Chi luôn tiêm cho tôi một loại thuốc.
Tôi hỏi Văn Bùi Chi đó là gì? Văn Bùi Chi sẽ mỉm cười hôn tôi và nói với tôi rằng đó là thứ tốt cho sức khỏe của tôi.
Anh ấy nói làm sao anh ấy có thể làm tổn thương tôi? Điều đó cũng là lần đầu tiên anh ấy gọi tôi là tiểu Thư một cách dịu dàng."
"Bác sĩ Thẩm ngày nào cũng đến đúng giờ để tiêm cho tôi, nhưng không hiểu sao tinh thần tôi ngày càng mê man.
Tôi thường không nhớ mình đang làm gì, sắp đi đâu.
làm, và dần dần tôi không thể nhớ tên mình là gì, Văn Bùi Chi nói tên tôi là Phương Ý.
Mọi người đều gọi tôi là Phương Ý."
Khi Chu Tự Thư lật đến trang cuối cùng của cuốn nhật ký, tay cậu run lên, gần như không thể cầm nổi cuốn nhật ký.
Tuy nhiên, khi nhìn đến trang cuối cùng, Chu Tự Thư đã hét lên và ném cuốn nhật ký ra ngoài, dưới ánh đèn, trang đó viết vài chữ.
"Tôi tên là Phương Ý."
Cuối cùng, Chu Tự Thư cũng nhớ ra chính mình là ai.
Nghe thấy động tĩnh dưới lầu, cậu biết Văn Bùi Chi đã trở lại.
Cậu cất cuốn nhật ký đi, lau nước mắt rồi bước xuống lầu.
Văn Bùi Chi mỉm cười đưa tay ra cho cậu, Văn Bùi Chi như thường lệ bước tới ôm lấy Chu Tự Thư.
"Tiểu Ý hôm nay ở nhà có ngoan không?" Văn Bùi Chi hôn lên tóc của cậu.
"Tiểu Ý có ngoan hay không thì tôi không biết, anh có thể chết để hỏi cậu ấy câu hỏi này, bất quá Chu Tự Thư rất ngoan." Lúc đó Chu Tự Thư cảm thấy toàn thân của Văn Bùi Chi cứng đờ, sau đó cậu bị Văn Bùi Chi siết cổ thật mạnh, như thể sắp bóp chết cậu ngay lập tức.
Thật nực cười, giây trước họ vẫn là người yêu thân thiết.
"Em nói gì?"
"Văn Bùi Chi, sao anh có thể đối xử với tôi như vậy?" Chu Tự Thư cố gắng nắm lấy tay của Văn Bùi Chi và hét lên: "Làm sao anh có thể đối xử với tôi như vậy, bởi vì tôi thích anh? Tôi ước anh chưa bao giờ nhìn thấy tôi, anh không thể nhìn thấy sự trả giá của tôi, hoặc anh có thể không quan tâm đến sự trả giá của tôi, nhưng làm sao anh lại có thể đối xử với tôi như thế?"
Nước mắt Chu Tự Thư giống như hạt châu rơi xuống mu bàn tay của Văn Bùi Chi, như bị bỏng, hắn sợ hãi rút tay lại.
Cuối cùng cũng được hít thở không khí trong lành, hai chân Chu Tự Thư mềm nhũn ngã xuống đất, thở hổn hển.
Văn Bùi Chi ngồi xổm xuống trước mặt cậu, đưa tay nắm lấy cằm Chu Tự Thư, dùng sức nâng đầu cậu lên.
"Tiểu Ý, làm sao em không nghe lời?"
"Văn Bùi Chi, anh có bị bệnh không? Tôi tên là Chu Tự Thư, không phải là Phương Ý."
"Không, em là tiểu Ý."
"Đánh rắm, Phương Ý chết lâu rồi, hắn chết rồi, mẹ nó chính tay anh chôn mà quên rồi sao?"
Đột nhiên không kịp đề phòng, một cái tát giáng xuống mặt Chu Tự Thư, khiến đầu Chu Tự Thư nghiêng sang một bên, hai tai ù ù, đầu óc ong ong.
"Bây giờ nói cho anh biết, em là ai?"
Chu Tự Thư liếm khóe miệng đang chảy máu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười trả thù.
"Tôi tên là Chu Tự Thư."
Lần này, không có cái tát nào.
Ngược lại, Văn Bùi Chi buông Chu Tự Thư ra, hắn đứng dậy và nói với những người bên cạnh một cách thờ ơ: "Không thấy sao? Phu nhân mê sảng rồi.
Mau kêu bác sĩ Thẩm tới đây nhìn xem."
"Đúng vậy."
Nghe thấy hai chữ "Bác sĩ Thẩm", Chu Tử Thư mở to mắt, lại muốn, cậu lại phải dùng thuốc sao? Không, cậu nhớ lại rất khó khăn, không thể, cậu không thể quên mất lần nữa.
Cậu giãy giụa đứng lên, điên cuồng chạy về phía cổng, lại bị người hầu cach cổng một bước giữ chặt.
"Văn Bùi Chi, anh không thể đối xử với tôi như vậy, tôi cầu xin anh, Văn Bùi Chi, đừng đối xử với tôi như vậy, tôi không muốn dùng cái loại thuốc kia, được không, cầu xin anh."
"Anh là Văn Bùi Chi, cho nên anh có thể."
Nhìn thuốc lại được tiêm vào cơ thể mình, Chu Tự Thư từ bỏ giãy giụa, thân thể dần dần mất đi sức lực, cả người và vật trước mắt đều trở nên mơ hồ.
Cậu không muốn chìm vào giấc ngủ, bởi vì cậu biết rằng sau khi ngủ và tỉnh lại lần nữa, cậu sẽ lại trở thành cái người được gọi là "Phương Ý".
Cậu tên là Chu Tự Thư, cậu không phải là Phương Ý, cậu không muốn trở thành người thay thế cho Phương Ý một lần nữa.
Làm điều ngu xuẩn này một lần là đủ rồi.
Nhưng dù sao cậu cũng không chống lại được tác dụng của thuốc, trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu nhìn thấy Văn Bùi Chi đứng cách đó không xa đang mỉm cười nhìn cậu.
Đúng rồi, tất nhiên hắn sẽ cười.
Hắn sẽ sớm gặp lại Phương Ý.
Chu Tự Thư không hiểu, tại sao lại biến thành như vậy? Cậu chỉ thích một người, cậu biết rằng Văn Bùi Chi có thích một người, cậu cũng biết rằng mối quan hệ này rất tốt, cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc hủy hoại mối quan hệ của họ trong quá khứ.
Tình một đêm hôm đó cũng là sau khi Phương Ý chết, sao lại thành ra thế này? Văn Bùi Chi anh nói ra cũng không sao, nói ra có lẽ một ngày nào đó em sẽ yêu anh.
Thì ra là cậu tự luyến.
Hóa ra không ai thích Chu Tự Thư cả.
_________________________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...