Không Ai Sánh Bằng Em FULL


Ban ngày ăn quá nhiều nên ban đêm phải vận động tiêu hao, nhưng Chu Diệc Châu không phải người yêu thể thao, chỉ có thể chạy một vòng ở công viên dưới lầu.
Cô về đến nhà, đá đến chiếc túi ở cửa phòng, giày cao gót bị hư lập tức rớt ra ngoài, lại nghĩ đến dáng vẻ lúng túng của mình ban sáng, mới sáng sớm đã đi dép lê dùng một lần, tấp vào lề đường tùy tiện mua một đôi sandals.
Chu Diệc Châu đỡ trán, chỉ cảm thấy buồn cười.

Nhưng đối với tất cả mọi chuyện đã xảy ra tối qua cô lại không hối hận.
Đêm nay Chu Diệc Châu mơ thấy ngày mình còn học cấp ba.
Nếu ngay từ đầu lòng cô không mang mục đích riêng để tiếp cận anh, có phải cô sẽ không để lãng phí hơn 2000 ngày kia?
Hôm nay Chu Diệc Châu cố ý trang điểm theo phong cách trẻ trung non nớt, tóc buộc đuôi ngựa, mặc áo polo trắng cùng chân váy dài màu xám, dưới chân là một đôi bốt Martin, hai màu xám trắng giao hoà làm nổi bật lẫn nhau, nhìn vừa năng động lại tràn ngập hơi thở thanh xuân.
Dáng vẻ này của cô lập tức gợi lại hồi ức của người nào đó.

Lúc Tần Nhiêu đứng đợi thang máy rồi nhìn thấy cô, cảm giác hoảng hốt như thể anh đang nhìn thấy Chu Diệc Châu của năm mười mấy tuổi.
Thiên thời địa lợi nhân hoà, sau khi cửa thang máy mở ra, chỉ có hai người bước vào.
Chu Diệc Châu ấn tầng 15, ngay sau đó tay Tần Nhiêu xẹt qua vai cô, đầu ngón tay dừng ở số 20.
Lúc anh rút tay lại, ống tay áo cọ vào khuyên tai của Chu Diệc Châu, khẽ kéo một chút, nơi mẫn cảm của cô liền hơi đỏ lên.
Chu Diệc Châu lớn mật lui về sau, mãi đến khi gần dính vào người phía sau thì cô mới quay đầu nhìn anh, đuôi tóc như có như không quét qua chiếc cằm trơn bóng của anh.
“Xin chào.”
Chóp mũi của Tần Nhiêu vẫn là mùi hương kia, trên cằm truyền đến cảm giác ngưa ngứa, anh lại chẳng lỡ dời đi.
“Hôm nay không giống mọi ngày.”
Quả nhiên anh còn nhớ rõ, trong lòng Chu Diệc Châu vui vẻ, cong môi hỏi: “Không giống cái gì?”
Cô cách Tần Nhiêu rất gần, lồng ngực anh dính sát vào lưng cô.

Tần Nhiêu cúi đầu, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô, ánh mắt cũng dần trở nên sâu thăm thẳm: “Nhìn như nhỏ tuổi hơn.”
Chu Diệc Châu cảm thấy thứ đồ kia đã chống vào thắt lưng mình, không chỉ có vậy, chóp mũi còn phải thừa nhận hơi thở của anh, lại bị đôi mắt sâu thẳm của anh vây giữ, một lòng muốn trêu chọc người ta, đến bây giờ lại phản tác dụng.
Trong lòng đấu tranh mãnh liệt, cô chuẩn bị hoà nhau một ván, hơi dẩu mông cọ vào nơi đó của anh, mím môi cười nói: “Còn anh thì ‘lớn’ hơn.”
Nếu nơi này không phải thang máy, Tần Nhiêu lập tức sẽ cho cô biết thế nào là nói không lựa lời sẽ gặp nguy hiểm, chẳng qua anh không làm vậy, chỉ là dùng ánh mắt miêu tả ngũ quan của Chu Diệc Châu, tay đặt lên thắt lưng cô rồi khẽ đẩy cô đến cửa thang máy.
Chu Diệc Châu nhìn gương mặt nghiêm túc ấy, trên đó hiện rõ sự nhẫn nại cùng khắc chế, trong lòng liền cảm thấy sảng khoái, đứng ở cạnh cửa cong môi cười với anh, còn vẫy tay chào tạm biệt.
Cả ngày hôm nay tâm trạng của cô đều rất tốt, rốt cuộc buổi sáng trêu đùa được Tần Nhiêu, không biết thứ kia của anh cứng lên rồi thì phải làm thế nào mới chịu hạ hoả.
Buổi chiều, quầy lễ tân nhận được một chuyển phát nhanh, gọi điện cho Chu Diệc Châu đi lấy.
Chu Diệc Châu nhớ rõ mình không có mua gì cả, đến khi mở ra mới biết đó là hộp quà, trong nháy mắt cô đã hiểu rõ, đây là đôi giày cao gót mà Tần Nhiêu đền cho mình.
Chu Diệc Châu đảo mắt, nhắn tin cho Cận Mộng, bảo cô nàng gửi wechat của Tần Nhiêu cho mình.
[Là ai bảo dù Tần Nhiêu có tìm đến cửa thì cũng không để ý vậy nhỉ?]
Chu Diệc Châu gửi lại một sticker sờ đầu với dấu chấm hỏi, giả bộ hồ đồ.
[Nhanh lên đi.]
[Cậu muốn làm gì?]
Ngay sau đó Cận Mộng gửi qua một bức ảnh chụp màn hình.
Chu Diệc Châu gõ bàn phím, mũi giày đung đưa trong không trung.

Cô muốn làm gì sao? Đương nhiên là câu lại Tần Nhiêu vào lòng bàn tay rồi.
Chu Diệc Châu nhập ID vào thanh tìm kiếm, giao diện lập tức chuyển đổi, một bức ảnh màu xanh biển khiến cô chú ý.

Dưới ánh trăng, sóng nước long lanh, cách đó không xa là một con thuyền trắng nhỏ.
Bên tai truyền đến tiếng tim đập thình thịch, Chu Diệc Châu không kịp nghĩ ngợi, lập tức ấn kết bạn, còn kèm theo một bức ảnh chụp lại đôi giày cao gót mình đang đi.

Trước kia cũng là cô chủ động tới gần Tần Nhiêu.

Bây giờ Chu Diệc Châu lại càng không bị động.
Đến khi tan tầm, Chu Diệc Châu mới nhận được thông báo Tần Nhiêu đồng ý kết bạn, theo sau đó là một tin nhắn.
[Hợp chứ?]
Chu Diệc Châu le lưỡi, trả lời lại.
[Có hợp hay không thì phải tận mắt nhìn thấy mới biết được.]
Không quá một hồi, người kia gửi cho cô biển số xe cùng một câu.
[Chờ cô ở bãi đỗ xe.]
Chu Diệc Châu lề mề một hồi mới đi xuống đó, liếc mắt đã nhìn thấy xe của Tần Nhiêu, cô ung dung đi về phía anh.
Cô đứng ở bên ghế phụ, gõ gõ lên cửa kính, cửa xe lập tức hạ xuống, cô cũng nhìn thấy gương mặt đẹp trai phát sáng của Tần Nhiêu.
“Giám đốc Trần, xe không tệ nha.” Chu Diệc Châu khen ngợi, cảm thấy anh của hiện tại đúng là trâu bò.
Tần Nhiêu cười khẽ: “Vậy lên ngồi thử xem.”
Chu Diệc Châu mới vừa ngồi vào, anh đã lớn mật để tay lên đùi cô rồi vuốt ve, vuốt thẳng từ bụng chân lên trên: “Giày cao gót đâu?”
“Lần sau lại đi cho anh xem.”
Tần Nhiêu duỗi chân, niết cằm cô, lạnh nhạt nói: “Kẻ lừa đảo.”
Chu Diệc Châu bắt lấy cổ tay anh, đầu lưỡi liếm từng đốt ngón tay anh rồi quyến rũ: “Vậy anh chính là tên lừa đảo lớn nhất.”
Không sai, anh là kẻ lừa đảo, lừa cô vào phòng, lừa cô làm tình, tốt nhất nên lừa đến khi cô không thể tự kiềm chế.
Tần Nhiêu xoa mặt cô, lòng bàn tay ấn gáy để cô nhoài về phía mình, gặm mạnh lên đôi môi non nớt của cô: “Thói xấu gạt người đều là học từ cô đấy.”
Chu Diệc Châu duỗi đầu lưỡi câu lấy lưỡi anh, đôi mắt cũng mở to rồi chớp chớp, kéo lấy cà vạt trên cổ anh rồi quấn một vòng lên tay, hôn đến càng dùng sức.

“Tần Nhiêu, sáng nay cô anh có thủ dâm không?”
Cổ họng Tần Nhiêu căng thẳng, bật cười thành tiếng, dùng sức hút lấy lưỡi cô: “Không cần, lát nữa sẽ lột cô sạch sẽ.”
Chu Diệc Châu lại cùng anh lăn giường, cơm cũng chưa ăn, cứ như vậy vào phòng rồi làm tình, chẳng qua địa điểm lần này chính là chung cư của anh.
Chu Diệc Châu nắm lấy tóc anh rồi thở dốc, làm anh ghé vào ngực cô mà liếm mút, bụng nhỏ cùng tiểu huyệt bên dưới nghênh đón dương vật của anh tận tình chinh phạt, sướng đến nỗi cổ cô cũng dần duỗi thẳng.
“Sao hôm nay lại mặc thế này?” Anh hôn từ cổ lên đến vành tai.
Chu Diệc Châu liếm lỗ tai anh, thở dốc liên tục: “Không phải anh thích nhất nhìn thấy tôi mặc…mặc váy dài sao?”
Đúng là như vậy, Tần Nhiêu rất thích nhìn cô mặc váy dài.

Vòng eo thon thon một tay cũng có thể ôm hết, cánh mông tròn tròn, còn có hai chân thon dài mảnh khảnh, vừa trắng lại vừa dài, làm gì có thiếu niên nào đang tuổi dậy thì có thể chịu đựng không thầm suy nghĩ bậy bạ về cô?
Anh vớt hai cẳng chân trắng bóng của cô lên rồi tách ra, mắt nhìn chằm dương vật thô cứng của mình đang cắm vào nhục huyệt, ra ra vào vào, ái dịch trong suốt cũng theo đó mà vẩy ra.
“Chu Diệc Châu, có sướng không?”
Chu Diệc Châu mím môi, ngẩng đầu nhìn nơi giao hợp của cả hai: “Sướng đó, nhưng anh nhanh lên đi, Tần Nhiêu, nhanh thêm chút nữa.”
Đột nhiên Tần Nhiêu thả chậm tốc độ, “phụt” một tiếng rồi rút ra, khiến cả người Chu Diệc Châu đều bị cảm giác hư không bao vây lấy.
Anh cúi người xuống hôn, ngón tay cũng chen cắm vào miệng cô: “Châu Châu, chúng ta chưa dùng miệng bao giờ.”
Chu Diệc Châu hé miệng thở dốc, phía dưới cô còn chưa được thoả mãn thì làm gì có hơi đâu mà lo lắng miệng, tay nắm lấy vật cứng nóng bỏng của anh rồi làm nũng: “Sao lại rút ra thế? Tôi vẫn còn muốn mà.”
Tần Nhiêu dịu dàng hôn cô: “Châu Châu, liếm cho tôi được không?”
Trong nháy mắt, Chu Diệc Châu có chút lưỡng lự, theo bản năng hút lấy ngón tay cái của anh.

Cô chưa từng làm chuyện này, căn bản là không biết phải làm thế nào.
“Tôi không biết…”
Tần Nhiêu đỡ ót cô để cô ngồi dậy, hôn lên giữa mày của cô, giống như đang âm thầm cổ vũ: “Châu Châu, không biết thì phải học, không phải cô hiếu học lắm sao?”
Hồi Chu Diệc Châu còn đi học, cô chính là học sinh giỏi xuất sắc ham học hỏi, làm gì có chuyện không biết? Ác độc cắn mạnh lên tay anh rồi lại mềm mại nói: “Chỉ giỏi bắt nạt người ta thôi, xấu xa.”
Anh bật cười, bóp chặt cằm cô khiến cô há mồm, xấu xa cắm cả dương vật vào tận sâu trong cổ họng cô, lại nhìn cặp mắt xinh đẹp kia dần dần nhiễm một tầng sương mù.
Tần Nhiêu thả chậm động tác, vuốt mặt cô: “Không cần cắn, ngậm lấy quy đầu rồi liếm đi.”

Chu Diệc Châu nghe lời thả lỏng cơ miệng, khi rút ra còn dùng lưỡi liếm quy đầu, môi lưỡi nóng bỏng, khoang miệng mềm mại, mút đến nỗi Tần Nhiêu phải ngưỡng cổ thở dốc.
Đã lâu cô chưa được nghe tiếng thở dốc của anh, trong lòng kích động đến nỗi không cần thầy dạy cũng hiểu, bắt đầu chủ động ra sức mút liếm, đầu lưỡi đánh vòng khiêu khích mã mắt mẫn cảm, mãi đến khi anh không nhịn được nữa, đè lại gáy cô rồi bắt đầu thọc vào rút ra.
Chu Diệc Châu xụi lơ nằm nghỉ trên giường, miệng mỏi đến nỗi nói không thành lời, thầm chửi Tần Nhiêu ở trong lòng.
Anh bắn xong thì thoải mái, nhưng cô còn chưa được ăn no.
Cô trở mình, người kia đã không thấy đâu, lúc này mới bắt đầu đánh giá căn phòng, vẫn là hai màu xám trắng đơn điệu, tuyệt nhiên không có nổi một thứ đồ dư thừa, cả căn phòng đều sạch sẽ ngăn nắp, tràn ngập hương vị của anh.
Chu Diệc Châu nghe thấy tiếng mở cửa, bọc chăn che ngực lại, chỉ để lộ tấm lưng trắng nõn không tì vết? quay đầu nhìn người kia đã thay sang bộ đồ ở nhà màu xám.
Tần Nhiêu dựa vào cạnh cửa, nhìn chằm chặp vào lưng cô: “Đói chưa?”
Chu Diệc Châu gật đầu: “Đói từ lâu rồi.”
“Chờ tôi một lát.”
Cô lại gật đầu, sau đó lại gọi anh: “Tần Nhiêu…”
Tần Nhiêu quay đầu, nghe cô nói tiếp: “Tôi muốn đi tắm, anh có quần áo sạch không?”
Chu Diệc Châu tắm rửa xong, mặc áo sơmi trắng của Tần Nhiêu vào, nắm lấy cổ áo rồi ngửi, cả người giống như được anh ôm trong lòng vậy.
Cô ra khỏi phòng, ngửi được mùi thơm của thức ăn, còn tưởng Tần Nhiêu xuống bếp, hoá ra là đặt cơm hộp.
Anh ngẩng đầu liền thấy cô, hai chân trần trụi, mặc trên người áo sơmi vừa to vừa rộng của anh, đùi thon loáng thoáng lộ ra sau vạt áo, dáng vẻ này còn khiến anh nóng mắt hơn cả lúc cô cởi sạch.
Hai tay Chu Diệc Châu chống lên bàn, liếc nhìn đồ ăn, màu sắc lẫn hương vị đều không tồi, tay nhéo một viên thịt bỏ vào miệng cắn.
Tần Nhiêu vỗ nhẹ vào tay cô: “Dùng đũa.”
Chu Diệc Châu không nghe, tay khác lại nhón một miếng xương sườn: “Không thích.”
Tần Nhiêu bật cười, búng nhẹ lên gương mặt bướng bỉnh của cô: “Xem ra chỉ có ở trên giường mới khiến cô nghe lời được.”
Chu Diệc Châu không phản bác, bởi vì mỗi lần cô cùng anh làm chuyện này, cô đều sẽ bị anh dụ dỗ, ngoan ngoãn phục tùng theo tất cả yêu cầu của anh.
2339 words
 
------oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận