Từ nhỏ đến lớn nơi Trình Dư đi xa nhất là thành phố Nam, trong nước còn chưa đi hết nói gì đến tận ra nước ngoài.
Lần đầu tiên cùng Lương Niên đặt chân lên nước Mỹ cậu cũng không hiểu bản thân lấy can đảm ở đâu ra nữa, đi cùng một người mới quen biết không được bao lâu, đi đến một nơi mà ngay cả ngôn ngữ nơi đó nửa chữ cũng không hề hay biết.
Nhưng khi đó cậu thật sự rất tuyệt vọng, cậu nghĩ chỉ cần rời xa nơi đó, chỉ cần rời xa những người đó là được rồi, còn lại không quan tâm nhiều.
Cuối cùng thực tế lại khiến cậu như vỡ mộng một lần nữa, cậu phải làm gì để sống sót ở trên đất nước xa lạ này đây?
Lương Niên không giống như cậu, không biết gia thế của cậu ta như thế nào nhưng có rất nhiều tiền, hàng ngày đều đi vào quán bar ăn nhậu có khi vài ngày không về.
Hai người thuê một căn chung cư nhỏ hai phòng, mặc dù hiện tại ăn ở không lo nhưng Trình Dư biết bản thân không thể ăn bám người ta mãi, và cả tiền Lương Niên mang theo rồi cũng sẽ có ngày tiêu hết.
Ở nước Mỹ cũng có rất nhiều người ngoại quốc, lương ở đây cao hơn, tuy vậy cũng có rất nhiều người phân biệt chủng tộc kì thị người ngoại quốc.
Lần đầu tiên Trình Dư đi làm xin vào một quán đồ ăn nhanh, ở đây cậu nửa chữ cũng không biết luôn bị người ta bàn tán sau lưng, dù không hiểu nhưng cũng lờ mờ đoán ra đó chẳng phải lời hay ý đẹp gì.
Cậu ban ngày đi làm, tối về bắt đầu học, biết được chữ nào hay chữ nấy, vì cậu không được thông minh như người khác nên càng phải nỗ lực nhiều hơn.
Nhưng làm ở tiệm ăn nhanh một thời gian, có lẽ nhân viên ở đó ngứa mắt cậu cái gì cũng không biết đổ oan cho cậu gọi đồ sai cho khách, Trình Dư không biết giải thích như thế nào, chủ quán cũng không thiếu một nhân viên nên lập tức đuổi việc cậu.
Trình Dư nhẫn nhịn, thời gian sau xin vào làm phục vụ trong một quán bar.
Môi trường này càng phức tạp hơn, gặp nhiều người xấu hơn.
Có đôi khi đi vệ sinh cậu còn bắt gặp cặp đôi đang vội vàng làm tình trong đó, hôn hít trong vũ trường, rồi thì dùng chất kích thích không thiếu một thứ gì.
Nhưng vì cuộc sống cậu vẫn phải liều mạng chịu đựng.
Khuôn mặt của Trình Dư thuộc dạng nhìn được, nhưng so với những người có thân hình cường tráng ở Mỹ rất nhiều kẻ lại thích cái kiểu mềm mại của người ngoại quốc hơn, Trình Dư làm sao mà không nhìn ra ánh mắt bẩn thỉu của họ nhưng luôn mắt nhắm mắt mở coi như không biết.
Mãi đến một hôm cậu vì từ chối một tên khách bợm rượu mà bị người ta đánh, trong lúc giằng co làm vỡ rất nhiều đồ đắt tiền của quán, cậu vừa bị lôi lên đồn cảnh sát vừa bị bắt đền bù, mà tên khốn kia lại chối bay chối biến hành động bẩn thỉu của hắn.
Rõ ràng cậu là nạn nhân vậy mà hậu quả cái gì cũng phải chịu.
Cuối cùng cậu vẫn phải gọi điện cầu cứu Lương Niên, thế nhưng số tiền đó cũng khiến Lương Niên cạn kiệt.
Hai người chuyển qua một căn phòng bé hơn, chỉ có một giường.
Thời gian đó Lương Niên bắt đầu thoát khỏi cuộc sống bừa bãi bắt đầu đi tìm việc.
Trình Dư lại dần chán nản, cậu đi đâu cũng bị người ta từ chối, mỗi một ngày lại ngồi ngốc trong nhà nhìn thời gian trôi qua.
Cậu không biết mình sống trên đời này vì điều gì nữa, người để cậu chờ đợi không còn, gia đình cũng không còn, ở một nơi đất khách quê người cố gắng bám víu lấy cuộc sống này chẳng có một mục đích gì.
Trong lúc tuyệt vọng nhất cậu đã từng lựa chọn kết thúc sinh mạng này.
Chiếc đồng hồ Tạ Lâm mua tặng quà sinh nhật Trình Dư năm đó vẫn còn giữ, anh đưa cho Trình Dư xem, Trình Dư ngỏ ý muốn đeo nhưng nó quá lỗi thời rồi, Tạ Lâm đặt một cặp đồng hồ thiết kế mới.
Bên trong đồng hồ khắc tên của cả hai, trên mặt đính chín viên kim cương thể hiện cho sự vĩnh cửu.
Tạ Lâm phải đặt hơn nửa năm đồng hồ mới hoàn thiện, về nhà anh không vội đưa cho Trình Dư mà muốn cho cậu một bất ngờ.
Quan hệ của hai người những năm nay vẫn luôn rất tốt, cũng đã tổ chức một buổi lễ kết hôn nho nhỏ chỉ mời mấy người thân quen, nhưng anh vẫn cảm thấy chưa đủ, càng ngày càng muốn yêu Trình Dư nhiều hơn, đem tất cả những thứ tốt nhất thế gian này bù đắp cho cậu.
Hôm nay cũng vậy, sau khi thân mật xong Trình Dư mệt lả người thiếp đi trong lồng ngực Tạ Lâm, anh cẩn thận xuống giường mặc quần áo lại.
Ánh đèn sáng trưng khiến Trình Dư nheo mắt lại khó chịu, nhưng Tạ Lâm không vội tắt mà ngồi xuống bên giường hôn lên mặt cậu.
Anh khẽ gọi: "Trình Dư, dậy đi, anh có quà muốn tặng cho em này."
"Không cần." Trình Dư bực bội hất tay Tạ Lâm ra, cả người cậu vẫn còn đau đây.
Tạ Lâm vẫn không chịu buông, đùa nghịch nhéo má cậu, mãi đến khi Trình Dư bực bội muốn cáu lên anh mới chịu dừng lại.
Anh mỉm cười gỡ tay cậu ra, trên tay cậu cũng đang đeo đồng hồ, từ khi quay lại đến giờ Tạ Lâm cũng chưa từng thấy cậu tháo nó ra lần nào, nhìn trông có vẻ rất quan trọng.
Có đôi khi anh muốn tháo nó ra Trình Dư luôn né tránh, thậm chí cậu luôn vô thức xoa nhẹ cổ tay, điều này khiến Tạ Lâm luôn trăn trở.
Chiếc đồng hồ này quan trọng lắm sao? Chẳng lẽ là một người rất quan trọng tặng?
Suy nghĩ này khiến Tạ Lâm ghen tỵ không thôi.
Dù biết anh chẳng có tư cách gì để tò mò những năm đó của cậu, kể cả cậu có từng yêu một người khác đi nữa cũng chẳng sao, ít ra cậu còn có người bên cạnh trong lúc khó khăn nhất.
Hiện tại anh còn có cậu cả đời cơ mà, không sao hết.
Tạ Lâm thở hắt ra một hơi, từ từ tháo đồng hồ trên tay cậu.
Trình Dư vẫn chưa ngủ say, thấy Tạ Lâm chạm vào người cũng mặc kệ, thậm chí còn hơi vươn tay ra.
Chợt nhớ ra gì đó Trình Dư bỗng chốc tỉnh táo lại, cậu muốn giật tay mình ra khỏi tay Tạ Lâm thế nhưng động tác của anh nhanh hơn ghì chặt lấy tay cậu.
Đưới ánh đèn, vết sẹo trên cổ tay càng rõ rệt, nó như một nhát dao vô hình đâm thẳng vào trái tim Tạ Lâm khiến anh hít thở thôi cũng cảm thấy khó khăn.
“Anh à…”
Trình Dư vội vàng ngồi dậy, cậu muốn nói với Tạ Lâm không sao đâu nhưng cổ tay bỗng nhiên ẩm ướt.
Cả người Tạ Lâm run rẩy, siết chặt tay Trình Dư đến phát đau, anh gục đầu xuống bên người cậu, cảm giác trái tim đau như bị ai đó giằng xé, một chút cũng không dám nghĩ tới vết sẹo này từ đâu mà có.
“Anh đã làm gì thế này…”
Trình Dư vội vàng ôm chặt lấy Tạ Lâm liên tục nói, không phải do anh đâu, thật sự không phải vì anh.
Chỉ là năm đó cậu quá yếu đuối, những áp lực liên tục đè nén khiến cậu ngột ngạt đến tuyệt vọng.
Cho dù có Tạ Lâm đi chăng nữa, nó cũng chỉ là một phần tạo nên yếu tố tuyệt vọng đó mà thôi.
Nhưng Tạ Lâm hiểu, không hoàn toàn vì anh nhưng anh cũng không thiếu phần trách nhiệm.
Trình Dư thở dài xoa lên vết sẹo đã dần mờ đi, như nhớ lại quãng thời gian ngày trước, trong căn phòng nhỏ hẹp chật trội đó cậu đã nghĩ những gì…
“Từ nhỏ đã không ai cần em cả, ba mẹ không cần em, ngay cả người em yêu nhất cũng không cần em.
Nhưng dù có như thế thì sao chứ? Chẳng lẽ em cũng không cần chính mình hay sao?”
Vậy nên khi nhìn máu chảy ra ngày một nhiều Trình Dư lại hối hận, nếu cậu chết ở đất nước xa lạ này thì có lẽ cả quãng đời về sau sẽ thật sự chẳng ai nhớ đến cậu nữa, chính vì thế cậu càng phải mạnh mẽ hơn tự thương lấy chính bản thân mình.
Thế nhưng Tạ Lâm sẽ thật sự tin mọi thứ đơn giản như lời Trình Dư kể lại ư? Con người phải tuyệt vọng đến nhường nào mới nghĩ đến cái chết.
Suốt bảy năm kia, anh không lúc nào không tìm cậu mong muốn sửa chữa lỗi lầm, nhưng nếu Trình Dư yếu lòng thêm một chút nữa vậy thì anh sẽ sửa chữa lỗi lầm với ai đây?
Tạ Lâm còn may mắn vì hiện tại Trình Dư vẫn khoẻ mạnh ở trước mặt anh, nhưng không phải trên đời này sai lầm nào cũng có cơ hội để sửa chữa, đôi khi bỏ lỡ nhau là lỡ cả một đời.
—Hết—.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...