Khốn Tại Võng Trung Ương

Lý Tư Phàm lúc này đang ở trong nhà hàng cao cấp ăn thịt bò bít tết.

Thịt bò nhập khẩu thượng hạng được dùng độ lửa rất tốt, thật sự là vào miệng liền tan ra. Nghĩ đến giờ phút này có một tên nam nhân đang ở nhà gặm cải trắng, Lý Tư Phàm không kìm được khóe miệng giương lên.

Người đàn ông ngồi ở đối diện, giống như chạm phải công tắc điện, vồn vã rót rượu cho Lý Tư Phàm.

“Tiểu Phàm a, việc cậu muốn anh làm anh cũng đều đã làm rồi, cậu thì sao? Đừng lừa dối anh a!”

“Tôi nào dám lừa dối ngài Ngũ Ca, toàn bộ thân gia (bản thân và gia đình) của tôi đều nằm ở trong tay của anh đấy thôi!”

Người đàn ông gọi là Ngũ Ca kia trong lòng cũng trù tính như vậy, mặt mày đầy vẻ đắc ý.

Nói đến Ngũ Ca, kỳ thật phải là cùng vai phải lứa với ba của Lý Tư Phàm, lão tiểu tử này đặc biệt rất biết luồn cúi, sau khi lão Lý qua đời, cùng Lý phu nhân trước đây làm ăn buôn bán qua lại mật thiết. Trước kia Lý Tư Phàm đều gọi gã là chú, nhưng mà một năm nay, đã sửa miệng gọi là anh.

“Ba cậu đã qua đời, mẹ cậu hiện tại đã chạy trốn ra nước ngoài, vụ án buôn lậu lớn này bên ngoài đã gây ra chấn động, tuy rằng mẹ cậu bây giờ không sao, nhưng cứ vậy tìm hiểu cội nguồn sâu thêm, hơn nữa lại có người nặc danh cung cấp tài liệu tố giác gì gì đó, bà ấy cũng có nguy cơ gặp nguy hiểm a! Tiểu Phàm, cậu thật là quá bất hiếu rồi, để cho mẹ cậu mối lo lớn như vậy.”

“Anh đừng nói như thế, mọi việc đều là nhân quả đã định, Lý Nguyệt Bình phu nhân đã vi phạm luật pháp quốc gia cuối cùng cũng phải chịu trừng phạt, lúc này đứa con tôi đây có đau lòng cũng vô dụng.”

“Nói vậy cũng đúng a, Tiểu Phàm, cậu hiện tại đã đến tuổi chịu trách nhiệm pháp luật rồi, mẹ cậu chạy trốn như vậy, trọng trách trong nhà toàn bộ phải dựa vào cậu a! Yên tâm, anh đây nhất định đến giúp đỡ cậu.”

Ngũ Ca vừa nhìn chính là kiểu người thường thấy trong xã hội, ngụm rượu trong miệng kia một giọt cũng không phun ra. Còn đang ở đó có bài có bản mà sụt sịt cảm khái.

Khi ăn cơm, Lý Tư Phàm lơ đãng hỏi Đình Đình ở đâu?

Ngũ Ca liếc mắt nói : Người phụ nữ kia có quan hệ gì với cậu a? Chiếu cố cô ta như vậy? Trước kia hình như anh gặp qua cô ta rồi! Là vợ của Tào đội trưởng a!”

“Là vợ trước của thầy giáo tôi, hiện nay cuộc sống có chút khó khăn, tôi dĩ nhiên phải giúp đỡ một chút. Anh nên giữ bí mật, đừng ở trước mặt Tào đội trưởng nói lỡ miệng.”

Ngũ Ca vẫn còn hoài nghi, nhưng cũng không muốn dây dưa không rõ với chuyện này, hiện tại gã đang vội lĩnh tiền lương. Hỗ trợ cơ quan tư pháp diệt trừ “tế bào ung thư” (*) của xã hội là một cuộc sống rất khiến người ta mệt mỏi, vừa xong tranh chấp lại đến vu oan, nếu không có chút động lực tinh thần thật đúng là chống đỡ không nổi.

(*) “tế bào ung thư” của xã hội : chỉ những vấn đề gây ảnh hưởng xấu cho xã hội như các tệ nạn..


Một thằng nhỏ phấn điêu ngọc mài (*) như vậy làm cho người ta nhìn vào đều phải tham lam, nếu lão Lý không chết sớm, thật đúng là không tới lượt mình liếm đến. Thằng nhỏ này rất xảo trá a! Mình đây mặt ngoài vừa động, hắn liền dựa vào danh nghĩa đến trường để chạy trốn không còn tăm hơi. Làm hại mình tưởng rằng miếng thịt béo đã trong đến tay lại bay mất rồi!

(*) phấn điêu ngọc mài : thường chỉ khuôn mặt đẹp như điêu khắc

Nhưng cực phẩm giống như vậy vẫn không thể ăn nhiều, cây nấm nào đẹp cũng đều mang độc. Cái thứ đến mẹ mình cũng không buông tha quả thực ngay cả cầm thú cũng không bằng.

Hiện tại Lý gia sắp sụp đổ rồi, chỉ cần đem thằng nhãi con đè xuống, mình chính là kẻ được lợi lớn nhất. Tiểu độc xà này, có thể đem nanh độc nhổ đi vậy là tốt nhất, nếu như không trừ được độc tính cũng chỉ có thể sau khi chơi đùa xong thì vứt cho “quán bar” thôi.

Ngũ Ca sau khi gẩy bàn tính (tính toán)một hồi, chuẩn bị trước tiên giả bộ mơ mơ màng màng say rượu một phen, thu xếp mang Lý Tư Phàm đi thuê phòng. Lý Tư Phàm nhất định muốn trước thăm sư mẫu của hắn đã.

“Chỉ đến gặp cô ta chào hỏi một tiếng, cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Đêm nay còn dài như vậy, anh gấp cái con khỉ gì?” Vừa nói vừa cúi đầu xuống hé miệng cười, đủ thiên chân vô tà (ngây thơ).

Lúc ra khỏi quán cơm, Lý Tư Phàm lơ đãng nói : “Sao lại đi cùng nhiều người như vậy a?”

Ngũ Ca biết lời này là có ý gì, người ta là thân phận thiếu gia, nay gặp chuyện không may phải hạ mình ở dưới thân mình, nhiều người quá, vấn đề thể diện không bỏ đi được a!

Này nhé, đôi mắt nhỏ kia đủ u oán, khiến cho người ta nhìn vào toàn thân đều mềm nhũn, đầu óc nóng lên. Gã cân nhắc Lý Tư Phàm hiện nay cũng giống như bướm đêm giãy giụa không thoát được, chi bằng cứ thuận theo tâm nguyện của hắn, gia tăng chút tình cảm.

Vì thế Ngũ Ca đuổi vệ sĩ đi tự mình lái xe, dẫn hắn tới một khu nhà trọ ở nội thành. Đình Đình đang xem TV, mở cửa thấy hai người liền có chút không hiểu nổi.

Lý Tư Phàm cẩn trọng chào hỏi sư mẫu, Đình Đình thấy hắn mí mắt liền giật giật, nhưng người đang ở dưới mái hiên (*), đành phải mời bọn họ tiến vào.

(*) người đang ở dưới mái hiên : đang trong hoàn cảnh khó khăn, buộc phải khuất mình chịu đựng

Sau khi vào nhà, đầu tiên Lý Tư Phàm hỏi sư mẫu gần đây cuộc sống có khỏe mạnh hay không, lại hỏi Ngũ Ca làm xong visa chưa, sau đó kêu khát nước. Không muốn làm phiền sư mẫu nên tự mình đến tủ lạnh lấy nước trái cây, uống liền ba cốc.

Ngũ Ca vẫn dùng ánh mắt dò xét nhìn hai người bọn họ, xem có dấu vết gian tình nam nữ hay không. Lúc Lý Tư Phàm bưng nước trái cây ra, gã mạnh mẽ đem thằng nhỏ túm vào trong lòng mình.

“Bảo bối a, nếu không có việc gì nữa chúng ta đi đi!”

Lý Tư Phàm ngượng ngùng mang theo khiếp sợ, mềm nhũn ghé vào trong lòng ông bác mình, sau đó đưa một ly nước trái cây cho Ngũ Ca : “Được, uống hết chúng ta liền đi.”


Ngũ Ca vẫn cứng rắn : “Nước không ngọt a! Làm sao uống được?”

Lý Tư Phàm phiêu mắt liếc Đình Đình đứng ngồi không yên bên cạnh, đem nước trái cây đổ vào trong miệng, sau đó mớm vào miệng người bác thân yêu.

Trầm thấp hỏi : “Lần này đủ ngọt rồi chứ?”

Ngũ Ca sỗ sàng liếm môi : “Chưa nếm ra a, lại uống một ngụm nữa!”

Một già một trẻ cắn gặm đến hăng hái, bên này Đình Đình đều muốn túm bọn họ quét ra ngoài. Vì che giấu vẻ xấu hổ của mình, cô bưng nước trái cây lên uống một hơi cạn sạch.

Chờ hai người triền miên đủ, hai mắt Ngũ Ca đã bộc phát dục hỏa, gã lôi kéo Lý Tư Phàm khẩn cấp hướng vào trong phòng ngủ.

Chờ khi hai người đã vào phòng ngủ, Đình Đình cầm lấy ví tiền, muốn rời đi. Căn nhà này bị hai người bọn họ khiến cho chướng khí mù mịt, không có cách nào nán lại. Nhưng chưa đi được hai bước liền cảm giác chân mềm nhũn, trước mắt một mảng tối đen, bất tỉnh nhân sự.

Chỉ chốc lát, Lý Tư Phàm vọt từ trong phòng ngủ ra. Trước tiên chạy đến phòng tắm liều mạng súc miệng. Sau đó nôn nửa ngày ở bồn cầu. Thật vất vả mới nén xuống được.

Hắn xoa xoa miệng, trước tiên lấy từ trong quần áo ra một lọ thuốc nhựa, nước thuốc bên trong đã chẳng còn lại bao nhiêu. Loại thuốc này  rất được, sau khi vào trong cơ thể thành phần giống như chất cồn, dễ dàng thay thế kín kẽ, không lưu lại dấu vết. May mắn mình vẫn mang theo bên người mọi lúc.

Lý thiếu gia đem lọ thuốc nhỏ ném vào trong bồn cầu, xả nước lớn khiến nó chui vào cống thoát nước.

Hắn lại quay trở lại trước mặt Đình Đình. Sơ lược quan sát một chút, sau đó khom người bế cô lên, quay lại trong phòng ngủ……

..

TàoBinh là một người đàn ông tốt. Gã đối đãi tình yêu như chấp nhất với lửa, đáng tiếc ở phương diện khống chế ngọn lửa hơi chút khiếm khuyết, dù sao có người đẹp sẽ bị thiêu đến  hoa dung thất sắc(sợ hãi ), từ đó về sau gặp gã như thấy con mãnh thú đại hồng thủy.

Gã thích có chút thủ đoạn hơi không văn nhã tra tấn người phụ nữ của mình, nhất là nữ nhân có làn da trắng, chỉ cần hơi dùng lực một chút, phía trên liền nở ra đóa đóa hoa ấn ký khoe màu đua sắc, gã thích cảm giác chặt chẽ nắm giữ người phụ nữ của mình trong lòng bàn tay.

Kỳ thật trong lòng gã rất rõ ràng, đây là một căn bệnh. Nhưng gã không khống chế được, làm cảnh sát lâu dài giao thiệp với  đủ mọi loại côn đồ cực kỳ hung ác, áp lực người ngoài không thể tưởng tượng được. Đồng nghiệp của mình thật ra đều có đủ loại phương thức giảm áp lực, phần lớn là cứng rắn tiến về trước .


Căn bệnh này của mình mặc dù không giống người thường, nhưng cũng không ảnh hưởng toàn cục. Ít nhất gã ở trong mắt lãnh đạo, là một cảnh sát tốt dũng cảm cơ trí;  trong mắt bạn bè, là một người bạn đủ trượng nghĩa.

Đình Đình có thể nói là mối tình đầu của hắn, hai người đi một đoạn đường vòng, có thể đến với nhau thật sự không dễ dàng. Ngon lửa của tình yêu cuồng nhiệt thời niên thiếu lại lần nữa thiêu đốt ở trong lồng ngực. Để tay lên ngực tự hỏi, đối với Đình Đình gã thật sự là hết lòng hết dạ. Tuy rằng, có lúc có thể khống chế không được mà xuống tay đánh cô ấy hai cái, nhưng sau đó sự sám hối của gã lại là từng câu từng câu chân thành tha thiết.

Một mảnh chân tình vẫn như cũ đổi lại là kết cục bị vứt bỏ. Mấy ngày nay, Tào Binh nơi nào có thể tìm đều đã tìm vài lần rồi. Cửa nhà mẹ cô ấy thiếu chút nữa bị hắn đục thủng, bác gái vừa nghe tiếng đập cửa liền hết hồn hết vía.

Tìm không thấy người chỉ có thể mượn rượu giải sầu, đem ảnh chụp Đình Đình bày trên bàn, dùng đũa đâm từng cái từng cái.

Buổi tối hôm nay, sau khi gã uống hết rượu vừa nằm xuống, liền nhận một cuộc điện thoại.

“Tào đội trưởng, xin chào.”

Giọng nói trong điện thoại, gã rất quen thuộc. Thằng nhỏ này, kỳ thật gã đã sớm quen biết từ trước.

Lúc ấy gã vừa ly hôn với vợ trước, cảm xúc nôn nóng trong lòng khó có thể kiểm soát, sắp ảnh hưởng đến công tác rồi. Vì thế một mình lén lút đến gặp bác sĩ tâm lý, ở nơi đó, gã nhìn thấy tên thiếu gia nhà giàu kia. Nghe nói thằng nhỏ này có chứng khiết phích nghiêm trọng, cho nên người nhà đưa hắn đến điều trị. Lúc ấy gã cũng không để ý, sau ở đó điều trị gần hai tháng cũng  không trông thấy thằng nhỏ đó nữa.

Sau đó, hai người cùng xuất hiện, là cùng ở vụ án bắt cóc, thằng nhỏ là người bị hại. Thời điểm ban đầu mới gặp thằng nhỏ, Tào Binh hơi có chút bất an. Tuy rằng bác sĩ tâm lý luôn giữ bí mật nghiêm ngặt về bệnh tình. Nhưng không chừng thằng nhỏ biết chút gì đó, nếu chuyện bản thân mắc chứng rối loạn lo âu bị đơn vị biết được, vậy nghề nghiệp sinh nhai của mình liền chấm dứt.

Nhưng mà cũng may thằng nhỏ không nhận ra mình, đối với chuyện tình ở bệnh viện một chữ cũng không đề cập đến. Về sau bởi vì nguyên nhân việc làm ăn trong nhà, thường xuyên mời gã ăn cơm, hàm súc cung cấp không ít giúp đỡ về kinh tế. Đối với vị tiểu thiếu gia này, gã vẫn là có chút hảo cảm.

“Chú em a? Sao lại muốn ra ngoài uống rượu?”

“Tào đội trưởng, tôi hình như lại nhìn thấy chị dâu ……”

Tào Binh phịch một cái ngồi thẳng dậy. Kể nửa ngày, sau khi cúp điện thoại, cầm chìa khóa xe liền xông ra ngoài……



Lúc Tào Binh đến trước cửa nhà trọ, cửa phòng là hờ khép, gã không tốn sức chút nào tiến vào trong phòng ngủ. Đôi nam nữ trên giường sau kích tình ngủ đến là say sưa.

Chăn bông đã rơi xuống đất, nữ nhân trần trụi thân thể, không hề cố kỵ chút nào mở lớn hai chân, cái tay kia của nam nhân còn đang nhằm mục đích cắm sâu vào hạ thể của nữ nhân.

Tên nam nhân này, Tào Binh nhận ra. Người ở trong giới kinh doanh hỗn đục có mấy kẻ không quen biết những nhân vật quyền thế của cảnh cục? Mấy ngày hôm trước, vị Ngũ Ca này còn cùng gã uống rượu.

Trên bàn rượu lão ta an ủi mình đối đãi nữ nhân phải giống như quần áo, dùng bẩn liền vứt đi. Đồng thời không phải không có ý khoe ra gần đây kiếm được một cực phẩm, bổ thận hơn nhiều lắm.

Lúc ấy Tào binh không để ý, hiện tại gã toàn hiểu được, cực phẩm này chính là nữ nhân của mình! Mẹ nó! Giáp mặt thì bá vai bá cổ với mình, sau lưng hắt cho mình một chậu nước bẩn lớn như vậy. Lúc ấy trên bàn dường như có rất nhiều người quen, khi mình từ WC trở về, bọn họ giống như cứ luôn cười cười, hồi tưởnglại, tươi cười đó dường như pha lẫn nham hiểm cùng vui sướng khi người gặp họa giống như một mũi tên độc bắn về phía mình.


Hình ảnh mọi người trào phúng cùng hình ảnh *** loạn trước mắt không ngừng đan xen, đầu óc bị chất cồn làm tắc nghẽn ong ong rung động, ánh mắt dần dần nhiễm màu đỏ, tay gã giật giật, không chịu khống chế mà sờ xuống dưới nách mình……

..

Lý Tư Phàm ngồi ở trong một phòng nghỉ đối diện nhà trọ. Vẫn đang dùng một chai nước khoáng không ngừng súc miệng, cảm giác cái vị lạ kia gạt đi không được, trong dạ dày đã phun ra không còn thứ gì rồi.

Phàm là làm được chuyện lớn, đều phải trả giá đại giới. Hiện tại việc hắn cần phải làm là xem nỗ lực của bản thân có đạt được hồi báo hay không. Kế hoạch của mình hẳn là không có lỗ hổng gì– mặc dù có chút tiếc nuối nho nhỏ, vốn có một con sâu (*) cũng có tên trong danh sách.

(*) sâu : trong tiếng Hán là “trùng”, “con sâu = trùng tử”, ở đây chính là chỉ Trùng Tử

Không biết vì sao, vẫn cứ đem nó gạt ra ngoài. Chẳng qua một con sâu hẳn là không ảnh hưởng gì đến toàn bộ kế hoạch của mình. Lý thiếu gia kiên nhẫn chờ đợi.

Trên thực tế, hắn cũng không cần chờ đợi quá lâu, chỉ chốc lát vài tiếng súng thanh thúy vang lên vang vọng khu nhà, làm cho hắn cũng kìm lòng không đậu búng tay một cái, vị lạ kỳ dị trong miệng bốc hơi hầu như không còn.

Một bước cuối cùng chính là báo cảnh sát. Gác lại điện thoại. Lý Tư Phàm dầu cũng không quay lại rời đi.

Lúc ngồi xe khách trở lại trường học, đã là 2h đêm. Rời đi thật xa, liền có thể nhìn thấy ở cửa dưới lầu khu giáo viên, có một bóng người đang lay động.

Trông thấy Lý Tư Phàm, người kia vọt lại đây, miệng giống như bắn pháo đoàng đoàng không ngừng : “Trò đã chạy đi đâu? Di động sao không mở? Người đã lớn như vậy rồi, sao còn làm cho người ta bận tâm……” Ban đêm sương sớm hơi lạnh, Trùng Tử vừa mắng vừa cởi áo xuống khoác trên người thằng nhỏ.

“Tôi đói bụng. Trong nhà có cái gì ăn không?”

“Trò còn biết đói! Đáng đời! Chỉ có rau cải trắng thôi!” Sau khi vào phòng, Lý Tư Phàm đi tắm, Trùng Tử vẫn còn ở đó nói lảm nhảm.

Chờ khi Lý thiếu gia đi ra, một đĩa lớn trứng gà rán vàng rộm cùng một bát cơm nóng hổi đã bày ra trên bàn.

Dưới ánh đèn êm dịu, nam nhân đeo kính đang cẩn thận đem màn của Tiểu Tranh Tranh buông xuống, che kín tiểu bảo bối trên giường.

Trong phòng có tiếng tiểu Tranh Tranh ngủ say, trong không khí tràn ngập hương vị đồ ăn, vừa mới tắm rửa sảng khoái lan khắp toàn thân, cùng một chỗ đều rất tốt đẹp.

Kinh tâm động phách một giờ trước như đã lâu đến một thế kỷ.

Lý Tư Phàm lại lần nữa vui mừng với quyết định của mình, để con sâu tầm thường thế này quên đi là đúng! Đối với việc trả thù y không thể quá mức đơn giản, mình có thời gian cả đời đi trừng phạt y, nghĩ đến Trùng Tử biến thành lão nhân còn đung đưa mông của mình, thật sự là hình ảnh vô cùng hài hòa.

Nghĩ, nghĩ, Lý Tư Phàm rốt cục nở một nụ cười tươi thực sự duy nhất trong ngày.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui