Đề thi sớm đã chuẩn bị xong, dù sao chỉ là dùng để kiểm tra qua học thức tu dưỡng mà chọn thư đồng cho công chúa, tổng thể cũng không phức tạp, số lượng đề cần thiết cũng không nhiều, cho nên đều do các tiên sinh ra phần của mình sau đó giao cho người chép thành mười hai phần, chữ viết lớn nhỏ hết thảy, phác phác thảo thảo, tất cả đều đẹp đẽ trang trọng.
Tạ Nguy phân phó (mở cửa) xong liền cúi đầu tiếp tục xé phong bao đề thi.
Lúc lấy ra có chút rũ mắt đếm lại số lượng đề thi một lần, sau đó hỏi ba vị lão hàn lâm cùng đi: “Mấy vị lão đại nhân xem qua một chút không?”
Ba người đều đứng không nhúc nhích, lắc đầu.
Trong đó một vị lão hàn lâm thở dài, nói: “Một nhóm tiểu nữ oa đọc sách, thi cử lần này cũng như trò đùa vui, có gì phải xem qua chứ? Không phải cũng vậy thôi sao? Tạ thiếu sư nhìn qua là đủ rồi.”
Tạ Nguy liếc hắn một cái, không nói gì, chỉ đưa đề thi cho cung nhân.
Cung nhân hai tay tiếp nhận đề thi, sau đó phát từng phần từng phần tới trước mặt mỗi người.
Khương Tuyết Ninh vừa trúng phần đề cuối cùng.
Sau khi đề đặt xuống trước mặt, nàng liền nhanh chóng nhìn qua một lần: Đề này so với đề kiếp trước không khác bao nhiêu, so với hôm qua Yến Lâm đưa càng không khác nhau chút nào.
Sau đó liền nghe Tạ Nguy nói: “Lần này thi khảo chỉ là để xem chư vị thư đồng học thức tu dưỡng ở khoảng nào, các vị tiên sinh ra đề đều tương đối đơn giản, đáp án độ khó cũng không cao.
Cho nên thời gian làm bài chỉ có nửa canh giờ, đến giờ Tị một khắc thì mời chư vị nộp bài.
Mà ta cùng ba vị tiên sinh sẽ dùng hai khắc tiếp theo để chấm bài tại chỗ đồng thời bình phán bình phán.
Hiện tại mời chư vị bắt đầu làm bài thi.”
Thanh âm hắn bình bình đạm đạm, không chút gợn sóng, nghe vào lại như có gió thổi nhè nhẹ.
Có lẽ là bởi vì trong lời nói có giấu ý trấn an, khiến đám người bớt đi vài phần khẩn trương từ lúc vào điện, thoáng trầm tĩnh lại.
Phía dưới, những người như Tiêu Xu, Phàn Nghi Lan đều là học thức tu dưỡng đều tốt, trong lòng đã có tính toán, nghe Tạ Nguy nói xong, liền nâng bút chấm mực, hạ bút viết lên trang giấy Tuyên đáp án hoàn chỉnh.
Ngược lại Khương Tuyết Ninh nhìn chằm chằm đề thi một hồi.
Thật lâu sau, mới vươn tay ra, năm ngón tay cong như chân gà, tóm lấy cây bút nhỏ bên cạnh, không nhanh không chậm viết lên bài thi những dòng xiêu xiêu vẹo vẹo.
(đúng là “tóm lấy” đó)
Mấy vị tiên sinh phía trên lúc này đã ngồi xuống trên mấy cái ghế sau bình phong, gọi cung nhân pha trà bưng lên.
Bọn họ đều là những đại thụ trong Hàn Lâm viện, nhìn mười hai tiểu cô nương kia vùi đầu bài thi, liền không nhịn được lắc đầu.
Lão tiên sinh lúc này đáp lời Tạ Nguy, nay lại nói: “Một công chúa nháo đòi đọc sách, thánh thượng tùy tiện mời mấy người đến dạy là được, nữ nhi cũng không cần phải hiểu được đạo lý gì quá lớn, tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử, học « Hiếu kinh » 《 Nữ Giới 》 là đủ rồi, giờ lại bày ra phô trương như vậy, không biết sợ còn tưởng rằng có hoàng tử xuất các đọc sách (bắt đầu học hành) đâu.
Lão phu ở Hàn Lâm viện cẩn trọng nghiên cứu học vấn hơn mười năm, giờ lại chạy tới dạy cho một đám nữ oa, vậy mà được sao!”
Tạ Nguy ngồi tại bên cạnh hắn, bộ dạng phục tùng bưng chén trà, nhấc nắp, không đáp.
Ngược lại hai vị tiên sinh bên cạnh bị lời nói này khơi lên mấy phần bất mãn.
Trong đó một vị cũng thở dài, phụ họa nói: “Có khác gì nhau đâu? Lão phu nhập sĩ nhiều năm như vậy, còn chưa hề có người bắt ta dạy qua nữ nhân! Dù sao cũng là xuất thân nhị bảng tiến sĩ, đọc tứ thư ngũ kinh, nay đến dạy công chúa cùng thư đồng, chỉ sợ cũng chỉ hợp dạy chút nhập môn thôi.
Cũng không phải ta xem trọng chính mình, thật sự là giết gà dùng đao mổ trâu.
Chọn ngươi ta thì cũng thôi đi, dù sao cũng chỉ là mấy lão đầu cổ hủ trong viện, nhưng Tạ thiếu sư ngày thường chủ trì nhật giảng, thánh thượng vậy mà cũng sai đến dạy công chúa cùng mấy thư đồng này, thực khó hiểu.
Tạ thiếu sư lại còn đáp ứng, càng khiến người ta nghĩ không ra.”
Những lão tiên sinh này đều xuất thân Hàn Lâm viện thanh cao quý phái, tự có khí tiết, dù trước mặt hoàng đế, nói chuyện cũng không thèm cố kỵ.
Những lời này bọn hắn đã nói trên triều rất nhiều lần.
Nhưng Thẩm Lang thiên vị sủng ái trưởng công chúa, khư khư cố chấp, không nghe ai khuyên, cho nên nói mấy cũng vô dụng.
Tạ Nguy trên triều cũng nghe bọn hắn phàn nàn qua, lại mỗi lần đều đẩy mình ra trước giống như mình cũng bất mãn như vậy.
Nhưng hắn không biểu lộ cảm xúc bản thân ra quá nhiều.
Lúc này chỉ nhìn thoáng qua những thư đồng thế gia tiểu thư đang nghiêm túc bài thi, ánh mắt dừng lại ở tư thế cầm bút kỳ quái của Khương Tuyết Ninh, vô thức có chút nhíu mày, thổi lá trà lược hớp một ngụm, lại nói: “Chư vị thư đồng đều đang làm bài thi, ta ngồi chờ thì vẫn nên nói ít lại, tránh quấy rầy các nàng.”
Mấy vị lão tiên sinh lần này không tiện nói gì thêm.
Trước nay giám thị trường thi đều rất buồn tẻ.
Tạ Nguy tự mang một bản « thủ bạch luận » đến, ngồi bên cạnh chậm rãi đọc từng trang từng trang.
Mấy vị kia tiên sinh cũng không ngồi yên được.
Thánh thượng chọn bọn hắn đến dạy trưởng công chúa cùng một đám thư đồng cô nương thế gia, vốn là khiến bọn hắn có chút bất mãn, ở chỗ này ngồi không hai khắc, cũng không thể nói chuyện, lại không tập trung đọc sách được, dứt khoát liền cùng nhau đi ra ngoài thông khí, bỏ luôn chuyện làm “Giám thị”, chỉ để lại một mình Tạ Nguy.
Từ đầu tới đuôi, Tạ Nguy không thèm nhìn bọn hắn chỉ lật sách đọc.
Khương Tuyết Ninh dù ngồi trong góc, nhưng cũng nghe được lời mấy vị lão tiên sinh kia nói, lại thấy bọn họ ngồi một chút đã đi ra, nhất thời nhịn không được nhíu mi.
“Lão học cứu” như vậy mà được sao? Tư tưởng đã già như vậy, chôn đi được rồi! Thi xong dù không ở lại làm thư đồng, nàng nhất định phải lén cáo trạng mấy lão già này với Thẩm Chỉ y một chút..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...