“Con muốn ăn anh đào.”
“Mùa đông tìm cho con chỗ nào?”
“Vậy muội muội muốn ăn thì sao?”
“Cũng không có.”
…
Tạ Thiêm hơn ba tuổi xuống xe ngựa, cùng Tạ Nguy đi về phía cửa cung, vừa đi vừa hỏi. Nghe thấy Tạ Nguy nói mùa đông không có anh đào, bé liền không vui, còn lôi cả muội muội của bé ra.
Nào ngờ Tạ Nguy vẫn trả lời giống thế.
Tuổi bé tuy nhỏ, nhưng ngũ quan rất đẹp, trắng trẻo nõn nà, vừa nhìn liền biết ngay là thừa hưởng toàn bộ nét đẹp của cha mẹ bé.
Mấy hôm trước, bé tranh luận với muội muội, phụ thân với mẫu thân ai lợi hại hơn.
Muội muội khăng khăng nói là phụ thân.
Tạ Thiêm mặc dù chỉ sinh ra trước nàng hai khắc, nhưng đã làm ca ca, là có trách nhiệm dạy nàng hiểu lí lẽ, thế là khuôn mặt nhỏ nghiêm túc uốn nắn nàng: “Nhất định mẫu thân lợi hại hơn, muội còn nhỏ, không hiểu. Người khác đều nghe phụ thân, nhưng người khác cũng nghe mẫu thân, với lại phụ thân cũng nghe mẫu thân.”
Tạ Uẩn rất tinh nghịch, hai cái tay nhỏ lật ra lòng trắng mắt, thở phì phì nói: “Không nghe không nghe, ca ca im đi!”
Hôm nay tiểu tử tên Thẩm Gia nhà công chúa cô cô trong cung đó tổ chức sinh nhật, nha đầu Tạ Uẩn kia vừa nghe, chỉ mong đi ăn chực, sáng sớm dán mẫu thân không buông, khăng khăng đòi vào cung sớm góp vui.
Mẫu thân không có cách nào, mới đưa bé đi.
Tạ Thiêm bây giờ nhớ ra, bèn giậm chân một cái, cũng tức giận: “Đầu bếp trong cung có gì hay? Làm đồ khó ăn như vậy, đâu có ngon như phụ thân?”
Tạ Nguy nuôi nữ nhi còn có chút kiên trì, nuôi nhi tử… ấy có thể quên đi.
Y luôn thích yên tĩnh, nghe Tạ Thiêm lải nhải không ngừng, lười tiếp lời, chỉ hoãn bước chân, chậm rãi đi phía sau Tạ Thiêm.
Lúc này là buổi chiều, nghị sự nội các đã sớm kết thúc, thủ vệ ngoài cửa cung cũng thả lỏng mấy phần.
Tạ Nguy chỉ suy nghĩ hai đứa bé này đều không giống y, càng giống Ninh nhị hơn một chút, từ nhỏ đã nhe nanh múa vuốt, khiến người ta không bớt lo, phải tìm một phương pháp chỉnh đốn chỉnh đốn, để bọn chúng bớt bướng.
Mùa đông tuyết còn dày, dù cho buổi sáng đã quét sạch, lúc này lại trải lên một lớp.
Tạ Thiêm đạp tuyết khó tránh khỏi có chút tốn sức, chân sâu chân nông, nhưng cũng không phàn nàn, cứ như thế từng chút một đi về phía trước, lúc sắp qua cửa cung, đột nhiên ánh mắt sáng lên, túm Tạ Nguy: “A, phụ thân người xem, là lục mai nở!”
Tạ Nguy ngước mắt nhìn về phía trước, vẻ mặt lúc trước còn thờ ơ đã thu lại mấy phần.
Đấy không phải lục mai gì, là Trương Già.
Hắn hình như mới từ trong cung ra, hai tay áo giao trước người, lại cầm một nhành mai dài hơn một thước. Cành mai nghiêng nghiêng, gầy khô có đốt, hoa mai đầu cành lại hoặc nở rộ hoặc ngậm nụ, mỗi cánh hoa đều là màu xanh biếc nhạt.
Vị đại nhân Hình bộ này, xưa nay lạnh nhạt, một nhành mai này ngược lại vừa vặn làm nổi bật hắn.
Mấy năm nay Tạ Nguy thậm chí lười đi nội các, thời gian có thể đối mặt với Trương Già đếm trên đầu ngón tay.
Bởi vì một vài sự việc, Tạ Nguy không thể nào thích thấy người này, giờ đây nhìn thấy, khóe miệng nhếch lên, cười tươi, lại rất hời hợt, nói một tiếng: “Hoa mai rất đẹp.”
Trương Già giấu tay trong ống tay áo, quan bào trong gió bị thổi lên một góc, cụp mí mắt, cũng không hàn huyên thế nào, chỉ nói: “Cũng được.”
Tạ Nguy không nói thêm gì nữa.
Tạ Thiêm chớp chớp mắt, ánh mắt cố định trên người Trương Già, nửa ngày không thu lại.
Tạ Nguy vỗ đầu bé, nói: “Đi, đừng để người ta đợi lâu.”
Tạ Thiêm lúc này mới “à há” một tiếng, xoay người cùng y đi về phía trước, nhưng mà đi chưa được hai bước, lại nhịn không được quay đầu nhìn.
Trương Già hơi gật đầu, đợi bọn họ đi qua trước, cũng ra khỏi cửa cung, gió mát rung tay áo phe phẩy áo, trong tuyết lưu một đoạn hương mai.
Tạ Nguy thu ánh mắt lại.
Tạ Thiêm lại sáp đến cạnh y, nói: “Phụ thân, phụ thân, người kia có phải là Trương đại nhân sửa luật mới không? Con từng nghe người khác nói, hắn rất giỏi!”
Tạ Nguy nghe lời này không thoải mái, mắt thấy tiểu tử này chân sâu chân nông đi trước mặt mình, khẽ hừ một tiếng, nhẹ nhàng đá qua, cũng chưa dùng đến hai phần lực, đã đẩy bé nhào đầu vào trong tuyết đằng trước.
Tạ Thiêm tối mù.
Bé vùng vẫy ngọ ngoạy một lúc mới rút đầu từ trong tuyết ra, có chút mù mờ ngắm phía sau, nhìn Tạ Nguy, lại tìm phía sau Tạ Nguy: “Ai đẩy con, con sao lại ngã?”
Tạ Nguy lạnh lùng nói: “Con nhỏ tuổi, đi không vững, ngã là bình thường.”
Tạ Thiêm nửa tin nửa ngờ. Nhưng đây dẫu sao cũng là cha bé, bé thật sự không hoài nghi, lại ngoảnh đầu đi về phía trước, nhưng mà đi một lúc lại nghĩ tới chuyện lúc nãy, nói tiếp: “Người không phải chê con ngốc, thuyết giáo một mình mẹ là đủ hao tâm tổn trí, không muốn lại dạy con, muốn tìm tiên sinh vỡ lòng tới dạy à? Vị Trương đại nhân kia giỏi, hắn có được không?”
“Tõm.”
Người trẻ tuổi trải đời chưa sâu lại một lần nữa nhào đầu vào trong tuyết.
Tạ Nguy dừng chân ngay cạnh bé, một đôi mắt không mặn không nhạt cứ như thế nhìn bé.
Nếu bảo lần đầu ngã, bé còn chưa kịp phản ứng, vậy ngã lần hai còn phản ứng không kịp, Tạ Thiêm chính là đồ ngốc.
Bé ăn một miệng tuyết, không dễ dàng gì bò dậy, sau đó trong lòng tủi thân, miệng há ra, “oa” một tiếng khóc rống lên.
Chẳng qua lần này bé trái lại thông minh rồi, đã gần như biết mình sai chỗ nào, nức nở nói: “Phụ thân nói cái gì chính là cái đó, ngàn tốt vạn tốt đều không tốt bằng người, con đều nghe người.”
Tạ Nguy chắp tay sau lưng đi về phía trước, giả vờ nói: “Nhà chúng ta không bao giờ cưỡng ép người khác, con muốn mời tiên sinh nào thì mời tiên sinh đó, không cần miễn cưỡng trái lương tâm. Tuổi còn nhỏ đã bán rẻ lương tâm, không tốt biết bao?”
Tạ Thiêm thiếu chút nữa khóc ra máu.
Bé lắc đầu, kiên quyết không nhảy vào hố, cắn chết nói: “Sửa luật mới thì tính cái gì? Không tốt một chút nào, nhi tử không có bán rẻ lương tâm, lời này chính là nói bằng lương tâm!”
Lương tâm của đứa bé không có lương tâm thật là không đáng tiền.
Tạ Nguy mỉm cười một tiếng, lập tức có thể nhìn thấy cung điện trùng trùng, cũng không lại động thủ với đứa bé xui xẻo này nữa, sau này còn rất nhiều thời gian dạy nó làm người.
Đã cách xa ngoài cửa cung, tuyết lớn bay lả tả, từ chân trời mênh mông lác đác rơi xuống.
Đứng một lát, tuyết đã rơi đầy vai, Trương Già dừng chân quay đầu lại, nhìn về hướng cửa cung, bóng dáng hai cha con một cao một thấp đã dần dần trở nên mơ hồ.
Tạ Cư An chán ghét trần thế, thờ ơ với phàm phu tục tử trên đời này, nghĩ đến mỗi ngày, có lẽ chỉ là bát cháo bát cơm, khói lửa lượn lờ.
Y vẫn còn sống… Chẳng qua là bởi vì Khương Tuyết Ninh vẫn còn đi?
Gió bắc thổi tới, nhân gian tuyết dày.
Thánh nhân nhìn thấu, chỉ mình cái chết;
Nếu sinh tham luyến, sẽ làm phàm nhân.
(*): Tại bản online tác giả có viết Yên Lâm đi biên quan không quay lại kinh thành nữa. Tại bản xuất bản tác giả đã bỏ đi chi tiết này nhé.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...