Phủ Nhữ Ninh tiếp giáp với phủ Phụng Dương, rất gần với An Khánh, Huy Châu và những nơi mà Thiên giáo đã chiếm cứ, huống chi rất nhiều châu phủ phía Đông Nam đã thất thủ, các bá tánh sợ hãi chiến sự, có nhà đã thu dọn hành lý bỏ chạy về phương bắc ngay khi vừa nghe thấy tiếng gió.
Những người còn ở lại trong thành, hoặc là cảm thấy thiên hạ hưng vong cũng không sao cả, hoặc là cảm thấy Thiên giáo còn tốt hơn so với triều đình, lại hoặc là bà mẹ góa bụa và trẻ em không thể bỏ trốn…
Khi mọi người vào thành, chẳng thấy mấy bóng người trong thành.
Giơ cây đuốc cầm đèn lồng đi bộ trên đường, trong thành hỗn độn đầy đất, cổng đóng chặt.
Vạn Hưu Tử tất nhiên không đem chuyện này để vào đáy mắt.
Phân đà phủ Nhữ Ninh chính là một miếu hòa thượng chiếm được năm xưa, sau khi đuổi hết hòa thượng trong miếu đi thì tu sửa lại, tượng Phật đổi thành Tam Thanh, kinh Phật đổi thành đạo tạng, còn vận chuyển từng tảng đá lớn tới, xây lên một tòa Thiên đài cao cao ở bên trong, chuyên dùng để nghị sự hội họp, và tuyên bố thưởng phạt trong giáo.
Mọi người mới đến cửa phân đà, đà chủ Lỗ Thái đã dẫn giáo chúng ra bên ngoài đón chào.
Một thân mặt đen thân tráng, mắt to mũi ưng, miệng rộng hàm rộng, ăn mặc như võ nhân, hai cánh tay và cẳng chân đều bị bó chặt, nắm tay nắm chặt to như bao cát, với sức mạnh này có thể đấm chết một con trâu với chỉ một quyền.
Nhưng mà thật sự không phải hạng người ngu si tứ chi phát triển.
Chỉ với đôi mắt quét qua mặt người ta đã mang theo chút âm trầm bất thiện tự nhiên, đặc biệt là sau khi thấy Tạ Nguy và Khương Tuyết Ninh bên cạnh hắn, ánh mắt ngừng lại, sau khi hành lễ với Vạn Hưu Tử, mới hỏi: “Nghe nói lần này Độ Quân tiên sinh nổi danh ngang với Công Nghi tiên sinh trong giáo ta cũng tới, thuộc hạ ở lâu trong giáo, lại trước nay chỉ nghe đại danh, chưa từng gặp được.
Không biết giáo đầu, có thể chỉ điểm cho thuộc hạ một chút được không?”
Vạn Hưu Tử nhìn thoáng qua phía sau, tùy ý chỉ chỉ nói: “Chính là người này.”
Lỗ Thái theo hắn chỉ, một lần nữa nhìn về phía Tạ Nguy.
Trong nháy mắt này, trong ánh mắt hắn rõ ràng hiện lên một phân sát ý, động tác nhanh đến mức ngay cả đạo đồng bên cạnh Vạn Hưu Tử đều không kịp phản ứng, thế mà trực tiếp rút quải đao bên hông giáo chúng một bên, mũi nhận lạnh băng lập tức đè ở trên cổ Tạ Nguy!
Khương Tuyết Ninh đứng ở phía sau Tạ Nguy, cả kinh suýt nữa kêu thành tiếng.
Tất cả mọi người hoảng sợ: “Lỗ đà chủ làm gì vậy?!”
Vạn Hưu Tử lại nhìn mà không lên tiếng.
Tạ Nguy đã nghĩ tới đối phương sẽ làm khó dễ mình, lại không nghĩ rằng đối phương không thèm nói một câu, đáy lòng rùng mình một cái: Xem ra Vạn Hưu Tử còn nóng nảy hơn so với hắn tưởng, chỉ là không biết Yến Lâm bọn họ khi nào có thể tới.
Không hề nghi ngờ, Lỗ Thái là tên phân đà chủ, bộ hạ cũ của Công Nghi Thừa, được Tạ Nguy nhắc tới lúc trước khi giải thích kế hoạch hôm nay cho Khương Tuyết Ninh.
Nghe nói Công Nghi Thừa thời trẻ đã cứu hắn một mạng, nên rất trung thành và tận tâm.
Tạ Nguy nhẹ nhàng duỗi tay, trước tiên kéo Khương Tuyết Ninh ra phía sau mình, ý bảo nàng tránh xa, mới bình tĩnh nói: “Xem ra Lỗ đà chủ là có việc chỉ giáo.”
Lỗ Thái cũng mặc kệ nhiều như vậy, sớm tại năm đó hắn đã hoài nghi chiến dịch Thông Châu có quỷ, hơn nữa lần này giáo đầu âm thầm thông báo, tất nhiên sẽ không để Tạ Nguy bình yên vô sự đi ra khỏi phủ Nhữ Ninh, liền cười lạnh nói: “Ba năm trước đây, hơn vạn giáo chúng, còn có Công Nghi tiên sinh, vô tội uổng mạng như thế nào, ngươi chẳng lẽ không rõ hay sao?!”
Xung quanh tức khắc im lặng.
Vài vị phân đà chủ lúc ở Lạc Dương, đã sớm chính tai nghe Tạ Nguy thừa nhận việc này, chỉ là lúc ấy giáo đầu không đề cập tới, ai cũng không truyền ra bên ngoài, Lỗ Thái làm sao lại khẳng định như vậy? Những giáo chúng không có thân phận quan trọng còn lại, thậm chí chưa bao giờ nghe nói.
Cho nên vẻ mặt của mọi người, bất luận nguyên nhân gì, là thật hay là giả, đều khiếp sợ đến cực điểm.
Ngày đó, khi Tạ Nguy nói mình giết Công Nghi Thừa, đã nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay ――
Vạn Hưu Tử sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Hắn đã muốn động thủ trước mình, nhưng lại sợ mình cũng không có phản tâm, một khi hắn động thủ trước, thử không thỏa đáng, chỉ sợ phải buộc hắn đối nghịch với Thiên giáo.
Khi đó nếu để mình chạy mất, sẽ có thêm một kẻ địch mạnh cho Thiên giáo; cho dù không chạy được, để lại cũng vô dụng, giết hay không đều sẽ mất đi một trợ lực lớn.
Cho nên, cần một người đi vào để có thể lui đến vị trí thích hợp.
Ai có thể thích hợp hơn so với Lỗ Thái đâu?
Bộ hạ cũ của Công Nghi Thừa, trung thành với Thiên giáo, chỉ cần thông báo chân tướng cái chết của Công Nghi Thừa, Lỗ Thái nhất định làm khó dễ hắn.
Như thế, Vạn Hưu Tử thân là giáo đầu, mặt ngoài chủ trì công đạo, sống chết mặc bay.
Nếu hắn có phản tâm, tất nhiên là lập tức trước mặt giáo chúng, tử hình ngay tại chỗ; nếu hắn không có phản tâm, về sau cũng không có dị thường, thì có thể rộng lượng mà mở một mắt lưới, ban ân huệ cho hắn, đổi lấy sự trung thành báo đáp của hắn.
Thật sự là một nước cờ khó có thể vứt bỏ.
Chỉ tiếc, Vạn Hưu Tử có lẽ không nghĩ tới, chuyện giết Công Nghi Thừa, là do hắn chủ động nhắc tới.
Lý do là cho hắn ta một vị trí thích hợp như vậy.
Có vị trí này, hắn ta mới có thể hành sự giống như hắn suy nghĩ, mà không một ý niệm liền tàn nhẫn thẳng tay hạ sát thủ không để lại lối thoát, như thế chỉ cần nếm chút khổ sở, lại có thể tranh thủ đủ thời gian, chờ đợi Yến Lâm dẫn quân từ Hoàng Châu đánh tới!
Tạ Nguy mắt nhìn Lỗ Thái, chỉ nói: “Công Nghi tiên sinh với ta cũng là quen biết đã lâu, lúc đó ẩn núp trong triều đình, không thể kịp thời giúp đỡ hắn, khiến hắn bị ngộ hại, trong lòng ta cũng thật sự áy náy.
Lỗ đà chủ có lòng trách cứ ta, cũng đúng thôi.”
“Cái chó má nhà ngươi!”
Lỗ Thái chán ghét nhất là nói chuyện với văn nhân, đen đều có thể nói thành trắng!
Tay nắm đao của hắn đều đang phát run.
“Đang yên đang lành, hành tung của Công Nghi tiên sinh làm sao lại bị lộ? Cả đám giá áo túi cơm Tiêu thị kia cũng có thể trù tính cẩn thận như vậy sao? Hơn nữa không cần phải nói, nữ nhân âu yếm bên cạnh ngươi bây giờ, năm đó cũng ở Thông Châu! Thậm chí có liên quan rất lớn đến cái chết của các huynh đệ!”
Khi Khương Tuyết Ninh nghe thấy ba chữ “Công Nghi Thừa”, còn chưa nhớ tới, nhưng vừa nghe thấy hai chữ “Thông Châu”, tình cảnh đẫm máu năm đó nháy mắt lan tràn vào trong đầu, khiến cho nàng rùng mình một cái!
Nàng không nghĩ tới, ngay cả người này cũng biết mình!
Đôi mắt Tạ Nguy bất chợt co chặt, băng hàn đến cực điểm, sống lưng thẳng tắp của hắn mơ hồ căng thẳng, hắn nhìn chằm chằm vào Lỗ Thái: “Lỗ Thái, ngươi bởi vì cái chết của Công Nghi Thừa mà có thành kiến với ta, nhưng thật ra không sao.
Chỉ là ngậm máu phun người, không khỏi bỉ ổi.
Ngươi phải phân biệt cho rõ ràng, không bằng hôm nay lên Thiên đài, xem Tạ mỗ có cho người một lời giải thích được hay không!”
Lỗ Thái nhất thời một tiếng cười lạnh: “Được!”
Hắn ngược lại cũng sảng khoái, lập tức thu cây đao vốn đang đáp trên cổ Tạ Nguy về, thế mà cúi người quỳ một gối trước Vạn Hưu Tử, nói: “Giáo đầu minh giám, thật sự không phải thuộc hạ muốn làm khó xử Độ Quân tiên sinh, mà chuyện ân oán năm đó liên quan đến mạng của hàng vạn người.
Huynh đệ Thiên giáo ta há có thể chết một cách vô ích như vậy? Hôm nay mặc dù đánh cuộc tính mạng này, thuộc hạ cũng phải hỏi hắn cho rõ ràng! Khẩn cầu giáo đầu ân chuẩn, vì Công Nghi tiên sinh, vì các huynh đệ chết trong chiến dịch Thông Châu, chủ trì một công đạo!”
Đám đông xung quanh nhìn chăm chú.
Mà đây vốn chính là chuyện Vạn Hưu Tử muốn nhìn thấy, tất nhiên sẽ không cự tuyệt.
Chỉ là hắn vẫn làm ra vẻ hơi hơi khó xử, nhìn nhìn Tạ Nguy mới nói: “Hai người các ngươi đều là anh tài hiếm có trong giáo, bổn tọa thật sự không muốn thấy các ngươi sinh ra hiềm khích.
Ở giữa, nói không chừng phần lớn là hiểu lầm mà thôi.
Chẳng qua, nếu hai người các ngươi muốn lên Thiên đài biện bạch, thế thì cứ biện bạch đi, cũng để mọi người nghe cho rõ ràng, rồi phân định đúng sai!”
Cái gọi là “Lên Thiên đài” trong Thiên giáo, có nghĩa là “Chúng sinh bình đẳng, không thẹn với đất trời”, các loại đúng sai đều do người dưới đài quyết định, chẳng phân biệt thân phận, mỗi người đều có quyền định đoạt.
Chỉ tiếc, mấy năm gần đây đã là thùng rỗng kêu to.
Bất chợt vừa nghe thấy muốn lên Thiên đài, tất cả mọi người đều nghị luận sôi nổi, châu đầu ghé tai.
Vạn Hưu Tử thân là giáo đầu đã lên tiếng, việc này là ván đã đóng thuyền.
Tạ Nguy vốn tính toán như thế, tất nhiên không dị nghị.
Nếu không tụ tập giáo chúng Thiên giáo lại, làm sao có thể quét sạch bọn chúng trong một lần? Huống chi tình hình càng loạn, Khương Tuyết Ninh mới có thể lợi dụng sự hỗn loạn mà chạy trốn.
Nếu giống như trước đây, mới đến phân đà đã bị khóa vào trong phòng, thế thì thật sự một chút cơ hội chạy thoát đều không có.
Mọi người vào được phân đà, sôi nổi tụ lại xung quanh đài đá cao cách mặt đất hai trượng.
Trước đài đá có bậc thang.
Kỳ thật phân thành hai tầng, tầng thứ nhất cao một trượng rưỡi, rộng rãi; tầng thứ hai còn cao hơn, thế mà đặt một chiếc ghế dựa, là vị trí của người bề trên ――
Nói là chúng sinh bình đẳng, kỳ thật vẫn phân cao thấp.
Khi Vạn Hưu Tử đi lên trước, ngồi ngay ngắn ở giữa.
Tạ Nguy và Lỗ Thái cũng đi theo bước lên.
Nhưng không nghĩ tới, bọn họ mới lên Thiên đài, Lỗ Thái thế mà khom người vái Vạn Hưu Tử một cái, quay đầu chỉ về phía Khương Tuyết Ninh, nói: “Hôm nay nếu muốn bàn luận chuyện Thông Châu, nữ nhân này đã mật báo cho quan phủ, nội ứng ngoại hợp với Độ Quân, cũng phải đi lên, để các huynh đệ trong giáo chúng ta nhìn xem, cái gì gọi là ‘Cấu kết với nhau làm việc xấu’!”
Phía sau lập tức có người xô đẩy Khương Tuyết Ninh một phen.
Nàng suýt nữa vấp ngã ở bậc thang.
Các ngón tay rũ trong tay áo của Tạ Nguy lặng yên nắm chặt, nhất thời sát tâm nổi lên bốn phía, nhưng mà thời cơ chưa tới, rốt cuộc không có phát tác, chỉ xoay người đi ra phía trước, nâng nàng dậy, nhàn nhạt hỏi: “Sợ không?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...