Khôn Ninh


Hai năm không gặp, vốn dĩ là Cẩm Y Vệ thiên hộ, đã lắc mình biến hóa, thành Cẩm Y Vệ phó Đô Chỉ Huy Sứ.

Mấy năm gần đây, tuy rằng Khương Tuyết Ninh rời xa kinh thành, nhưng vẫn nghe đồn một vài tin tức liên quan đến Cẩm Y Vệ.
Thế mà không khác gì đời trước.
Binh khí của Hoàng đế, chó săn của quyền quý, thủ đoạn tàn nhẫn, sấm rền gió cuốn.

Không giống chính là, đời trước chỗ dựa của hắn là Khương Tuyết Ninh, một đời này lại tựa hồ thay bằng người khác.
Trên thường phục gấm vóc xanh lam thẫm, thêu hoa văn hình thú, đám mây và sấm sét sẫm màu, khó nhìn ra được lai lịch.

Nhưng chuôi Tú Xuân đao đeo bên hông, đã thật sự thể hiện rõ thân phận của hắn.
Những năm gần đây vị trí đã cao hơn, người nhìn cũng càng thêm trầm ổn.
Đã có một chút quyền lực trong tay của mình.
Chỉ là khi vào trong sảnh, lại không có một chút kiêu căng nào, chỉ bày đủ tư thái khiêm tốn chúc mừng.
Khương Tuyết Ninh khi nghe thấy tên hắn đã sợ hãi thất kinh.
Giờ phút này chính mắt nhìn thấy người này vào trong sảnh, thậm chí giật mình trong lòng một chút.

Nhưng mà đại sảnh là một chỗ lớn như vậy, nếu Chu Dần Chi một đường từ kinh thành tới rồi, vào Hân Châu nghe được một vài tin đồn nhảm nhí, cũng nên đoán được nàng ở chỗ này, tránh cũng không tránh được, chi bằng thản nhiên một chút.
Đám người Tạ Nguy, Lữ Hiển chợt thấy “Khách không mời mà đến” này, tự biết bên mình không phải tấn công Thát Đát vì quốc gia thiên hạ, lặng im giữ tâm tư của riêng mình; các tướng lãnh còn lại không biết một chút nào về việc bản thân trong lúc vô tình đã tham gia mưu nghịch khi quân, còn nghĩ rằng triều đình đặc biệt phái khâm sai đến, là Thánh thượng bên kia nhận được tin tức tấn công Thát Đát đại thắng, muốn tới khao thưởng bọn họ, vì thế không những không kinh ngạc, ngược lại tràn đầy kinh hỉ, thái độ có vẻ đặc biệt thân thiện.
Chu Dần Chi người này, tướng lãnh biên quan chưa chắc biết, Tạ Nguy, Yến Lâm, Khương Tuyết Ninh và những người liên quan đều biết.
Có một lát không ai nói chuyện.
Thẩm Chỉ Y ngồi ở trên cao, ánh mắt hơi hơi lập lòe một chút, há mồm muốn nói, nhưng liếc mắt nhìn Tạ Nguy bên cạnh một cái, sau đó lại khép miệng lại.
Không khí giữa sảnh thế mà có vẻ có chút vi diệu.
Cuối cùng vẫn là Tạ Nguy cười một tiếng trước, nói: “Chu chỉ huy sứ khách khí rồi, đường xa từ kinh thành mà đến, ngược lại đúng lúc đến kịp tiệc mừng công.

Người tới, mời Chu đại nhân nhập tiệc.”
Mọi người vì thế hàn huyên với Chu Dần Chi.
Khương Tuyết Ninh cũng đang ngồi trong đó, hơn nữa bởi vì ngồi ở bên cạnh Thẩm Chỉ Y, vị trí rất dễ thấy.

Sau khi Chu Dần Chi chào hỏi Yến Lâm, cơ hồ liếc mắt một cái liền thấy nàng, cũng không biết là thật hay là giả, hơi hơi ngẩn ra, thế mà cũng nói với nàng: “Không nghĩ tới nhị cô nương thế mà cũng ở đây, hai năm không gặp.”
Đời trước, Chu Dần Chi là một con chó nàng nuôi, không phải hạng người lương thiện gì, vì muốn bò lên trên có thể dùng tất cả thủ đoạn.
Yến thị bị xét nhà, là có ba phần sức lực của hắn.

Về sau mấy lần đổi chủ, lại leo lên chỗ nàng, ngược lại bám được vào Thẩm Giới, chuyên môn thay triều đình làm những việc cần thiết nhưng không tốt đẹp cho lắm.
Nếu nói về năng lực, tuyệt đối không kém.
Chỉ tiếc, trong cuộc tranh đấu giữa nàng và Tiêu Xu, tên chó này trái lại cắn nàng một ngụm, khiến cho nàng rơi vào vạn kiếp bất phục, thậm chí còn liên lụy đến Trương Già.
Một đời này, đứa nhỏ trong bụng Ôn tiệp dư giữ được, thuận lợi sinh hạ hoàng tử.
Thẩm Lang cũng vẫn chưa chết bất đắc kỳ tử một cách thần bí.
Cho nên Thẩm Giới vẫn là Lâm Truy Vương, cũng không được lập làm “Hoàng thái đệ”, càng không bước lên ngôi vị Hoàng đế.

Người mà Chu Dần Chi cống hiến bây giờ, tất nhiên đổi thành Thẩm Lang đang tại vị.

Mà Thẩm Lang tính tình âm trầm, chính vụ bình thường, luôn có rắp tâm về quyền hành của đế vương, so với Thẩm Giới đăng cơ ở kiếp trước có thể nói càng tin cậy, càng coi trọng tâm phúc như lưỡi dao sắc bén cái gì cũng có thể làm này.
Khương Tuyết Ninh đã rời khỏi hai năm, vốn không hy vọng có ai ở kinh thành chú ý tới hành tung của mình, cho nên cơ hồ chặt đứt liên lạc với kinh thành, ngay cả Khương phủ bên kia cũng lười gửi mấy phong thư.
Như vậy đối với con đường làm quan của Chu Dần Chi, nàng tất nhiên lại không có tác dụng gì.
Lúc trước còn nghe nói hắn thường xuyên đi lại với Khương phủ, về sau càng được Hoàng đế coi trọng, một mình nắm giữ quyền hành ở Cẩm Y Vệ, Khương Bá Du chỉ là một Hộ Bộ thị lang nho nhỏ, thấy hắn còn phải tôn trọng một chút, dần dần không còn nghe đến có đi lại gì.
Đối với người này, trong lòng nàng trước sau vẫn còn đề phòng và cảnh giác, mặc dù từng dùng hắn âm thầm nhắc nhở Yến Lâm, trừng trị Thanh Viễn bá phủ thậm chí cứu Vưu Phương Ngâm ra, nhưng cũng không dám hoàn toàn tín nhiệm.
Lúc này đã là hai năm không gặp, thân phận cũng đã khác.
Khương Tuyết Ninh tất nhiên sẽ không dại dột đến mức giữ thái độ như xưa, chỉ là vừa không có vẻ thân thiện cũng không có vẻ lãnh đạm cười: “Hai năm không gặp, chúc mừng Chu đại nhân thuận buồm xuôi gió, liên tục thăng chức.”
Mọi người đều đã chào hỏi một vòng, lúc này mới chân chính ngồi xuống.
Chu Dần Chi tự trần là tin chiến thắng từ biên quan truyền về kinh thành, thánh tâm đại hỉ, mặt rồng vui mừng khôn xiết, đặc biệt phái hắn đích thân đến khen ngợi, biểu thị ân sủng.

Còn nói cái gì Dũng Nghị Hầu phủ rốt cuộc lại có thể trở về kinh thành, Tạ thiếu sư trù tính phía sau cũng có công lớn.
Hoàn toàn ra vẻ không biết chân tướng!
Giống như Yến Lâm không phải tự tiện rời đi, giống như hắn đoạt được binh quyền không phải giả mạo chỉ dụ vua mà thật là ý chỉ của Hoàng đế, ngay cả thái độ chẳng quan tâm thấy chết mà không cứu lúc ban đầu của hoàng thất đối với Thẩm Chỉ Y, đều phảng phất như chưa bao giờ tồn tại.
Tất cả đều là lôi đình mưa móc, thiên ân mênh mông cuồn cuộn!
Biết rằng những người liên quan bên ngoài lấy Yến Lâm cầm đầu, âm thầm lấy Tạ Nguy cầm đầu, thật sự là mưu phản, Chu Dần Chi ngồi xuống lại trò chuyện vui vẻ với bọn họ…
Một chút dũng khí này, ngay cả Tạ Nguy cũng phải tán thưởng một tiếng.
Chẳng qua so với cảm giác kinh dị quỷ quyệt bất an của người khác, hắn lại có một loại cực kỳ trấn định và bình tĩnh.

Rốt cuộc sau trận chiến, thái độ của triều đình, vốn ở trong dự kiến của hắn.
Khương Tuyết Ninh lúc đầu cũng không khỏi kinh nghi bất định, nhưng sau khi yên lặng suy ngẫm lại, cũng hiểu ra mấu chốt trong đó ――
Chiến trận ở biên quan, đã trần ai lạc định, có kết cục cuối cùng.
Thát Đát lòng muông dạ thú, đã có sát tâm với Thẩm Chỉ Y, năm sau nhất định xâm chiếm Đại Càn.


Bây giờ một trận chiến thắng lợi, trên dưới cử quốc, một mảnh sôi trào.

Vốn dĩ thế tử Dũng Nghị hầu phủ Yến Lâm vẫn còn mang tội mà chấp chưởng binh quyền, cứu công chúa trở về, san bằng Thát Đát, càng là danh dương vạn dặm, bá tánh ca tụng.
Ngay cả Hoàng đế đều được khen ngợi rất nhiều.
Trái lại triều đình, bởi vì Thiên giáo tác loạn, âm thầm theo dõi, có thể gọi là “Nguy cơ tứ phía”.
Thẩm Lang tất nhiên biết đám người biên quan này là khi quân mưu nghịch.
Nhưng nếu thật sự vạch trần việc này, đối với hắn hoàn toàn không có gì tốt.

Thứ nhất không khỏi tự mình chứng thực tin đồn hoàng gia máu lạnh, vi phạm đạo hiếu của thánh nhân, mất dân tâm; thứ hai biên quan đóng quân mười vạn, nếu thật sự phải trị tội, chỉ sợ ngược lại bức Yến Lâm tức khắc mưu phản.

Triều đình chưa trừ bỏ hết họa ngoại xâm, lại há có thể tăng thêm nội loạn bên trong cho mình?
Chi bằng lá mặt lá trái, thuận nước đẩy thuyền.
Nếu đám phản tặc mưu nghịch các ngươi dám tự xưng là lãnh thánh chỉ, Hoàng đế là ta liền dám thật sự coi như chính mình đã phát ra một đạo thánh chỉ, biến giả thành thật, ngược lại còn được dân tâm, hòa hoãn cục diện.
Thậm chí còn có thể phái Chu Dần Chi tới biên quan để mua nhân tâm.
Được Hoàng đế chú ý, sắp có quan to lộc hậu, ai nguyện ý mạo hiểm bị chém đầu mà mưu phản đâu?
Khương Tuyết Ninh nghĩ đến đây, ngước mắt nhìn những người ngồi trên ghế, ăn uống linh đình, nói cười yến yến, nhưng có ai không phải hiểu rõ mà giả bộ hồ đồ đâu?
Vì thế chợt thấy một cỗ hàn khí dâng lên.
Nàng cũng không nói chen vào, chỉ nghe mọi người nói chuyện.
Chu Dần Chi mấy năm nay càng thêm mạnh vì gạo bạo vì tiền, chẳng những có thể trò chuyện vui vẻ với Tạ Nguy, Yến Lâm, thậm chí đều chú ý tới Nhậm Vi Chí và Vưu Phương Ngâm ngồi bên cạnh, còn cười nói: “Năm đó sau khi từ biệt lúc rời ngục, lại chưa gặp Vưu cô nương.

Bây giờ gả được một cọc nhân duyên tốt, cũng giàu nhất một vùng, thật sự là thần tiên quyến lữ.”
Nhậm Vi Chí và Chu Dần Chi không thân.
Năm đó, Vưu Phương Ngâm bị Vưu Nguyệt tra tấn, thật đúng là được Chu Dần Chi quan tâm, kể cả học tính toán sổ sách đều là do Chu Dần Chi tìm người hỗ trợ, nàng là người ghi nhớ ân đức, nhưng thật ra thành tâm cảm kích: “Năm đó đã được Chu đại nhân lo lắng quan tâm nhiều, chỉ là một thương nhân nghèo hèn, chưa có cơ hội tỏ lòng biết ơn.

Một chén này, kính Chu đại nhân.”
Nàng thật sự bưng một chén rượu tới kính.
Đa số mọi người không biết bọn họ có quen biết, nhưng nhìn Chu Dần Chi cũng quen biết Vưu Phương Ngâm, không khỏi lại xem trọng hơn vài phần.
Khương Tuyết Ninh lại không biết vì sao sinh ra chút bất an.
Chu Dần Chi từ kinh thành tới, còn Thẩm Chỉ Y ở Thát Đát hai năm, đường xá xa xôi, cơ hồ không biết gì về tình hình trong cung, trong bữa tiệc không khỏi hỏi, Chu Dần Chi cũng giải thích từng chuyện một.

Khương Tuyết Ninh thế mới biết trong kinh thành lại có rất nhiều thay đổi như vậy.
Những cố nhân đó cũng có đôi có cặp của mình.
Khương Tuyết Huệ gả cho Thẩm Giới làm trắc phi, tất nhiên là đoan trang hiền thục giúp đỡ xử lý các công việc vặt trong Lâm Truy Vương phủ, lúc đầu còn được Thẩm Giới thiên vị.

Còn Phương Diệu tuy rằng là chính phi, đặt lên so sánh lại không khỏi xem như xuất thân từ gia đình bình dân, còn trông như thần côn, không hợp với tính tình của Thẩm Giới, ba ngày cãi nhau mấy bữa, khiến đường đường là Lâm Truy Vương tức giận đến thất khiếu bốc khói.
Trong kinh thành đều cho rằng chủ hậu viện vương phủ chắc là thuộc về Khương Tuyết Huệ.
Không ngờ mới có một năm lăn lộn, vốn dĩ được sủng ái yêu thương dần dần nhạt nhẽo vô vị, ngược lại người khi đó thỉnh thoảng cãi nhau ầm ĩ càng khiến người ta yêu thích, vô cùng thú vị, dần dần trở nên cầm sắt hài hòa, gắn bó keo sơn.
Khi Chu Dần Chi bắt đầu xuất phát từ kinh thành, tin tức Phương Diệu có thai đã truyền vào trong cung, điều này ít nhiều làm cho Thái hậu đã thất thế ở lâu trong Từ Ninh Cung vui mừng hơn một chút, mặt mày thả lỏng.
Đến nỗi các thư đồng trong Ngưỡng Chỉ Trai ngày xưa, phần lớn cũng có nơi có chốn.
Ngoại trừ Diêu Tích bị điên bất hạnh chết ở trong nhà, Vưu Nguyệt xảo quyệt ương ngạnh có lẽ xứng với một tiến sĩ, chỉ là đối phương vào Hàn Lâm Viện cũng không có chức quan cao, càng không được coi trọng, tầm thường; tiểu cô nương Chu Bảo Anh vừa thích ăn vừa thích chơi cờ, lại tìm được lang quân như ý, đính hôn với Duyên Bình Vương bạn chơi cùng Yến Lâm ở kinh thành ngày xưa, nghe nói là tình đầu ý hợp.
Tương đối kỳ quái chính là Diêu Dung Dung kia, thế mà vào cung.
Hoàng đế uống rượu sủng hạnh một đêm, vô cùng may mắn, có thai, được Tiêu Xu nâng lên, phong làm tài nhân, ở tại thiên điện Chung Túy Cung của nàng.
Thẩm Chỉ Y đã lâu chưa từng nghe đến tin tức của bọn họ, bây giờ biết được, không khỏi sinh ra vài phần cảnh còn người mất.
Khi nghe thấy tên Tiêu Xu, bên môi thậm chí xuất hiện một tia cười lạnh.
Nàng lớn lên ở trong cung, làm sao không đoán ra thâm ý và dã tâm của Tiêu Xu khi để Diêu Dung Dung ở trong cung của mình? Chỉ là khinh thường hỏi lại, ngược lại ngước mắt nói: “Thư đồng Phụng Thần Điện năm đó, nhớ lại nhưng thật ra hiếm có, bây giờ mọi người đều có nơi chốn của mình.

Nhưng mà, sao lại không có tin tức của Thục Nghi?”
Trần Thục Nghi là hòn ngọc quý trên tay của Nội Các đại học sĩ Trần Vân Tấn, tính theo tuổi tác cũng đã sớm tới tuổi bàn chuyện cưới hỏi.
Chu Dần Chi nghe vậy, bưng chén rượu, ngược lại hình như có chút do dự, không mở miệng.
Điều này không khỏi khiến người ta còn tò mò hơn.
Chỉ là Lữ Hiển bên cạnh cười một tiếng, lại dễ như trở bàn tay nói toạc ra mấu chốt trong đó, thậm chí còn có chút nửa thật nửa giả trêu chọc: “Chu đại nhân bây giờ chính là Cẩm Y Vệ phó chỉ huy sứ, cả kinh thành có tin tức gì mà hắn không biết? Chỉ là chuyện liên quan đến chung thân đại sự của chính mình, sợ là ngại không nói tỉ mỉ.

Điện hạ có điều không biết, ngay từ tháng 9 năm nay, việc hôn nhân của Chu đại nhân và thiên kim của Trần các lão cũng đã được định ra, chỉ còn chờ năm sau thành hôn.”
“A…”
Trong sảnh tức khắc kinh ngạc cảm thán một tiếng.
Thẩm Chỉ Y ngẩn ra một chút, tựa hồ không nghĩ tới.
Ngay cả Khương Tuyết Ninh đều ngây ngẩn cả người.
Những người còn lại cũng nhanh chóng phản ứng lại đây, liên tục cười lớn kính rượu Chu Dần Chi, chúc mừng hắn năm sau có chuyện tốt như vậy, thật sự là “Trước lập nghiệp, sau thành gia”, ôm được mỹ nhân về.
Yến tiệc càng thêm náo nhiệt, ánh mắt của đại đa số mọi người đều đã dừng ở trên người Chu Dần Chi, hiển nhiên cảm thấy vị Cẩm Y Vệ phó chỉ huy sứ, chính mình có bản lĩnh không nói, còn có nhà vợ lợi hại như vậy ủng hộ, tương lai tiền đồ không thể hạn lượng, nên nói những lời tốt đẹp, nhân cơ hội này đi lên kết giao.
Vào lúc này, lại không có ai chú ý tới Tạ Nguy.
Ngón tay thon dài đang siết chặt chén rượu của hắn không biết từ khi nào khẽ run lên, một cảm giác kỳ lạ từ phía dưới dâng lên, dần dần trở nên rõ ràng mà mãnh liệt, khiến cho thân thể đang ngồi nghiêm chỉnh của hắn càng trở nên căng thẳng.
Xung quanh không có ai nhìn ra cái gì không ổn.
Con ngươi của hắn lạnh lùng co rút, tất cả những chuyện phát sinh trong yến tiệc ngày hôm nay đều nhanh chóng lướt qua trong đầu hắn, lại ngẩng đầu lên quét mắt nhìn xung quanh, lướt qua những người hầu tỳ nữ thêm rượu trong bữa tiệc, ngón tay dùng sức siết chặt chén rượu, lại lặng yên không một tiếng động buông xuống.
Sau đó quay đầu lại, trước tiên gọi Đao Cầm tới dặn dò một câu, đáy mắt đã có sát ý.
Đao Cầm không khỏi kinh ngạc, lĩnh mệnh mà đi.
Tiếp theo mới gọi Kiếm Thư tới, lại dặn dò một phen.

Kiếm Thư càng là ngẩn ra, một lúc sau mới phản ứng lại, ý thức được cái gì, bưng chén rượu nhìn thoáng qua, thấp giọng nói “Vâng”, vội vàng từ trong sảnh đi ra, bảo người ta đi chuẩn bị nước lạnh tắm gội.
Tạ Nguy theo sau từ trong sảnh đi ra ngoài.
Chỉ có đám người Yến Lâm, Lữ Hiển ngồi gần nhất nhìn thấy.
Nhưng bọn hắn cũng chỉ nghĩ hắn có việc gì đó, đi ra ngoài xử lý, hoặc là cảm thấy hơi hơi say, đi ra ngoài hóng gió, trong chốc lát sẽ về, nên không để ý lắm.
Một đêm này vốn là tiệc mừng công, lại là ăn tất niên, ngày lành hiếm có, các bá tánh cũng thể hiện tâm ý của mình.
Tới cuối giờ Hợi, liền có một món nóng hầm hập được bưng lên.
Ở biên quan không sản xuất gạo, cho nên người dân Sơn Tây hay dùng mì phở.

Trong thành có một quán mì nổi tiếng xa gần, lão bản làm món bún tàu ngon nhất, hôm nay ở sau bếp hỗ trợ, cố ý dùng kỹ năng sở trường của mình, phục vụ mọi người một bát mì ngon, cũng mời Lạc Dương trưởng công chúa Thẩm Chỉ Y nếm thử đặc sản Hân Châu.
Món sườn được đựng trong chén sứ trắng, có một ít dầu nổi lên trong nước súp trong vắt, sợi bún thật sự là mỏng như sợi chỉ, bên cạnh còn thả một chút lá cải xanh ngát, lại thêm hai muỗng thịt băm xào bảy phần thịt ba phần mỡ.
Mới bưng lên, mọi người đã có thể ngửi thấy hương thơm.
Thẩm Chỉ Y biết là tâm ý của bá tánh, đặc biệt đứng dậy cảm tạ.
Khương Tuyết Ninh cũng có một chén, lấy chiếc đũa gắp một miếng to ăn một ngụm, lại uống một ngụm nước lèo, thế mà nếm được hương vị thần tiên, chỉ là nàng rốt cuộc được Tạ Cư An dưỡng cho khảnh ăn, không cảm thấy thập phần kinh hỉ.
Nhưng mà quay đầu thấy Thẩm Chỉ Y bình yên ngồi ở bên cạnh mình, lại có loại bình tĩnh khôn kể.
Những người lâm nạn đời trước, một đời này đều tốt.
Nàng không khỏi hơi hơi cong môi, ghé sát vào bên tai Thẩm Chỉ Y, lặng lẽ đè thấp thanh âm, bông đùa nói: “Mì này cũng bình thường thôi, mì mà điện hạ phái người đưa tới đêm sinh nhật ta còn ngon hơn.”
Thẩm Chỉ Y nghe vậy, quay đầu lại, trong mắt lại hiện lên một chút mờ mịt: “Mì, mì gì?”
“…”
Khương Tuyết Ninh bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Ngón tay cầm đũa cứng đờ, nàng ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào Thẩm Chỉ Y, vẻ tươi cười trên mặt đều có sự đình trệ mơ hồ.
Thẩm Chỉ Y bị nàng dọa: “Ninh Ninh?”
Khương Tuyết Ninh như ở trong mộng, nói như nói mớ: “Hai năm trước, đêm sinh nhật ta, sau khi rời khỏi Minh Phượng cung, điện hạ không phải phái người tới, đặc biệt tặng ta một chén mì trường thọ sao?”
Thẩm Chỉ Y kinh ngạc: “Làm sao vậy?”
Nàng nói: “Đêm đó ngươi và Phương Diệu uống say, ta uống trong chốc lát đã say, ngày hôm sau mới tỉnh đâu.

Hơn nữa Ngự Thiện Phòng trong cung một khi qua giờ Hợi là không sai sử được nữa, không thể làm mì trường thọ gì đó.

Chẳng lẽ ngươi nhớ lầm à?”
“…”
Chẳng lẽ là nhớ lầm?
Trong nháy mắt này, đáy lòng Khương Tuyết Ninh có một loại trống trải mờ mịt, sau khi kéo tơ lột kén mới dần dần rõ ràng hoảng loạn.

Nàng cũng không biết trong đầu óc lộn xộn của bản thân đến tột cùng suy nghĩ cái gì, theo bản năng nhìn về hướng nào đó trong bữa tiệc.
Vị trí kia đã không còn ai.
Không biết từ khi nào, Tạ Cư An đã ly tịch, không thấy tăm hơi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui