Thành trì biên quan, đa số là dùng để đóng quân.
Phủ tướng quân được xây dựng ở vị trí trung tâm thành trì, là phủ đệ của các tướng quân đóng quân ở Hãn Châu và Nhạn Môn quan các đời trước, bên trong có thiết lập ấn phòng cơ mật, phòng nghị sự đối sách, phòng phát lương bổng, có thể nói rằng chim sẻ tuy nhỏ nhưng đầy đủ nội tạng.
Trong thành Hãn Châu nhỏ bé này, chiếm một diện tích như vậy xem như là rất lớn rồi.
Yến Lâm dẫn họ đi thẳng một đường đến cửa phủ.
“Trong thành đã sớm nhận được tin tức Tạ tiên sinh đến đây đốc quân, tất cả các tướng lĩnh có phẩm cấp trong quân đều đã đến chờ bên trong.”
Hắn xuống ngựa ngay cửa ra vào, đưa dây cương cho một binh sĩ đứng ở bên, còn tiện tay giúp đỡ Khương Tuyết Ninh muốn xuống ngựa ở bên cạnh, nói một tiếng với Tạ Nguy đang còn ở trong xe ngựa, đồng thời đưa tay ra làm động tác mời.
”Mời tiên sinh.”
Tạ Nguy không mặc quan phục, chỉ có một thân tố y (y phục trắng).
Người bên ngoài chỉ nghe nói trong hai ngày này sẽ có quan lớn từ trong kinh tới, vẫn luôn suy đoán trong lòng rốt cuộc là nhân vật lớn nào, bây giờ nhìn thấy không khỏi sửng sốt một chút, theo sau đó là sự kinh ngạc.
Người như vậy mà lại là quan gia sao?
Ngược lại Tạ Nguy không nhìn những người khác, sau khi xuống xe, cùng Yến Lâm bước lên bậc thang, đi vào phủ tướng quân, chỉ hỏi: “Có muốn cùng vào nghe nghị sự không?”
Khương Tuyết Ninh sửng sốt một chút mới phản ứng lại: “Tiên sinh hỏi ta sao?”
Tạ Nguy thoáng nhìn nàng không nói lời nào.
Khương Tuyết Ninh bất giác rùng mình, cảm thấy ánh mắt của tên Tạ Cư An này khiến người ta rét lạnh, nàng khẽ ưỡn thẳng lưng, vô thức nhìn thoáng qua Yến Lâm, ngẫm nghĩ mối quan hệ giữa hai người, cảm thấy bản thân vẫn là đừng cuốn vào chuyện này, nên nói: “Không đâu, ta đâu nghe hiểu mấy chuyện này, để Yến Lâm tìm một người đưa ta đi nghỉ ngơi trước là được.”
Một tiếng “Yến Lâm” này thốt ra khiến người xung quanh nghe mà đổ mồ hôi lạnh.
Nhưng nàng lại không cảm thấy gì.
Yến Lâm cũng không hề có ý kiến gì, truyền lệnh cho lão quản gia phủ tướng quân, dẫn Khương Tuyết Ninh đến phòng cho khách.
Tạ Nguy khoát tay với Kiếm Thư nói: “Ngươi cũng đi theo nàng.”
Kiếm Thư cúi đầu đáp: “Vâng.”
Hắn lùi khỏi vị trí bên cạnh Tạ Nguy, tự động đi theo Khương Tuyết Ninh.
Điều này làm Khương Tuyết Ninh có phần khó hiểu.
Nhưng nghĩ lại, tuy Yến Lâm đã chấp chưởng binh quyền, nhưng dù sao cũng trong thời gian ngắn, thời điếm này ai biết được sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào, cẩn thận chạy được thuyền vạn năm, phái một người đi theo nàng cũng hợp lý.
Nàng cũng không nói gì nữa, xoay người đi theo quản gia.
Yến Lâm nhìn theo Kiếm Thư đi phía sau nàng, chẳng biết sao bỗng nhíu nhíu mày, cảm thấy có chút kỳ lạ mơ hồ.
Hắn thay đổi ánh mắt nhìn về phía Tạ Nguy.
Tạ Nguy không phản ứng gì, chỉ nói một câu: “Chúng ta cũng đi thôi.” Hắn bước qua tiền sảnh, đến thẳng phòng nghị sự.
Mười vạn quân đóng tại biên quan, tướng lĩnh có danh tiếng cũng khoảng mười mấy người, còn tính thêm quan viên châu phủ Hãn Châu nữa, nên lúc Tạ Nguy tới đã thấy có phần náo nhiệt.
Hắn trấn định tự nhiên, những người này ít nhiều lại có chút thấp thỏm.
Dù sao cũng đã sắp vào đông, trước giờ cũng chưa từng nghe nói có người chủ động khơi mào chiến tranh vào mùa đông, bọn họ đều có lo lắng của mình.
Yến Lâm đến Hãn Châu từ tháng trước.
Đơn thương độc mã.
Khi đó trên người hắn không có điều lệnh, cũng không có thánh chỉ, lại còn là “tội tướng” tự ý rời khỏi nơi lưu đày, may mắn là ở biên ải không có nhiều người biết hắn, vừa hay nhân cơ hội này tìm hiểu tình hình biên quan.
Việc lãnh binh tác chiến vốn đảm nhận bởi Dũng Nghị Hầu phủ.
Trong hàng tướng lĩnh biên quan có không ít người là bộ hạ cũ của phụ thân hắn – Yến Mục.
Đây vốn là một chuyện tốt.
Tuy nhiên, sau biến cố của Hầu phủ, rất nhiều người cũng bị liên lụy, hoặc trong quân đội không được tiến thêm một bước, hoặc bị cách chức, giáng chức, quyền chưởng quản mười vạn quân đồn trú ở Hãn Châu đương nhiên thuộc Tiêu thị.
Vì vậy, vào ngày đầu tiên lên nắm quyền, để có thể thuận lợi truyền lệnh trong tương lai, Yến Lâm đã làm một việc.
“Chém à?”
Khương Tuyết Ninh đi theo quản gia đến phòng khách, trên đường đi cũng không quên nghe ngóng chút tình hình biên quan, nhưng khi nghe đến chuyện Yến Lâm không nhắc đến trên đường đi lúc nãy, không khỏi sửng sốt.
“Lâm trận trảm tướng…”
Lão quản gia đã lớn tuổi, eo lưng còng hết, không hề cảm thấy đáng tiếc cho kẻ xui xẻo đã rơi mất đầu kia, ồm ồm nói: “Yến tướng quân vừa đến Hãn Châu, đây không phải chuyện tốt lớn giúp cho bách tính sao? Những năm gần đây biên quan không có chiến tranh, không biết đã nuôi ra bao nhiêu phế vật, hút máu trên thân những bách tính thấp cổ bé họng như chúng ta.
Giết chết hắn quả là thống khoái, đáng đời!”
Khương Tuyết Ninh đột nhiên im lặng.
Lão quản gia vẫn còn dông dài: “Mắt thấy Thát Đát người ta sắp đánh đến nơi, một lũ ăn hại còn muốn lui quân.
Hôm trước là trưởng công chúa đi hoà thân, ngày mai có khi lũ chó má đó còn muốn vào thành cướp đoạt khuê nữ.
Tướng quân không muốn đánh trận là tướng quân tốt, còn loại tướng quân không dám đánh trận thì phải lôi ra chém như thế.
Giờ ngài tới đã trễ rồi, nếu tới sớm vài hôm, đầu đài điểm tướng ngoài thành vẫn còn lưu lại vết máu chưa khô nhé, đẹp lắm.”
Kiếm Thư lặng lẽ nhìn thoáng qua Khương Tuyết Ninh.
Khương Tuyết Ninh như có điều suy nghĩ.
Lão quản gia đã đến trước phòng khách, nói nửa ngày rốt cuộc mới phản ứng được, nên vội vàng khom người nói: “Xem ta này, lớn tuổi rồi nên nói cũng nhiều, cũng không biết những lời này có nên nói trước mặt quý nhân hay không, mong ngài đừng trách tội.”
Chẳng qua Khương Tuyết Ninh lại có chút ngoài ý muốn.
Kỳ thật cũng không có gì đáng kinh ngạc.
Muốn đứng vững gót chân ở chỗ như vậy, chân chính chấp chưởng binh quyền cũng không thể thiếu những thủ đoạn sát phạt.
Chỉ có giết gà dọa khỉ mới có thể làm cho những người còn lại kia lo sợ trong lòng, khiến cho những bộ hạ cũ của Hầu phủ trong quân kia chân chính tâm phục khẩu phục.
Nàng chỉ là có chút thương tiếc cho thiếu niên năm ấy…
Đơn thương độc mã ở nơi thế này, trong lúc tứ cố vô thân còn phải đề ra đủ loại quyết sách, trong đó không rõ đã gặp phải biết bao gian nguy, lúc gặp nàng cũng không hề nhắc lấy một lời, giống như hết thảy mọi thứ đều thuận buồm xuôi gió vậy.
Khương Tuyết Ninh cảm tạ lão quản gia, tự mình đi vào phòng, phát hiện căn phòng này đã được bố trí tỉ mỉ, cũng không trông thô kệch như vẻ bên ngoài, trên bàn trang điểm đã bày biện đầy đủ son phấn vừa mua.
Nàng không khỏi cười khẽ một tiếng.
Quay đầu nói với Kiếm Thư: “Ta ở trong phòng cũng không ra ngoài, ngươi về đi theo tiên sinh nhà ngươi trước đi, lỡ như người có dặn dò điều gì cũng kịp thời đi làm.”
Kiếm Thư hơi do dự, đại khái cũng thấy nơi hoàn cảnh xa lạ như Hãn Châu này khiến người ta lo lắng, khom lưng chào nàng một cái, cũng không nói nhiều thêm nữa, cáo từ rồi đi về hướng phòng nghị sự.
Trước khi tới, đương nhiên Tạ Nguy đã tìm hiểu tình hình trong thành.
Nỗi lo lắng nhất của những tướng lĩnh này không gì qua khỏi chuyện lương thảo.
Triều đình phái Tạ Nguy tới làm đốc quân, thực chất là tới đề phòng biên quan tạo phản, đương nhiên sẽ không chuẩn bị những thứ như lương thảo, có thể nói là có tiếng mà không có miếng.
Nhưng Tạ Nguy và Yến Lâm đã có dự định khác, Thát Đát nhất định phải đánh, Thẩm Chỉ Y cũng nhất định phải cứu, nên trả lời về vấn đề lương thảo cũng không hề bối rối, chỉ nói là lương thảo đang trên đường tới, mọi người không cần phải lo lắng.
*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Đại quan đến từ kinh thành như hắn đã nói vậy, đám người cũng thoáng yên tâm một chút.
Nghị sự xong, chỉ nói tối nay sẽ thiết yến tiếp đãi Tạ Nguy đón gió tẩy trần, sau đó cáo lui.
Phòng nghị sự lúc này chỉ còn Tạ Nguy và Yến Lâm.
Nước trà trong chén đã nguội một phần.
Tạ Nguy bưng lên uống một ngụm.
Yến Lâm nhìn hắn chằm chằm, đáy mắt hiếm khi xuất hiện mấy phần do dự, thậm chí còn mang theo tia dò xét khác thường.
Hắn muốn phát hiện điều gì đó từ nét mặt Tạ Nguy, cố gắng tìm kiếm một số manh mối từ sự ngóng đợi và trông mong của phụ thân hắn trong hai năm qua.
Lúc trước khi Dũng Nghị hầu phủ gặp nạn bị lừa khám nhà diệt tộc, may mà có người đứng phía sau xuất thủ tương trợ.
Người này chính là Tạ Nguy.
Nhưng mà Tạ tiên sinh và hầu phủ có quan hệ gì đâu? Bên ngoài cũng không hề có, chẳng qua là tiên sinh lúc Yến Lâm hắn vào cung đọc sách thôi.
Lúc trước khi phụ thân bị bệnh, Yến Lâm từng có suy đoán của bản thân, hỏi phụ thân: “Rốt cuộc Tạ tiên sinh là ai?”
Phụ thân ho khan kịch liệt, không chịu tiết lộ điều gì.
Chỉ có đôi mắt ngấn lệ, nói với hắn: “Là người con phải hoàn toàn tin tưởng.”
Vào lúc đó, trong lòng Yến Lâm đã âm thầm có đáp án.
Yến Lâm trầm mặc nửa ngày mới nói: “Những năm qua, cảm ơn Tạ tiên sinh đã chiếu cố.”
Tạ Nguy như có điều suy nghĩ: “Hầu gia vẫn ổn chứ?”
Yến Lâm đáp: “Những năm sống ở kinh thành luôn có những chuyện ép buộc bản thân, phụ thân đã sớm có bệnh trong người, trên đường đến Hoàng Châu lại chuyển biến nặng hơn.
Nhưng sau khi đến bên kia, những ngày khổ cực đã qua, những ngày thanh nhàn tới, dường như đã gỡ được nút thắt trong lòng, an dưỡng cũng dần tốt lên.
Khi ta rời khỏi Hoàng Châu, Lữ lão bản đến chiếu cố, đã sắp xếp cho người thoả đáng.”
Tạ Nguy gật đầu, không nói gì thêm.
Từ trước đến nay hắn không phải là người dễ dàng thân cận với người khác.
Yến Lâm rất khó tưởng tượng, Tạ tiên sinh chính là huynh trưởng ngày xưa của bản thân, nhìn rồi lại nhìn, rốt cuộc cũng không đổi được xưng hô, lại hỏi: “Tiên sinh đến đây lần này, triều đình bên kia phải làm sao đây?”
Tạ Nguy đáp: “Từ biên quan đến kinh thành cũng mất một khoảng thời gian, chuyện lớn như đánh trận, ngay cả khi kiểm soát được Hãn Châu, cũng không thể chặn được tin tức.
Bởi vậy chiến sự cần tốc chiến tốc thắng, nếu không đợi triều đình kịp phản ứng, nói không chừng sẽ là hai mặt thụ địch.
Nhưng nếu có thể đánh bại Thát Đát, cứu công chúa trước khi triều đình kịp phản ứng, coi như đã thắng được một nước cờ.
Đến lúc ấy ta nói rằng lúc ta đến Hãn Châu, quân đóng ở biên quan đã rơi vào tầm kiểm soát của ngươi, sự việc đã nằm ngoài khả năng thay đổi của ta, chỉ đành nước chảy bèo trôi.
Ngươi chấp chưởng binh quyền, lại được lòng dân, triều đình sẽ không dám ra tay với ngươi, ngược lại sẽ tìm trăm phương ngàn kế chiêu an, phong ngươi thành công hầu bá tước.”
Yến Lâm lập tức nhíu mi: “Công hầu bá tước?”
Tạ Nguy tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn: “Không muốn sao?”
Yến Lâm thản nhiên: “Không muốn.”
Tạ Nguy nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, khóe môi hơi cong lên có chút khó đoán, nói: “Không muốn cũng đơn giản.”
Hai người cũng không nói chuyện quá lâu.
Tạ Nguy cũng một đường ngựa xe vất vả tới, buổi tối còn có yến tiệc xã giao, sau khi nói vài câu với Yến Lâm, ra khỏi phòng nghị sự tiến về phòng khách của bản thân, sau khi hỏi thăm tình huống của Khương Tuyết Ninh bên kia, thì rửa mặt rồi nghỉ ngơi hai canh giờ.
Đến khi sắc trời dần tối, bên ngoài có người đến mời, hắn mới ra ngoài.
Yến tiệc được bày biện bên trong phủ tướng quân.
Từ trên xuống dưới đều biết có quý nhân trong kinh tới.
Ngoại trừ vị Tạ tiên sinh trông giống thần tiên kia ra, người thu hút nhiều sự chú ý nhất chính là “Ninh Nhị cô nương”.
Mọi người đều không biết thân phận tên họ của nàng, chỉ nghe những người hộ tống nàng đến đây đều gọi nàng như vậy, nên cũng theo đó xưng hô với nàng, đều cho rằng nàng họ “Ninh”, xếp thứ hai trong nhà.
Yến tướng quân đối đãi đặc biệt với nàng như thế nào, chỉ trong vòng một buổi chiều, đã truyền khắp thành Hãn Châu.
Người trong phủ không dám chậm trễ.
Hơn nữa Yên Lâm cũng đã căn dặn, yến tiệc tối đón gió tẩy trần, tất nhiên cũng mời nàng tham dự.
Bên ngoài sân đã sớm bố trí một phen, bàn ghế trong phòng nghị sự đều được sắp xếp mới, rượu ngon món ngon hiếm có cũng được bưng lên.
Lúc Khương Tuyết Ninh tới, mọi người đã tới cũng gần như đông đủ.
Tạ Nguy ngồi ở phía trên.
Yến Lâm ngồi đối diện hắn.
Nàng cho rằng mình chỉ đến đây ăn uống, không phải tham gia náo nhiệt, chỉ ngồi gần những nữ quyến do các quan tướng khác đưa đến, nghe họ kể những câu chuyện thú vị gần đây ở biên ải.
Không thể nghi ngờ, Khương Tuyết Ninh ở trong đám phu nhân tiểu thư này tuyệt đối trở thành tiêu điểm của sự chú ý.
Mọi người không khỏi tò mò thân phận của nàng.
Nàng cũng không nói đến thân phận của mình, chỉ nói mình là học sinh của Tạ Nguy, bằng hữu của Yến Lâm, mọi người nghe xong đều há hốc mồm kinh ngạc, thậm chí còn đến chúc rượu nàng.
Khương Tuyết Ninh quả thực không có tửu lượng cao cho lắm.
Nhưng đoạn đường này gian nan vất vả, cuối cùng cũng đến biên quan, chờ Vưu Phương Ngâm, Lữ Hiển thu xếp lương thảo quân nhu xong là có thể đánh Thát Đát, cứu công chúa ra, dù sao trong lòng nàng cũng có chút kỳ vọng lẫn vui sướng, ậm ừ uống hai chén rượu đã cảm thấy chóng mặt.
Nữ tử biên quan vô cùng hào sảng.
Dù đã trở thành phụ nhân nội trạch cũng không hề gò bó như trong quân đội, còn khá thoải mái, thấy nàng cũng không thật sự cự tuyệt, ngược lại còn thuyết phục nàng uống càng hăng.
Sau khi Khương Tuyết Ninh uống thêm hai ly, đột nhiên xuất hiện dấu hiệu cảnh báo.
Nàng cũng không dám làm càn quá mức trong trường hợp này, vả lại nàng cũng không phải cô nương lớn lên ở Bắc Địa, quả thực không chịu nổi nữa, vội vã tìm cớ ra ngoài hóng gió giải rượu để chạy trước.
Đám tướng soái bên kia cũng đã qua ba tuần rượu.
Từ xa nhìn thấy Khương Tuyết Ninh ra ngoài, Yến Lâm không khỏi lo lắng, bèn nói với Tạ Nguy đối diện và người ngồi bên cạnh mình một câu: “Xin lỗi không tiếp được” sau đó đặt ly rượu xuống rồi cũng rời khỏi sảnh.
Sau lưng lập tức vang lên những tiếng cười thiện ý.
Hôm nay người nào trong thành mà không nghe nói tin đồn kia?
Dù không biết thân phận của Ninh Nhị cô nương kia, nhưng cũng đoán được là người trong lòng của Yên Lâm.
Nhìn người bước ra ngoài, chẳng lẽ còn không biết hắn đi làm gì sao?
Thế là trong yến tiệc có người trêu chọc: “Anh hùng cũng khó qua ải mỹ nhân.”
Những người khác đương nhiên đều phụ hoạ.
Duy chỉ có Tạ Nguy lạnh lùng nhìn, bưng ly rượu lên.
Những người có mặt ở đây đều biết vị này là đế sư đương triều, không dám có một chút thất lễ nào, vô cùng có mắt nhìn, vừa thấy hắn bưng chén rượu lên, lập tức nở nụ cười tiến lên nâng ly mời rượu.
Tạ Nguy cầm ly rượu, cũng không khước từ.
Ngón tay hắn thon dài như ngọc trúc, tư thế uống rượu rất tao nhã, chỉ là thần sắc trên mặt hơi có vẻ lạnh nhạt, đối với người khác cũng không thân thiện.
Các tướng lĩnh cũng không dám làm càn, ngược lại sinh ra lòng kiêng kỵ đối với hắn, càng thêm cẩn thận.
Trong hành lang bên ngoài treo từng chiếc đèn lồng, có người hầu bưng rượu thức ăn chờ lệnh, đi tới đi lui trong ngoài.
Khương Tuyết Ninh từ bên trong sảnh ra, liền ngồi dựa vào ghế mỹ nhân ở ngả rẽ hóng gió.
Bắc Địa gió rét, quét qua mặt cũng làm người ta thanh tỉnh.
Yến Lâm từ sảnh đi ra, thoáng đã nhận ra bóng lưng không rõ lắm trong bóng tối của nàng, đang định đi về phía trước, quay đầu lại liền nhìn thấy khóm cẩm chướng nhỏ đang nở rộ bên hành lang.
Bông hoa vòng màu trắng bên ngoài và màu tím bên trong.
Những bông hoa tuy chỉ to hơn đồng xu một chút nhưng vẫn xinh xắn, đáng yêu cực kỳ hiếm thấy giữa tiết trời lạnh lẽo của Bắc Địa.
Hắn dừng lại ngắm nghía một lúc, chợt nhớ ra điều gì đó, không khỏi mỉm cười, cúi người xuống hái một đoá hoa, thêm cả đoạn thân mảnh khảnh chỉ dài khoảng ngón tay, mọc một chiếc lá nhỏ.
Xoay một vòng giữa các ngón tay, liền chắp tay đi về hướng Khương Tuyết Ninh.
Đợi đến khi tới gần, mới đằng hắng một cái.
Khương Tuyết Ninh quay đầu nhìn thấy hắn, không khỏi kinh ngạc nhướng mày, đứng dậy cười nói: “Sao huynh cũng ra ngoài rồi?”
Yến Lâm nói: “Vì thấy nàng đi ra.”
Khương Tuyết Ninh ngước mắt, hơi ngẩng đầu lên nhìn hắn, lẩm bẩm nói: “Đây là Hãn Châu đó, huynh là thống soái tam quân, làm gì có đạo lý tùy tiện rời khỏi yến tiệc, đừng tuỳ hứng như vậy, cẩn thận lát nữa tiên sinh lại mắng huynh.”
Yên Lâm nghĩ có gì mà phải lo lắng chứ?
Rõ ràng đã đến đây gần một ngày rồi, không phải là nghị sự thương lượng thì cũng là bố trí sắp xếp, ngoại trừ trên đường đi lúc tới nói được vài câu chẳng đâu vào đâu, kì thực vẫn không có cơ hội nói chuyện.
Hắn nhìn nàng: “Hai năm qua sống tốt chứ?”
Ở nơi xa trong sảnh, âm thanh ăn uống linh đình truyền đến.
Xung quanh đây lại cực kỳ yên tĩnh.
Ngọn đèn lồng nhẹ nhàng đong đưa trong gió se lạnh, cũng nhẹ nhàng đong đưa trong tầm mắt của Khương Tuyết Ninh.
Nàng cong môi cười: “Sao ta lại sống không tốt được?”
Trầm mặc nửa ngày lại hỏi: “Huynh thì sao?”
Đôi mắt đen sâu thẳm của Yến Lâm được ánh sáng hơi chói mắt chiếu vào, có chút cảm giác ấm áp, hắn chậm rãi nói: “Cũng không tệ như ta nghĩ.” *Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Nhất thời cả hai đều im lặng.
Trăng sáng treo cao trên trời đêm xanh thẳm như mực.
Ánh trăng sáng tỏ như tơ lụa trắng, trong trẻo như sương lạnh.
Yến Lâm bước gần thêm một bước mới hỏi: “Sao lại đi cùng Tạ tiên sinh đến đây?”
Khương Tuyết Ninh nhớ tới Tạ Nguy, không nói gì.
Yến Lâm nhìn nàng hồi lâu, lại hỏi: “Trương Già đâu?”
Giờ khắc này, Khương Tuyết Ninh giống như bị cái gì đánh trúng.
Nàng đã rất lâu không nhớ đến người này.
Đột nhiên nghe thấy cái tên này, một loại đau đớn âm ỉ quen thuộc cuồn cuộn dâng lên, làm cho hốc mắt nàng có chút ẩm ướt, lại không biết nên nói gì, ánh mắt có chút ảm đạm cụp xuống.
Kỳ thật cũng không cần nói gì.
Dù sao Yến Lâm cũng cùng nàng trải qua những tháng ngày quậy phá đầu đường cuối ngõ, tuy hắn không biết rõ về nàng như lòng bàn tay nhưng cũng có thể phân biệt được cảm xúc của nàng, đoán chừng là không có kết quả tốt.
Do dự một lúc, hắn vẫn lấy bông cẩm chướng kia ra đưa cho nàng.
Hắn chỉ cười: “Có gì to tát đâu.
Đây, ta vừa thấy ban nãy đã hái cho nàng, nàng đừng buồn nữa.”
Trong đêm yên tĩnh, cánh hoa nho nhỏ khẽ run rẩy.
Ánh mắt Khương Tuyết Ninh từ trên mặt hắn chuyển xuống bông hoa, nàng nhớ lại đêm mưa rất lâu trước kia, chuỗi hoa nhài mùa đông ấy, nước mắt cuối cùng vẫn lăn dài từ trên mi, nhưng nàng chỉ nhìn hắn mà không đưa tay ra đón lấy.
Yến Lâm bỗng nhiên thấy tức giận.
Tức nàng lại như vậy.
Trong lúc nhất thời, hắn muốn ôm nàng thật chặt vào lòng, nhưng rốt cuộc hắn cũng không phải là thiếu niên khinh cuồng khi ấy, chỉ nói: “Cho dù không có Trương Già, cũng không phải ta, đúng không?”
Khương Tuyết Ninh không dám trả lời.
Yến Lâm đột nhiên cười một tiếng.
Hắn nhìn cành cẩm chướng một lúc, cuối cùng giơ tay ngắt đi bông hoa phía trên, chỉ đưa cành hoa còn lại một chiếc lá cho nàng, vừa là cưng chiều, lại thêm chút bất đắc dĩ, còn có loại cảm giác đau buồn nhàn nhạt: “Dù sao cũng xem như tấm lòng của ta, đừng cự tuyệt.”
Lúc này Khương Tuyết Ninh mới nhận lấy.
Chóp mũi nàng đau nhức, hai mắt cay xè, dường như có chút nghẹn ngào đáp: “Ừ.”
Yến Lâm lại cười xoa đầu nàng: “Hai năm không gặp, sao vẫn còn như vậy? Khó trách người ta không muốn nàng.”
Khương Tuyết Ninh nghĩ, chuyện ta và Trương Già là muốn hay không mà được sao?
Chỉ là cõi lòng nàng mặc dù đầy bi thương, cũng bị hắn xoa loạn trên đầu một hồi phá rối, nhất thời nín khóc mà cười, mắng hắn: “Trương đại nhân mà nghe thấy mấy câu nói hàm hồ này của huynh, dù tốt tính đến đâu cũng sẽ đánh huynh cho mà xem.”
Yến Lâm nhìn nàng, cũng không phản bác, chỉ nói: “Bên ngoài gió rét, trở về đi.”
Khương Tuyết Ninh cũng cảm thấy mệt mỏi, không muốn quay lại yến tiệc nữa, vì vậy gật đầu, muốn trở về phòng khách ngủ một giấc.
Chỉ là nàng đi về phía trước vài bước thì dừng lại.
Xoay người lại, cầm cành hoa mảnh khảnh trong tay, nhìn Yến Lâm ngày càng thành thục đang đứng cách mình mấy bước, hết sức nghiêm túc nói: “Yến Lâm, ta không buồn, ta thật sự rất rất vui.”
Rất vui vì huynh vẫn là thiếu niên chịu hái hoa vì ta.
Tuy rằng…
Ta đã không còn là cô nương có thể yên tâm thoải mái nhận hoa của huynh nữa.
Nàng đã đi rất xa rồi.
Đèn đuốc bên trên hành lang vẫn như trước.
Yến Lâm đứng thẳng người, bóng dáng hắn kéo dài trên mặt đất, ngón tay có một lớp chai mỏng vì cầm kiếm quanh năm, bông hoa cẩm chướng trắng tím nho nhỏ rủ xuống giữa các ngón tay, lẳng lặng yên tĩnh.
Qua thật lâu, hắn mới chậm rãi mỉm cười..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...