Khương Tuyết Ninh hỏi: “Phải đi về phía trước sao?”
Biết đâu họ gặp may, có thể đánh cược cùng ông trời, kịp đi ra ngoài trước khi tuyết lớn phủ kín ngọn núi, hoặc biết đâu tuyết rơi không quá dày, không bao lâu sẽ ngừng, không ảnh hưởng đến lộ trình của họ.
Nhưng Tạ Nguy lắc đầu.
Sau khi hắn nhìn về phía trước rất lâu, không trả lời, chỉ quay người đi trở về, xuống men theo sườn núi.
Khương Tuyết Ninh từ trên cao nhìn bóng dáng hắn, giữa rừng núi rậm rạp hắn giống như con hạc đơn độc.
Gió tuyết sắp sửa kéo tới, gấp rút lên đường quả thật quá mạo hiểm.
Nhưng tìm nơi nghỉ tạm, cũng không hề an toàn.
Nếu gió quá lớn, tuyết rơi quá lâu, vây khốn hai người bọn họ không thoát ra được, không thể không suy xét xem liệu có khả năng bị đói rét đến chết hay không.
Hai khả năng đều có thể xảy ra, tại sao Tạ Nguy muốn chọn vế sau?
Nàng nhớ ra Tạ Nguy không thích tuyết rơi.
Nhưng chỉ đơn thuần vì vậy sao?
Nhẹ nhàng cau mày, đứng đó một lát, cuối cùng Khương Tuyết Ninh vẫn đè xuống nghi vấn, cùng hắn quay trở về theo đường cũ.
Lúc này mây đen đã tràn qua đây.
Ánh sáng trong rừng núi vốn ảm đạm, bị sương mù kéo đến che lấp, dần dần không gian càng tràn ngập cảm giác ngột ngạt, bất an.
Lá cây lặng yên bất động.
Nhưng côn trùng lại bò hoảng loạn trên lớp bùn đất lá mục như thể đang chạy nạn.
Mất hồi lâu, bọn họ mới tìm được một hang động phía sau cách chân núi không xa.
Trên vách đá có vết tích bị dòng nước bào mòn, còn có mấy tảng đá rơi ở cửa hang.
Bên trong chỉ sâu hai trượng, rộng một trượng*.
*Đơn vị đo: 1 trượng = 10 thước = 4 mét.
Cao chỉ khoảng một trượng, có vài chỗ tương đối thấp, cúi đầu mới có thể đi qua, có chút gồ ghề.
Lúc Khương Tuyết Ninh dọn dẹp qua loa đống đá lộn xộn và bụi đất trong hang động này, phát hiện vài nhúm lông mao xám đen, giống như loài thỏ rừng để lại, đoán rằng lúc mưa to gió lớn trước đây, có vài động vật nhỏ cũng chui vào tránh mưa.
Bọn họ thế này xem như chiếm chỗ của người khác rồi.
Có điều, cũng tốt.
Lúc đi ra ngoài tìm được rất nhiều cỏ khô cuối thu trải trên mặt đất, nàng nghĩ, nếu lát nữa bọn chúng đến, vừa vặn tự chui đầu vào lưới, khó tránh được rơi vào bụng nàng cùng Tạ Nguy, khỏi phải tự đi tìm thức ăn nữa.
Có lẽ tuyết rơi một lúc sẽ ngừng, hoặc là rơi rất lâu không ngừng, bất luận là tình huống nào, bọn họ thứ nhất sợ lạnh, thứ hai sợ đói.
Vì vậy, sau khi Khương Tuyết Ninh dọn dẹp hang động xong, liền đi khắp nơi nhặt cành cây củi khô.
Mà Tạ Nguy thì xách cung tên đi vào sâu trong núi.
Mãi đến khi trời nhá nhem tối, Khương Tuyết Ninh mới xa xa trông thấy hắn từ khe núi đối diện đi ra.
Trong tay xách một con chim trĩ đã nhổ lông, một con thỏ rừng đã lột da, bên kia là con hoẵng không lớn lắm, tất cả đều được xiên qua thân tre.
Khuôn mặt hắn trầm lãnh, ngay cả trên đạo bào cũng dính không ít máu tươi.
Mí mắt Khương Tuyết Ninh không khỏi nháy một cái: Những ngày qua đều nhờ tài bắn cung tuyệt vời của Tạ Nguy săn được ít thú hoang trong núi lấp đầy bụng.
Nhưng hắn vốn là người yêu sạch sẽ, cũng biết nàng không thể nhìn máu tanh, vì vậy sau khi săn được thú hoang thường ở bên ngoài xử lý sạch sẽ, không để nàng nhìn thấy, trên người cũng không nhiễm chút máu tanh nào.
Mà trước mắt…
Nàng lờ mờ cảm thấy vài phần không đúng, nhìn thấy mà trong lòng thầm giật mình.
Đối với vết máu bẩn trên người, Tạ Nguy lại không có chút phản ứng dư thừa nào, sau khi thản nhiên cắm thân tre xiên thú hoang vào trong khe đá, lại đi ra ngoài một chuyến, bẻ vài nhánh cây lá um tùm, xếp ở cửa hang, tạm thời dùng bức tường không dày lắm này, cản lại phần nào gió tuyết bên ngoài thổi vào.
Sau đó ngồi xuống nhóm lửa.
Toàn bộ quá trình, hắn không nói câu nào.
Khương Tuyết Ninh bỗng cảm giác được một loại ngột ngạt không gì sánh được.
Không phải từ gió tuyết sắp đến.
Mà đến từ người trước mắt này.
Nàng không lên tiếng, chỉ tìm chỗ sạch sẽ phía đối diện hắn mà ngồi xuống, ôm đầu gối, lặng im dò xét hắn.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống.
Tiếng gió bên ngoài gào thét không ngừng.
Ánh sáng trong hang trở nên u ám vô cùng.
Vẻ mặt Tạ Nguy, cũng mơ hồ không rõ ràng.
Song, viên đá lửa bắt đầu chớp sáng.
Thế nên đường nét trầm tĩnh lạnh lùng của hắn chập chờn sáng tối, lúc chợt được ánh lửa chiếu sáng, lúc ánh sáng lụi tắt lại chìm vào bóng tối, dường như chìm vào dây dưa chao đảo vô tận.
Mãi đến khi tia lửa nhỏ kia rơi xuống cỏ khô, chầm chậm đốt lên ngọn lửa màu cam, mới dần xua tan đi bóng đêm xung quanh, chiếu sáng toàn bộ khuôn mặt hắn, chỉ để lại bóng dáng lay động trên vách đá lởm chởm sau lưng.
Cũng không biết vì sao, ở một khắc cuối cùng kia ngọn lửa được đốt lên, Khương Tuyết Ninh lặng lẽ thở phào một hơi.
Tạ Nguy nhìn nàng.
Nhưng nàng lại tránh nhìn thẳng vào ánh mắt này, ngược lại đi ra cửa hang nhìn thử, sau đó nhẹ nhàng kêu lên một tiếng: “Tuyết rơi rồi!”
Cuối cùng tuyết vẫn rơi.
Bầu trời đêm khuya âm u giống như một tấm màn che tối màu, bị móng vuốt sắc bén của gió rạch một đường rách thật lớn, ngàn vạn hoa tuyết tung bay rơi xuống trong gió thổi tựa như lông ngỗng.
Thậm chí có một ít rơi xuống cành cây được xếp đống ngoài cửa hang.
Nhìn tình hình này, chỉ sợ không đến một canh giờ có thể phủ trắng cả ngọn núi.
Khương Tuyết Ninh nhìn một lúc, trong lòng thực sự nặng nề, nhưng lại giả vờ ung dung cười lên: “Xem ra chúng ta bị vây khốn tại đây, tạm thời không đi ra được rồi.”
Nàng cho rằng hẳn lúc này Tạ Nguy cũng quay đầu sang nhìn tuyết.
Nhưng khi nàng ngoảnh lại, ánh mắt Tạ Nguy vẫn dừng ở chỗ nàng như cũ, trầm mặc sâu tĩnh, giống như những bông tuyết bên ngoài bị gió thổi vào hang động.
Hắn thậm chí không nhìn ra ngoài chút nào, chỉ là sau khi thấy ý cười gượng gạo trên khóe miệng Khương Tuyết Ninh dần dần cứng đờ rồi biến mất, mới cụp mắt xuống, thêm củi vào đống lửa.
Ngón tay đánh đàn của Tạ Nguy rất đẹp.
Lúc bẻ mấy cành cây cũng không tốn bao nhiêu sức lực, sau đó ném nó vào trong đống lửa.
Có lá cây không đủ khô bị ngọn lửa liếm láp, cuộn lên, phát ra tiếng lách tách nhỏ bé.
Trong hang núi bỗng thật an tĩnh.
Khương Tuyết Ninh cùng hắn canh đống lửa này, ngồi đối diện nhau, không ai mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh nữa.
Ngọn lửa nhảy múa, bùng cháy ở sâu trong đôi mắt.
Một khắc này, lại có cảm giác bình phàm lan toả.
Ở nơi ngăn cách khỏi thế tục này, bất kỳ lời nói nào cũng đều mất đi ý nghĩa.
Dường như nàng cùng Tạ Nguy đã có một sự ngầm hiểu lẫn nhau, nếu đã không có gì để nói, cũng không muốn nói gì nữa.
Thỉnh thoảng nàng cũng thêm vài cây củi vào đống lửa.
Suy nghĩ dường như lại bay xa, toàn bộ hồi ức đau khổ hay vẻ vang, xa hay gần, đều ùn ùn kéo đến.
Khương Tuyết Ninh vùi mặt vào khuỷu tay, nhìn ngọn lửa đang cháy kia, cuối cùng cảm nhận được mệt mỏi do bận rộn lúc trước kéo tới, dần dần hơi buồn ngủ.
Cũng không biết đã nhắm mắt lại từ khi nào.
Trong ý thức mơ màng dường như nghe thấy có ai kìm nén tiếng ho khan.
Đợi đến khi mở mắt ra lần nữa, lại phát hiện mình nằm trên đống cỏ khô mềm mại được trải trước đó, trên vai đang đắp chiếc đạo bào nhuốm máu.
Mà trên người Tạ Nguy thiếu đi chiếc áo ngoài, vẫn ngồi trước đống lửa như cũ, ngón tay đang cầm nửa cành cây dài mảnh khảnh, chỉ bất động nhìn vào đống lửa kia.
Khương Tuyết Ninh nghĩ, có lẽ nàng vẫn quá lương thiện rồi.
Bằng không sao có thể cảm thấy chóp mũi hơi chua xót?
Mở miệng muốn nói gì đó, nhưng nhìn gò má Tạ Nguy bị ánh lửa chiếu vào, rốt cuộc nàng cũng không nói ra, chỉ đứng dậy, gấp áo choàng lại, trả lại cho hắn, nói: “Đa tạ.
Ngươi không ngủ một lát sao?”
Lúc này Tạ Nguy mới quay đầu nhìn nàng, nhận lấy áo ngoài, nhưng không khoác lên nữa.
Đầu ngón tay chạm vào chút ấm áp còn sót lại trên chất vải mềm mại.
Có một khoảnh khắc, hắn rất muốn hỏi: Khương Tuyết Ninh, ngươi tin thế gian này có ma quỷ du đãng không? Ở thành hoang không người, trong đêm tuyết vắng vẻ.
–Hắn không dám ngủ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...