Khôn Ninh


Cây gậy gỗ tròn tròn đặt trên thớt, một bàn tay thuần thục chuyển động, dưới sự kéo và nắn miếng bột từ từ trở nên mỏng dần.
Tưởng thị muốn nấu một nồi hoành thánh đơn giản.
Chỉ là đang cán bột, nghe thấy tiếng khóc từ thư phòng bên kia truyền đến, bà tức khắc giật mình, không khỏi có chút lo lắng, do dự nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tên tiểu tử đầu gỗ nhà mình, ngày trước gần như không liên quan gì tới nữ tử.
Vị Khương nhị cô nương kia…
Chẳng lẽ là vị có chút liên quan tới hắn trong lời đồn?
Lúc ấy Tưởng thị còn tưởng rằng đây chỉ là tin đồn nhảm.
Bị hàng xóm láng giềng trêu ghẹo, bà cũng chỉ nói, nếu như thật có chuyện như vậy, với tính tình chỉ làm không nói gì của tiểu tử kia, nếu đã vừa ý người ta từ trước, sớm muộn cũng sẽ cưới về nhà thôi.
Cũng không lường được cô nương nhà người ta lại tìm tới tận cửa.
Nhìn dáng vẻ tinh thần sa sút, mười phần để ý đến cô nương nhà người ta, chỉ là thái độ lãnh đạm hắn bày ra, khiến người làm mẫu thân như bà nhìn vào cũng phải tức giận, giống như đang nuốt hoàng liên* vậy.
*Hoàng Liên: tên một vị thuốc Đông Y, rất đắng.
Cũng không biết nói gì, còn chọc cho người ta khóc lên.
Tưởng thị nhìn cô nương kia ngược lại còn rất vừa mắt, cũng không nghĩ có phải cô nương đối xử với nhi tử của mình không tốt hay không, ngược lại còn nghĩ tiểu tử này vừa thối vừa cứng nhắc, nửa điểm hiểu chuyện cũng không có.
Nước đang được đun trên bếp lò.
Bột cũng đã cán xong.
Bà tính tính canh giờ, sợ vị cô nương bên trong kia sáng sớm đến còn chưa kịp chưa ăn gì, vào bên trong hỏi cũng không tiện, dứt khoát gói nhiều thêm mấy cái hoành thánh, nhanh chóng nặn từng cái một, đợi nước sôi mới thả vào.
Tiếng khóc trong thư phòng, qua một lúc lâu mới dần nhỏ đi.
Khương Tuyết Ninh ngồi dưới đất, ôm đầu gối mình, ánh mắt trống rỗng rơi vào một góc tay áo màu tối kia của Trương Già, chỉ cảm thấy vận mệnh trêu người.
Đã từng cho rằng, trùng sinh có thể vãn hồi tất cả, bắt đầu lại từ đầu.
Nhưng sao có thể tưởng tượng được…
Người mà nàng để ý nhất, không muốn tổn thương nhất, cũng mang theo ký ức trở về chứ?
Khi nàng khóc, Trương Già không hề nói một câu, chỉ ở bên cạnh nàng, mặc cho những tiếng nức nở kia xé rách tâm can hắn, mang lại cho hắn cảm giác vô cùng mãnh liệt rằng mình còn sống ở đời này.
Chỉ có thống khổ cùng dằn vặt là sâu sắc nhất.
Chỉ khi đối mặt với nàng, những cảm xúc sinh động hỷ nộ ái ố, tham sân si oán bị đè nén thật sâu dưới cơ thể lãnh túc thường ngày mới trỗi dậy, khiến hắn nhận thức được, ngày qua ngày thực sự không có cách nào tự giải thoát.
Chỉ là không khống chế được giới hạn của chính mình, lại vô cùng thảm liệt.
Thậm chí chỉ cần nghĩ đến thôi cũng phảng phất như bị bao phủ bởi một tầng huyết sắc.
Đêm hôm đó trên con đường dài trong hoàng cung, nàng cúi mặt hạ thấp mình, kéo ống tay áo của hắn, lừa hắn nói từ nay về sau sẽ trở thành người tốt, chỉ khẩn cầu hắn giúp đỡ nàng.
Trong cung nguy hiểm tứ phía.
Tiêu Xu có thai, nàng đang tranh đấu quyết liệt với Tiêu thị, lún vào quá sâu, ở trên vị trí đó, đã không thể dứt ra, mà thua nghĩa là chết.
Chu Dần Chi là tâm phúc của nàng.
Thủ đoạn độc ác, kết bè kết phái.
Bất luận xuất phát từ pháp luật, hay là từ lý lẽ, hắn đều không có lý do tha cho người này.

Nên muốn thừa dịp lấy việc kết bè kết phái, bán quan bán tước bị người khác đào ra, một lưới tóm gọn đối phương, như vậy mới không phụ chính mình làm việc theo luật lệ nhiều năm, cả đời thanh chính.
Nhưng hôm tam tư hội thẩm, hắn ngồi trên công đường cao cao, nhìn từng chứng cứ phạm tội trên hồ sơ, đặt bút, lại thật lâu sau không thể hạ xuống…
Một khi định tội, tất nhiên có thể loại bỏ Chu Dần Chi, nhưng Khương Tuyết Ninh đã bị buộc chặt cùng người này.
Chu Dần Chi sụp đổ, tương đương với nàng chết.
Hắn không chỉ đang quyết án, mà còn đang quyết định sinh tử của nàng!
Đó là khi Trương Già đã vào triều làm quan được gần mười năm, lần đầu tiên không hạ được bút, cũng là lần duy nhất làm việc thiên tư…
Sau đó vạn kiếp bất phục.
Hắn vĩnh viễn không thể quên được, trong lao ngục toàn mùi ẩm mốc và máu tươi, ngục tốt quen biết với hắn không đành lòng, khi lặng lẽ đưa thuốc trị thương cho hắn, báo cho hắn biết tin mẫu thân đã chết…
Tưởng thị sống một mình, thân thể vốn dĩ không tốt, chợt nghe hắn bị giam trong ngục, thương tâm tuyệt vọng, lại phải cố chịu đựng để giải oan cho hắn, đã đến nha môn đánh trống kêu oan mấy lần, khóc nói với người ta: Nhi tử ta nuôi dưỡng ta biết, hắn sẽ không làm chuyện như vậy! Hắn là thanh quan, hắn là quan tốt, hắn đã thề với linh vị của phụ thân hắn…
Nhưng không ai để ý tới.
Trong nhà không ai chăm sóc, sáng sớm lúc xuống bậc thang, bà bị té ngã, cuối cùng không thể dậy nữa.
Sau đó qua bảy tám ngày, hàng xóm láng giềng cảm thấy bất thường, dựng thang trèo lên tường nhìn vào trong viện, mới phát hiện.


Phá cổng đi vào, người đã…
Trương Già vĩnh viễn cũng không dám suy nghĩ đến viễn cảnh kia.
Làm thần tử, hắn bất trung;
Làm nhi tử, hắn bất hiếu!
Đừng nói tận hiếu trước mẫu thân, đến tang sự của mẫu thân vẫn là đồng liêu trong triều bất chấp sống chết mà giúp đỡ, mà một đứa con chịu ơn của mẫu thân là hắn, lại ngay cả đưa tiễn người chặng đường cuối cùng cũng không làm được.
Khương Tuyết Ninh suy sụp ngồi đó, không nhúc nhích, tuyệt vọng hỏi hắn: “Trương đại nhân, ngươi nhất định là rất hận ta đúng chứ?”
Trương Già nói: “Hận.”
Khương Tuyết Ninh nói: “Nên như vậy.”
Trương Già trầm mặc một lúc, sau đó mới chậm rãi nói: “Nhưng ta nào có thể hận ngươi? Bất trung chính là ta, bất hiếu cũng là ta; yêu ngươi chính là ta, hại ngươi vẫn là ta.

Kết quả là, ta đành phải tự oán chính mình.

Nương nương, Trương Già nào có tốt như vậy? Hắn vì người mà mất đi lý trí, ruồng bỏ nguyên tắc, coi thường luật pháp, trở thành một kẻ phàm phu tục tử hoa mắt ù tai tầm thường ngu ngốc nhất thế gian.

Đừng nhớ thương hắn nữa, hắn chỉ là một kẻ hèn nhát không dám yêu người ta, hắn không đáng.”
Khương Tuyết Ninh ôm đầu gối, lắc đầu nghẹn ngào: “Không, là ta không đáng…”
Là nàng quá xấu xa rồi.
Thân trong vực sâu, tham mộ sự cao vời của hắn, ghen ghét sự thanh chính hắn, vươn tay kéo hắn xuống từ đỉnh núi cao cao, chìm vào địa ngục sâu không thấy đáy, hủy đi tất cả mọi thứ của hắn, dù nàng muốn lấy tính mạng để đổi lại, nhưng sao có thể trả hết?
Giữa bọn họ có tốt và xấu, phản nghịch cùng trung hiếu, còn có tai ương lao ngục vốn không nên có, lao hình khốc liệt, thậm chí còn có mạng của người sống sờ sờ…
Cho dù đều trùng sinh, vậy thì sao?
Những quá khứ kia, thực sự quá tàn nhẫn, quá khốc liệt, ngay cả nàng trong giấc mộng đêm khuya cũng phải khổ sở bất an, Trương Già dù vô tình nhớ tới cũng sẽ dày vò khổ sở đến mức nào?
Thần tiên quyến lữ cũng sẽ cãi nhau.
Nếu nàng và Trương Già ở bên nhau, làm sao biết ngày nào đó sẽ bởi vì một chút không vui, mà bóc vết sẹo của nhau, hoặc trong một khoảnh khắc nào đó, lại vô tình làm tổn thương đối phương?
Cả hai đều nhớ được quá khứ, quá mong manh rồi.
Khương Tuyết Ninh nói: “Ngươi không muốn ta biết, ngươi cũng trùng sinh mà quay về, là không muốn ta áy náy, mong ta có thể tự tại.

Nhưng người ta yêu, dù thế nào cũng là ngươi.

Ta phải làm thế nào mới có thể không theo đuổi ngươi, không tìm tới ngươi? Ta yên tâm thoải mái, cho rằng có thể bắt đầu lại tất cả, liền muốn hỏi thẳng cho rõ ràng.

Không ngờ, ngược lại làm cho nỗ lực của ngươi hoàn toàn uổng phí.

Ngươi thực sự quá hiểu ta, Trương Già…”
Trương Già yên lặng không nói gì.
Khương Tuyết Ninh lại cảm thấy bản thân chưa bao giờ khổ sở như vậy: “Không phải ngươi hèn nhát, mà là ta.”
Nếu như hai người thực sự chung sống, bí mật như thế này, sao Trương Già có thể giấu diếm nàng cả một kiếp?
Đến khi biết được, sao nàng có thể tiếp nhận?
Nhưng nếu nói cho nàng sớm…
Sao nàng có thể yên tâm thoải mái, không chút hổ thẹn đi yêu hắn, nhớ hắn, theo đuổi hắn?
Kiếp trước nàng đối xử với Tạ Nguy thế nào, kiếp này liền đối với Trương Già như vậy.
Kiếp trước nàng là hoàng hậu cao cao tại thượng, nhưng Tạ Nguy lại bởi vì năm đó cùng lên kinh với nàng, mà biết nàng chẳng qua chỉ là một nha đầu hương dã lời nói hành động thô bỉ, cái gì cũng không biết.

Vì thế nàng ghét bỏ Tạ Nguy.

Nếu như không phải bởi vì hắn quyền cao chức trọng, chỉ sợ nàng sớm đã tìm ra lý do ném hắn ra khỏi kinh, tuyệt không quay đầu nhớ tới những chuyện cũ trước kia

Kiếp này nàng một lần nữa muốn làm người tốt, nhưng Trương Già trùng sinh trở về, đã thấy những tật xấu của nàng, tất cả những bất kham của nàng.

Nàng rõ ràng yêu người này, nhưng lại hại hắn thân hãm trong tù, quả phụ qua đời, hủy hoại thanh danh của hắn.

Chỉ cần nhìn hắn liền cảm thấy bản thân thật tồi tệ, nhớ hắn một lần lại cảm thấy hổ thẹn, sao có thể chịu đựng được sự dày vò ấy, mà lúc nào cũng muốn gặp hắn chứ?
Đối với Tạ Nguy là ghét;
Đối với Trương Già là thẹn.
Nhưng bản chất cũng không có gì khác biệt, nàng đều chịu không nổi cũng không muốn đối mặt với quá khứ kia của chính bản thân mình, cũng không dám lại gần Trương Già dù chỉ một bước.
Khương Tuyết Ninh ngẩng đầu lên, nhìn hắn, mới phát hiện khuôn mặt thanh lãnh trước mắt này, đôi mắt trầm tĩnh này, quả thực không khác gì so với kiếp trước.
Còn có chữ viết của hắn giống với sau này.
Nhiều dấu vết để lại như vậy, chỉ là nàng không phát hiện chút nào mà thôi.
Thế nhưng…
Trong lòng nàng bỗng nhiên nổi lên một loại sợ hãi, đôi hàng mi dày của Khương Tuyết Ninh đẫm lệ, giọng nói run rẩy, hỏi hắn: “Không, không đúng.

Ngày ấy bọn họ bức vua thoái vị, mấy thanh lưu trên triều đều dâng tấu muốn ta tuẫn táng, giao ra ngọc tỷ truyền quốc.

Ta đã đồng ý rồi, Tạ Nguy cũng nhận lời với ta, sẽ không giết ngươi, sao ngươi có thể giống ta…”
Sao lại có thể trùng sinh giống nàng?
Giờ khắc này hận ý dâng lên trong lòng nàng, thân thể gồng lên, lập tức đứng dậy: “Hắn nuốt lời, Tạ Cư An, hắn thất tín với ta!”
Thế nhưng, một bàn tay to lớn có lực, lại nhẹ nhàng giữ chặt nàng.
Trương Già lặng im ngẩng đầu.
Chỉ nghĩ đến ngày ấy vị thái sư đại nhân người đã lật đổ triều chính, dọn sạch mọi nơi, bước vào phòng giam không người hỏi thăm của hắn, tựa như phong khinh vân đạm mà nói ra lời nói kia…
Hắn chăm chú nhìn Khương Tuyết Ninh.
Tay vẫn đang kéo tay nàng.
Qua hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Không phải.”
Tạ Cư An không thất tín.
Khương Tuyết Ninh lập tức sửng sốt, từ trên cao nhìn về phía Trương Già.
Đôi mắt trong veo ấy, phản chiếu lại bóng dáng của nàng.
Nhưng trong đầu nàng lại rối như tơ vò.
Cho đến khi một ý nghĩ xẹt qua, cổ họng nàng giống như bị cát chặn lại, cũng giống như bị mắc một lưỡi dao, nước mắt tức khắc lăn xuống hai gò má, ngập ngừng nói: “Ngươi…”
Nếu Tạ Cư An không thất tín với nàng, như vậy chỉ có một khả năng…
Trương Già an tĩnh nói: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy.

Vương tử phạm pháp, tội như thứ dân.

Trương Già là tội nhân, bản án cũng đã viết, tội do luật định, hình do pháp xử.

Không thể thay đổi, ta sai đã đủ nhiều, tội đáng xử trảm, sao có thể may mắn thoát tội?”
Người khác không nhẫn tâm viết bản án cho hắn.
Cho nên chính hắn viết.
Tội trạng cùng luật lệ, tất cả đã đủ, phê chuẩn sau thu xử trảm.

Bị đẩy lên hình đài, thiên địa mênh mông, lưỡi đao vừa hạ xuống, đầu mình hai nơi, máu tươi văng ba thước.
Cuối cùng Khương Tuyết Ninh cũng đứng không vững, lại một lần nữa khuỵu xuống, kinh ngạc nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đúng vậy.
Đây là Trương Già mà.
Nàng lấy ân cũ để thoả hiệp, muốn Tạ Nguy buông tha cho Trương Già, nhưng Trương Già một đời trị luật, làm sao có thể làm ra chuyện thấy thẹn với người ta chứ? Nếu đã tự tay viết xuống bản án của chính mình, cũng chính là tự nhận tội lỗi, cho dù sống hay chết đặt ra trước mặt, hắn cũng sẽ chọn vế sau.
Vậy nên nàng mới có thể thích hắn.
Khương Tuyết Ninh đột nhiên cảm thấy thực sự mệt mỏi, chớp mắt nhìn, mới hỏi: “Tạ Nguy về sau có thể xem như thỏa nguyện, đăng cơ làm hoàng đế nhỉ?”
Thay vì nói đó là một câu hỏi, không bằng nói đó là câu cảm khái.
Dù sao Tạ Cư An hắn có bản lĩnh lớn như vậy, diệt Tiêu thị, trừ hoàng tộc, máu nhuộm nửa toà kinh thành, cuối cùng cũng lấy được ngọc tỉ truyền quốc, chuyện ngồi lên hoàng vị chắc chắn dễ như trở bàn tay?
Cũng không ngờ, Trương Già trầm mặc rất lâu, vậy mà nói: “Không có.”
Khương Tuyết Ninh thầm nghi ngờ chính mình đã nghe lầm.
Nàng nhìn về phía Trương Già.
Trương Già nhớ lại những chuyện nghe được trong khoảng thời gian từ khi vào ngục đến khi bị xử trảm đời trước, lại nói: “Đều đã qua.

Nương nương, những đáp án kia, đều không quan trọng nữa.”
Khương Tuyết Ninh ngẩn ngơ như trong mộng.
Tưởng thị đã nấu xong hoành thánh, do dự mãi, vẫn là xa xa bước tới gõ cửa.
Khương Tuyết Ninh luống cuống tay chân đứng dậy, chỉ cảm thấy chật vật.
Nàng thực sự không còn mặt mũi đối mặt với vị phụ nhân ở kiếp trước bị chính mình liên lụy qua đời trong nhà này, không dám nán lại thêm, gạt đi nước mắt liền muốn cáo từ rời đi.

Nhưng Trương Già lại giữ nàng lại, nói với nàng: “Ở lại, cùng ăn chút điểm tâm đi, hẳn nương đã nấu thêm cho một người.”
Một bát hoành thánh bình thường, tuy bột được cán mỏng, cũng không dùng nguyên liệu nấu ăn trân quý gì, chỉ là nhân thịt băm, trộn với hồ tiêu, lại thêm một chút gừng băm.

Sau khi nấu xong, cho vào trong chén, rải lên một chút hành thái, một chút tôm khô, dấm gạo.
Bát cũng chỉ là bát sứ bình thường.
Lúc bưng lên bàn còn nóng hổi khói trắng bốc nghi ngút.
Khương Tuyết Ninh giống như con rối ngồi cạnh Trương Già, Tưởng thị ngồi vào trước bàn, cầm lấy đũa, lại có một loại cảm giác không biết người ở nơi đâu.
Tưởng thị thỉnh thoảng lại dò xét hai người, cũng lo lắng vị cô nương ăn mặc không tầm thường này ăn không quen những thứ đơn sơ như vậy, có chút câu nệ: “Sáng ta không biết có khách tới, mua cá về, nếu nấu lại rất mất thời gian.

Nên mới hồ đồ gói một bát hoành thánh, thực sự hơi thấp kém…”
Trong lòng Khương Tuyết Ninh chua xót.
Nàng giương đôi mắt đẫm lệ mơ hồ như trong sương mù, chỉ nói: “Không, bá mẫu làm đồ ăn rất ngon.”
Trương Già ngồi bên cạnh nàng, trầm mặc ít nói.
Bách tính tầm thường, gia đình phố phường, khói lửa nhân gian.
Lại không có nơi nào không bộc lộ mềm dịu ấm ám tình cảm.
Uống hết một ngụm canh nóng, liền cảm thấy trái tim như được an ủi, Khương Tuyết Ninh mơ hồ hiểu ra hắn giữ nàng lại ăn bữa cơm này, là muốn nàng buông bỏ.

Từng viên từng viên hoành thánh được đưa vào miệng, càng ăn nước mắt lại càng rơi xuống.
Trương Già biết nàng quen ăn uống tinh tế tỉ mỉ, ăn ít nhưng ăn nhiều bữa, trong cung cũng thích giày vò những đầu bếp kia, sức ăn từ trước đến nay không lớn.
Nhưng nàng đã ăn hơn phân nửa bát còn không dừng lại.
Trong lòng hắn chẳng hiểu sao lại sinh ra một loại tức giận không có lý do, nhìn không nổi nàng khó xử hạ thấp chính mình như thế, vươn tay cầm lấy đũa trúc của nàng, gác qua một bên, đến lúc mở miệng lại mềm lòng đến nỗi rối tinh rối mù, chỉ nói thật nhỏ: “Đủ rồi, đừng ăn nữa.”
Khương Tuyết Ninh cố ngăn trái tim mình lại, nhưng cảm thấy khó có thể đối mặt.
Tưởng thị nhìn ra manh mối, nhanh chóng gác lại bát đũa nói: “Đúng vậy, nhà chúng ta chỉ là tiểu môn tiểu hộ không có nhiều quy củ như vậy.

Là ta lo cô nương đến quá sớm, đói bụng, cho nên làm thêm nhiều một chút.

Ăn không hết thì thôi, cũng không có gì thất lễ.”
Bà không nói lời nào còn tốt.
Vừa nói, Khương Tuyết Ninh đã khóc nức nở.
Tưởng thị tay chân luống cuống: “Ôi chao, đừng khóc đừng khóc nữa! Ta biết rồi, tên tiểu tử đầu gỗ này nhà ta, từ nhỏ cha đã mất sớm, vừa quái gở lại kiệm lời, không làm cho người khác thích, ta chỉ để tâm việc học của hắn, cũng không có người dạy hắn làm sao để lấy lòng nữ nhi! Cô nương ngươi đừng khóc nữa, nếu có ấm ức gì, cứ nói cho ta, xem ta có chỉnh cho hắn một trận không!”
Khương Tuyết Ninh vừa khóc vừa bật cười: “Trương đại nhân đúng là hỏng rồi.”
Trương Già lặng lẽ nhìn nàng, tim như bị đao cắt.
Tưởng thị nào biết được ân oán giữa bọn họ, lập tức liếc Trương Già một cái, lại nói: “Ngươi nói cho bá mẫu biết, đừng buồn phiền trong lòng, dưới gầm trời này có cái gì không giải quyết được? Ta bắt hắn nhận lỗi với ngươi.”
Khương Tuyết Ninh nhìn về phía Trương Già, nói nhẹ như trong mộng: “Trương đại nhân hỏng ở chỗ hắn quá tốt, người cũng quá tốt…”
Tưởng thị sửng sốt.

Khương Tuyết Ninh biết bản thân tới đã đủ lâu, đứng lên, chỉ nhìn Tưởng thị rồi cúi người thật sâu hành lễ, đôi mắt bị rửa bằng nước mắt trở nên vô cùng trong trẻo, nói: “Đa tạ bá mẫu đã chiêu đãi, ta ra ngoài chưa thông báo cho người trong nhà, nên muốn cáo từ.”
Tưởng thị không hiểu cho lắm.
Trương Già lại nói: “Ta tiễn ngươi.”
Hắn đi ở phía trước, kéo chốt cửa ra, rồi mở cổng.
Khương Tuyết Ninh và hắn cùng đi ra ngoài.
Ồn ào náo động của thế tục bỗng nhiên ùa đến.
Nàng đứng thật lâu, bỗng nhiên quay người lại ôm lấy Trương Già, siết thật chặt, đôi mắt nhắm nghiền lại trong lòng hắn: “Chỉ ôm một chút thôi.”
Rốt cuộc Trương Già không nhúc nhích.
Khương Tuyết Ninh nói: “Trương đại nhân, ngươi tốt như vậy, sau này muốn ta quên ngươi thế nào đây?”
Trương Già trả lời: “Sẽ gặp người tốt hơn.”
Khương Tuyết Ninh ấm ức: “Ngươi gạt ta, không có ai tốt hơn ngươi hết.”
Trương Già liền im lặng, sau một lát mới nói: “Vậy sẽ gặp được người thích hợp hơn.”
Khương Tuyết Ninh tham luyến chút hơi ấm này.
Ngay cả trong kiếp trước, cũng chưa bao giờ lại gần như vậy, bởi vì nàng là hoàng hậu, hắn là thần tử; một kiếp này rõ ràng đến gần nhất, nhưng cũng là xa nhất, bởi vì bọn họ đều không có dũng khí, đối diện với quá khứ đẫm máu ấy, xem như tất cả đều chưa từng xảy ra mà yêu nhau.
Nàng cười: “Ta yêu mới tính là thích hợp, nếu không yêu, vậy thì có gì thích hợp chứ?”
Nói gì đến “Thích hợp hơn”?
Trương Già im lặng thật lâu không nói gì.
Khương Tuyết Ninh ngẩng đầu lên, lại nói: “Ngươi cúi đầu xuống, ta nói cho ngươi biết một bí mật.”
Trương Già nhìn nàng nửa ngày, mới theo lời, cúi đầu xuống.
Nàng nhón chân, mang theo những quyến luyến vô hạn nhẹ nhàng hôn vào giữa mi tâm hắn.
Lần này, là nàng đi quá giới hạn với hắn.
Sau đó lùi lại ba bước, khẽ cười lên: “Mặc kệ ngươi nghĩ thế nào, kỳ thật từ khi gặp ngươi trong sơn trang tránh nắng, thấy ngươi không biết tốt xấu, thà rằng ra ngoài dầm mưa cũng không muốn có hiềm nghi gì với ta, ta đã muốn chiếm hữu ngươi.

Mệnh quan triều đình không hiểu phong tình như vậy, dựa vào đâu mà ta không thể dùng? Chỉ đáng tiếc, ta động tâm, thất bại thảm hại, ngươi cũng không thắng.

Cho nên lòng ta hướng về ngươi, không phải bởi vì ngươi cứu ta, bảo vệ ta, cũng không phải do hổ thẹn, mà là nhất kiến chung tình.”
Nàng tưởng rằng Trương Già sẽ sững sờ.
Cũng không ngờ, hắn dùng ánh mắt dịu dàng* chăm chú nhìn nàng, vậy mà lại cười một tiếng, chậm rãi nói: “Ta biết.”
*Thật ra khúc này là 脉脉: dùng ánh mắt đưa tình cơ ahdvsjbsjskwbsejsb (gào thét các thứ) nhưng Dedi thấy không hợp với ngữ cảnh và tính cách của Trương Già cho lắm nên để vậy.
(Vũ đồng ý.)
Giờ phút này đáy lòng hàng vạn ưu sầu cùng cảm xúc đan xen, chảy xuôi vô tận, nhưng cuối cùng lại trở nên rực rỡ.
Nàng ngẩng đầu không muốn khóc nữa.
Làm ra vẻ vô tình hừ một tiếng nói: “Cười lên đẹp như vậy, những năm qua lại cực kỳ keo kiệt với ta, đến một chút sắc mặt tốt cũng không cho ta.

Ta đi đây!”
Trương Già nói: “Được.”
Khương Tuyết Ninh lại nói: “Tuy rằng dưới gầm trời này cũng không có mấy cô nương tốt hơn bổn cung, nhưng bổn cung cho phép ngươi tìm một người không tốt như vậy, đừng bạc đãi mình, nếu thấy vừa ý thì nên cưới về nhà đi.”
Trương Già cũng đáp: “Được.”
Nhưng không nói với nàng: Trên đời này rất nhiều cô nương tâm tính tốt hơn ngươi, nhưng ta đều không yêu, cũng không muốn cưới.
Khương Tuyết Ninh nói xong, rồi lại nói một câu: “Ta đi thật đây.”
Trương Già vẫn nói: “Được.”
Khương Tuyết Ninh mắng hắn: “Không hiểu phong tình, vừa thối vừa cứng nhắc, đúng là một khúc gỗ mục! Ai thích ngươi là người đó xui xẻo, mê muội, mắt mù!”
Trương Già không cãi lại.
Khương Tuyết Ninh giậm chân một cái rồi đi.
Nhưng Trương Già đứng ở đằng sau, trông thấy nàng gắng gượng kéo thân xác của mình đi ra ngoài vài chục bước, lúc đến đầu ngõ rốt cuộc không thể kìm chế được nữa, bả vai run run, giơ tay lên nâng tay áo, lau đi nước mắt trên khuôn mặt.
Người đi qua đều kinh ngạc nhìn nàng.
Nàng đi thẳng ra đầu ngõ, dáng người bị sắc trời chiếu lên trắng bệch, lúc này mới dần dần bị những con người và thanh âm bao phủ.
Trái tim của Trương Già như bị người khoét đi.
Tưởng thị từ bên trong bước ra, nhìn nửa ngày, từ từ dò xét Trương Già đang đứng lặng tại chỗ, thử thăm dò nói: “Ta thấy, vị cô nương này ngược lại rất tốt đó.”
Trương Già vắng lặng nói: “Thực sự tốt.”
Nhưng chung quy không phải của hắn.
Tưởng thị nhìn theo hướng hắn đang nhìn, vẫn không khỏi cảm thấy mờ mịt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui