Thẩm Giới chính là bào đệ cùng một mẫu thân sinh ra với đương kim hoàng đế Thẩm Lang, có được thánh sủng, xây vương phủ cũng rất hào hoa xa xỉ, chiếm diện tích cực lớn.
Tân khách mới đến nếu không có nha hoàn thị nữ dẫn đường, không đi được bao lâu chỉ sợ sẽ bị lạc trong sân viện.
Nhưng Khương Tuyết Ninh lại rất quen thuộc…
Ai bảo kiếp trước nàng từng sống trong tòa phủ đệ này hơn hai năm chứ? Lối đi trong hoa viên cho nàng cảm giác không khác biệt với hoàng cung nhiều lắm, kể cả nhắm mắt cũng khó có thể đi nhầm.
Đi ra từ thiên viện của Khương Tuyết Huệ, nàng không muốn trở lại bàn tiệc cho khách nữ, vì lười ứng phó, liền đi dọc theo hành lang bên cạnh hồ nước nhỏ trong vườn, muốn đi tìm chỗ yên tĩnh tránh đi một lúc, chờ khi yến hội sắp tan mới ra ngoài.
Không lường trước được, vừa vòng qua hành lang, lại gặp phải Thẩm Giới.
Tân lang thành hôn hôm nay mặc một thân hỉ phục đỏ thẫm, làm nổi bật khuôn mặt anh tuấn tựa ngọc, khí chất ôn nhuận.
Sau lưng có một đám người hầu đi theo, càng khiến người ta cảm thấy ưu tú, nổi bật xuất chúng.
Nhìn phương hướng, hắn là từ phía phòng chính của Phương Diệu đi tới, muốn đến chỗ Khương Tuyết Huệ.
Cuộc chạm mặt này, cả hai người đều có chút bất ngờ.
Thẩm Giới ngẩn ra, hoàn hồn lại trước, đầu tiên chắp tay hơi cúi người nói: “Chào Nhị cô nương.”
Khương Tuyết Ninh lại có chút hoảng hốt.
Đối phương mặc y phục như thế này lại giống hệt kiếp trước.
Chẳng qua lúc ấy nàng nhìn thấy, không phải dưới ánh mặt trời bên ngoài, mà là ở trong tân phòng.
Cũng không biết do uống quá nhiều rượu hay do ngượng ngùng, khi vị điện hạ này cầm lấy một cây gậy hỉ nâng chiếc khăn tân nương của nàng lên, khuôn mặt tuấn tú được nến đỏ chiếu rọi, thoáng ửng đỏ lên.
Khi đó nàng cũng có một chút choáng váng, thế nhưng nhu tình mật ý đều là ảo giác, bởi vì ngay từ đầu nàng không có tình cảm với người này, cho nên ngoài ảo giác, thứ lan tràn dưới đáy lòng nàng chính là sự trống rỗng vô biên vô tận.
Nàng đáp lễ lại, nói: “Phủ trạch của Lâm Truy vương điện hạ quá lớn, ta vốn chỉ muốn tìm một con đường gần hơn, trở về bàn tiệc, không ngờ vừa đi được hai bước đã lạc đường.”
Thẩm Giới cũng đoán vậy.
Khương Tuyết Ninh nói xong, nhìn hắn chăm chú một lát, đột nhiên hỏi người hầu bên cạnh: “Có rượu không?”
Những người kia đều sững sờ, vô thức nhìn về phía Thẩm Giới.
Thẩm Giới cũng không biết Khương Tuyết Ninh có ý tứ gì.
Khương Tuyết Ninh liền cười một tiếng, giải thích nói: “Tuy ta với điện hạ không có giao tình, nhưng ở trong cung đã từng được điện hạ chiếu cố ít nhiều.
Điện hạ và Yến Lâm chính là hảo hữu ngày xưa, bây giờ hắn lưu vong ở Hoàng Châu chỉ sợ không thể tự mình đến chúc.
Về tình hay về lý, ta đều nên đại diện bản thân, cũng thay mặt Yến Lâm, kính điện hạ một chén, chúc mừng đại hỉ của điện hạ.”
Thẩm Giới giờ mới hiểu được.
Chỉ là nhắc đến Yến Lâm, hắn cũng không khỏi có chút ảm đạm, chỉ gọi người đi lấy rượu trước, sau đó lại nói: “Đại hỉ vốn là một ngày tốt lành, nhưng hôm nay Yến Lâm không ở đây, Chỉ Y cũng không đến…”
Hắn vốn không thân thiết với Khương Tuyết Ninh.
Người ngoài đều nói vị Khương nhị cô nương này phách lối ương ngạnh, nhưng ước chừng là nghe Yến Lâm lải nhải nhiều, lại biết hoàng muội Thẩm Chỉ Y đối xử với nàng vô cùng đặc biệt, ngược lại Thẩm Giới có cái nhìn không giống với người thường.
Lúc trước mới tiếp khách ở sảnh ngoài, người người đều nói hắn hôm nay đồng thời cưới cả chính phi và trắc phi vào cửa, là hưởng phúc tề nhân.
Ngoài mặt, hắn nói cảm tạ, trong lòng lại không vui vẻ như vậy.
Nhưng trong ánh mắt của người khác thì thấy, hắn không có lý do gì không vui.
Bây giờ Khương Tuyết Ninh nhắc đến chủ đề này, vốn không phải chủ đề vui vẻ hay gì, nhưng Thẩm Giới lại chợt cảm thấy nhẹ nhõm, như thể lập tức có lí do chính đáng để không vui vậy.
Gần đó có thủy tạ.
Hôm nay là ngày đại hỉ trong phủ, khắp nơi đều chuẩn bị rượu cho tân khách.
Hạ nhân rất nhanh đã mang rượu đến, rót cho mỗi người một chén.
Khương Tuyết Ninh nâng một chén lên, trong đầu hiện ra lại là những thứ Thẩm Giới mang đến cho nàng kiếp trước, chúc mừng sinh thần, phong vị làm hậu, thời khắc hấp hối thậm chí còn giao ngọc tỉ truyền quốc cho nàng bảo quản, mặc dù về sau vật này trở thành mầm tai vạ khiến nàng tự sát tuẫn táng, nhưng làm đế vương, hắn đối xử với nàng – một người không có tình cảm với hắn, thực sự không thể bắt bẻ được.
Chỉ là tâm tính quá thiện, thiện lại nhu nhược.
Nàng nâng chén lên hướng về phía hắn, chậm rãi mà nghiêm túc nói: “Điện hạ là người tốt, một chén này của Tuyết Ninh, kính chúc ngài có thể thực hiện được tâm nguyện của đời này, bình an suôn sẻ.”
Thực hiện được tâm nguyện, bình an suôn sẻ.
Thực sự là một lời chúc không thể nào bình thường hơn, thậm nói trong ngày đại hôn của hắn, lại có một chút quái dị không đúng thời điểm.
Thẩm Giới nhìn về phía nàng hơi nhíu mày.
Nàng lại bình thản cười một tiếng, đôi mắt trong veo thanh tịnh không tính kế, chỉ là chân thành, giống như từng dòng suối nhỏ chảy qua lòng người, khiến người ta dần dần cảm thấy dễ chịu.
Chén rượu vươn ra, nhẹ nhàng chạm vào chén của hắn, sau đó nàng ngửa đầu uống cạn trước.
Thẩm Giới chớp mắt, lại cảm nhận được một chút mất mát.
Cô nương trước mặt rốt cuộc đã buông bỏ điều gì? Dường như toàn thân đều đã trở nên nhẹ nhõm vậy.
Hắn không thể hiểu được, thế nhưng thấy tư thái khoan khoái đó của nàng, hắn cũng cong môi cười, chỉ nói một câu “Mượn lời chúc mừng, nguyện phúc dài lâu”, cũng ngửa đầu uống cạn.
Ở kiếp trước, nàng không có tình cảm với Thẩm Giới, Thẩm Giới lại tận tình tận nghĩa với nàng; đời này, nàng tránh không liên quan gì đến Thẩm Giới, nếu đã trả lại tự do cho mình, cũng hi vọng không bị nàng liên lụy, đối phương sẽ có được hồi báo tốt đẹp.
Khương Tuyết Ninh đặt chén xuống, thi lễ cáo từ.
Động tác xoay người rời đi có thể nói là vừa cầm được buông được, vừa tự nhiên phóng khoáng.
Thẩm Giới vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn rất lâu, không biết vì sao lại có cảm giác thất vọng mất mát.
Mãi đến khi được người hầu nhắc nhở, hắn mới đảo mắt nhìn ly rượu trong tay, trả lại về tay người hầu, tiếp tục đi đến hướng sân viện của Khương Tuyết Huệ.
*
Trên đường, Khương Tuyết Ninh đã gặp Thẩm Giới, còn nói bản thân không biết đường, nên càng không e ngại tìm một chỗ tránh đi, khi thấy đằng trước có một chiếc thuyền yên tĩnh bên hồ nước nhỏ, liền ngồi xuống bên cạnh, vừa sắp xếp lại những việc phải làm sau khi đi đất Thục, vừa chờ đến khi mặt trời xuống núi.
Sảnh ngoài quả thực đã náo nhiệt một lúc.
Xa xa nghe được có tiếng hô vạn tuế, liền biết hoàng đế và hoàng hậu cũng đã tới một chuyến, không lâu sau lại nghe được những lời cung tiễn, thế là biết hoàng đế đã rời đi.
Khi trời sắp tối, nàng đoán hẳn là đến lúc rồi, mới lần nữa đứng dậy, đi ra phía sảnh ngoài.
Lúc này tân khách có chút công vụ đã xin cáo từ trước.
Khương Tuyết Ninh hỏi được từ miệng người hầu rằng Khương Bá Du đang trong lương đình ở góc vườn phía đông, liền tìm đường đi tới.
Quả nhiên, xa xa đã nhìn thấy Khương Bá Du đứng quay mặt ra ngoài, đang nói chuyện với vài người, trong đó có một người đang đứng quay lưng ra ngoài.
Sắc trời đã tối, ánh sáng mờ mịt.
Nàng nhất thời không nhìn rõ, đợi đến khi tới gần, khi giọng người kia truyền vào tai, thân hình quay sang, nàng mới nhận ra.
Một khắc này, quả thực có cảm giác như “bỗng nhiên quay đầu, người ở ngay đó, nơi ánh lửa đèn tàn”*, mơ hồ có một luồng hơi nóng hừng hực cuộn qua tim, lưu lại là tổn thương khó phai mờ.
*Câu này lấy ý từ một đoạn trong bài Thanh ngọc án – Nguyên tịch của Tân Khí Tật (tác giả gõ typo một chữ).
Khách điếm Thục Hương hôm ấy, lời đã nói ra, dù Khương Tuyết Ninh biết bản thân không phải loại người thích bám chặt lấy người khác, nhưng khi gặp mặt cũng sợ sẽ bị lúng túng.
Đã nhận ra hắn, bước chân liền dừng lại cách đó không xa cũng không quá gần.
Mắt Khương Bá Du tốt, ngược lại đã trông thấy nàng.
Nhưng vẫn nói chuyện với đám người một lúc, sau đó mới tạm biệt nhau.
Trương Già không biết nàng ở phía sau, khi xoay người, nhìn thấy nàng đang đứng dưới tán hoa hải đường, thân hình hơi sững lại.
Nhưng hắn không nói gì.
Khương Tuyết Ninh cũng không nói lời nào.
Cho đến khi Khương Bá Du đi tới, cười nói: “Sao con lại đến tìm ta rồi?”
Khương Tuyết Ninh mới chớp mắt, thu hồi ánh mắt, nói: “Ban nãy mới nhớ tới một chút việc ở đất Thục, cảm thấy vẫn phải nói với phụ thân.”
Khương Bá Du lại xem xét chung quanh, phảng phất như đang kiêng kị gì đó, khoát tay ngăn lại, nói: “Vừa hay, ta cũng có vài ý định với chuyện chung thân đại sự của con, muốn nói chuyện cùng con một chút, trên đường về rồi nói.
Ta cáo biệt với mấy vị đồng liêu trước, con ở đây đợi ta một lát.”
Khương Tuyết Ninh không biết ông có suy nghĩ gì, nhưng tạm thời không hỏi rõ.
Chỉ gật đầu, nhìn ông rời đi.
Đợi đến lúc nàng quay đầu lại tìm Trương Già, nơi hắn vừa dừng chân, giờ đã không còn ai nữa.
Kiếp trước, là hữu duyên vô phận;
Kiếp này, lại hữu phận vô duyên.
Nàng cười khẽ một tiếng, thầm mắng ông trời đang giày vò nàng, chỉ cảm thấy muốn thoát ra được e rằng phải mất một khoảng thời gian.
Đứng đó một lúc lâu, lại cảm thấy mệt, dứt khoát đi vào trong đình.
Chỉ là lúc bước lên bậc thang đi qua bụi trúc Nam Thiên bên cạnh, ánh mắt Khương Tuyết Ninh vừa nhìn thoáng qua, chợt thấy giữa đám lá đỏ đầu hạ có treo một chiếc túi gấm màu đen được thêu hoa văn chỉ bạc, giống như ai đó đi qua cành lá ngổn ngang, không cẩn thận đã bị vướng lại.
Nàng tiện tay nhặt lên, căn bản không để ý.
Nhưng trong nháy mắt khi cầm nó lên, nàng liền có cảm giác quen thuộc.
Ở kiếp trước Trương Già cũng thường đeo một túi gấm như vậy trên người?
Có một lần trong lòng nghi ngờ là do vị cô nương nào đó tặng, nàng bèn đoạt về chơi.
Vốn cho rằng Trương Già đã bị nàng đùa cợt đến mức không còn cảm xúc, không ngờ hắn bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, tuy vẫn mang dáng vẻ kiên nhẫn kiệm lời đó, nhưng khi cau mày lại càng thêm mấy phần trầm giận.
Nàng không chịu nổi, trả rồi.
Mãi sau này nàng mới biết được kia là tấm lòng của một vị từ mẫu thương nhi tử, từng đường kim từng mũi chỉ khâu thành, bên trong tuy không để vật gì quan trọng, nhưng đối với Trương Già lại vô cùng ý nghĩa.
Nếu ở kiếp trước nàng nhặt được vật này, ắt sẽ dùng nó chế giễu châm chọc một phen, bây giờ nhìn thấy, hai mắt lại đầy chua xót, thầm nghĩ nếu hắn phát hiện đồ vật đã rơi mất hẳn sẽ rất ưu phiền, liền định sẽ giao cho hạ nhân của vương phủ cất giữ, phòng khi hắn quay lại tìm kiếm.
Nhưng vừa dời bước, trong túi gấm truyền ra tiếng vang do vật nhỏ va chạm mà thành.
“…”
Khương Tuyết Ninh bỗng ngây người, ngón tay run lên.
Đôi mắt nhìn chằm chằm vào túi gấm trong tay, chút suy nghĩ rối ren xẹt qua tâm trí nàng, lại như biển sương trắng bao la, không hề để lại dấu vết.
Đứng đó rất lâu, rất lâu, nàng mới chầm chậm mở túi gấm ra.
Soạt…
Mấy chục thỏi vàng hình dưa lấy may trong dịp tết, từ trong túi lăn xuống, vương vãi trong tay nàng.
Rơi ra cùng với chúng, còn có nửa trang giấy mỏng đã được gấp lại, mơ hồ có thể nhìn thấy bút tích lộ ra từ mặt sau.
Nước mắt của Khương Tuyết Ninh thoáng chốc đã rơi xuống.
Nàng cố hết sức ngăn chặn trái tim mình, nhưng lại cảm giác như đang chìm xuống hồ nước, sau một khắc đã không thể thở nổi.
Cảm giác lo lắng khi treo túi gấm trước cửa phòng hắn đêm đó, sự dũng cảm khi đứng trước mặt hỏi thẳng tâm ý của hắn ngày ấy, đều xẹt qua trong lòng nàng, giờ khắc này lại đều hoá thành một loại hoang đường không giải thích được, thống khổ không cam lòng…
“Trương Già, lòng ta hướng về ngài.”
“Xin Khương nhị cô nương thứ lỗi, trong lòng tại hạ đã có người khác.”
…
Nếu trong lòng ngươi thực sự đã có người khác, không hề động tâm với ta, vậy giữ lại những thứ này làm gì?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...