Đàm luận chuyện hòa thân ở kinh thành đã càng lúc càng lớn.
Từ dạo Tiêu Diệp nóng giận sai người đánh sĩ tử tên là Ông Ngang kia, liền giống như chọc phải tổ ong vò vẽ, không chỉ trong phố phường nghị luận sôi nổi, ngay cả trong sĩ lâm (giới trí thức) cũng rất nhiều lời chỉ trích.
Vốn dĩ chuyện hòa thân với Thát Đát lần này, trên triều đã có gần nửa quần thần không đồng ý, việc này vừa nổ ra, lập tức có người nhắc lại chuyện xưa, gây ra áp lực cực lớn cho Tiêu thị.
Lúc thì Ông Ngang cáo trạng, khi thì nha môn đến điều tra.
Lại càng không cần phải nói trong nhà còn có Tiêu Định Phi chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Từ Tiêu Viễn Tiêu Xu, cho tới người hầu quản gia, lần đầu bị chơi đùa hành hạ đến nỗi sứt đầu mẻ trán thế này.
Nếu chỉ đơn thuần là lời đàm tiếu trong phố xá thì cũng thôi đi.
Suy cho cùng dù Tiêu Xu được sắc phong làm huyện chúa, nhưng triều đại này chưa từng có tiền lệ huyện chúa đi hoà thân, Tiêu thị tuy loạn nhưng cũng không hề sợ hãi.
Nhưng hoàn toàn không ngờ, vài ngày trước tình hình đột nhiên lại họa vô đơn chí.
Tiêu thị vốn là đệ nhất gia tộc trong kinh, căn cơ thâm hậu, quen biết rộng rãi, ngày thường rất phách lối ngạo mạn, sau lưng lại làm không ít chuyện ức hiếp bách tính, mua quan bán tước.
Cũng không phải không có khổ chủ cáo trạng tố giác, nhưng hết thảy đều bị Tiêu thị vung tay đè xuống, rất nhiều khổ chủ chẳng hiểu vì sao chẳng còn tăm hơi, mà Tiêu thị lại càng không chịu tổn hại gì.
Gần đây, những việc này, những người này lại một lần nữa nổi lên.
Có người nhắc lại chuyện xưa, dán bố cáo khắp nơi trong kinh thành; có kẻ đánh trống kêu oan, cáo trạng thẳng đến nha môn yêu cầu quan phủ chủ trì công đạo; còn có người thẳng thừng thỉnh sĩ tử cùng ký tên, mong đưa đến tai thiên tử…
Đáng sợ hơn là có vài việc Tiêu thị âm thầm làm, giữ kín không nói ra, vậy mà cũng bị người khác đào ra lan truyền đến nơi phố xá, khiến bao người kinh hãi, khẩu tru bút phạt*!
*Khẩu tru bút phạt: Dùng ngòi bút làm vũ khí, dùng văn chương để lên án tội trạng.
“Chuyện lương thực tiền của cứu tế thiên tai ở Cán Châu từ trên xuống dưới cũng chỉ bấy nhiêu người biết, sao có thể truyền ra ngoài?” Mới vừa nghe thuộc hạ báo tin Tiêu Viễn liền nổi trận lôi đình, cả khuôn mặt lập tức sa sầm đi, tay đập bàn, khiến nghiên mực cùng gác bút quý giá rơi xuống: “Chẳng lẽ, chẳng lẽ là những người lúc trước giậu đổ bìm leo…”
Án chiếm đoạt lương thực của cải cứu tế thiên tai ở Cán Châu, là vào ba năm trước đây.
Lúc điều tra ra chuyện, cả quan trường Cán Châu đều đã bị thanh tẩy, qua mùa thu xử trảm hơn sáu mươi người.
Nhưng ít ai biết: tuy những người bị xử trảm này không hề vô tội, nhưng độc thủ chân chính – Tiêu thị ở kinh thành – lại bình an vô sự! Phần lớn lương thực tiền của cứu tế thiên tai tầng tầng nộp lên trên, cuối cùng đều rơi vào túi Tiêu thị!
Năm đó những người biết chuyện, giờ hoặc là quan lớn đương nhiệm trên triều, hoặc đã thành vong hồn dưới địa phủ.
Ai đã nhắc lại chuyện xưa?
Ai có thể nhắc lại chuyện xưa?
Những kẻ thù từ xưa, những mối thù đã từng kết của Tiêu thị, tất thảy đều hiện ra trong đầu Tiêu Xu một lượt, nhưng không hề có chút manh mối: “Đối thủ ngầm này của chúng ta, dường như không muốn Lạc Dương trưởng công chúa đi hòa thân, còn muốn nhằm vào Tiêu thị chúng ta, quan trọng hơn là có vẻ đối phương ẩn nấp đã lâu, âm thầm góp nhặt không ít nhược điểm của chúng ta, lần này lại tung ra tất cả cùng lúc, rõ ràng là muốn tử chiến đến cùng, không để chúng ta yên ổn.”
Phải có dã tâm này, lại còn có năng lực này?
Tiêu Viễn cho thuộc hạ lui ra, sắc mặt dao động, bỗng nhiên nhỏ giọng, nói: “Ta vẫn luôn cảm thấy, từ sau khi diệt trừ Dũng Nghị hầu phủ, thái độ của Thánh thượng đã kỳ lạ.
Đặc biệt là sau khi nghiệt tử kia trở về, từng hành động lời nói của Thánh thượng, đều khiến người ta có phần khó mà nhìn thấu.”
Tiêu Định Phi trở về, dường như đâu đâu cũng đối nghịch với Tiêu thị, khiến Tiêu thị quẫn bách.
Nhưng Thánh thượng lại dốc hết sức đứng về phía Tiêu Định Phi.
Việc này trái lại cũng có thể bỏ qua được, dù sao Tiêu Định Phi là ân nhân cứu mạng của Hoàng đế, Hoàng đế không đứng về phía hắn thì đứng về phía ai?
Nhưng lần này đàm tiếu trong phố xá lâu như vậy, thậm chí còn có ý tưởng hoang đường như để Tiêu Xu thay công chúa đi hòa thân, thân là hoàng đế, Thẩm Lang không có lời nào quở trách về chuyện này, lại còn nhắm mắt cho qua.
Dù hắn chưa hề ủng hộ, nhưng cũng không nói phản đối.
Trong triều có bao nhiêu cỏ đầu tường (kẻ ba phải)?
Vừa thấy hoàng đế không biểu lộ thái độ, cũng không dám xen vào.
Mặt khác những người vốn có ý kiến đối với Tiêu thị, tất nhiên sẽ như nhận được ủng hộ, nhân cơ hội này mở rộng chiến trường, càng thêm kiêu ngạo phách lối, dáng vẻ thề phải kéo được Tiêu thị xuống nước.
Tiêu Xu nghe lời này của Tiêu Viễn, đáy lòng lại càng thêm nặng nề, chỉ nói: “Ngày khác con vào cung gặp Thái hậu nương nương.
Chỉ là bây giờ mặc kệ đối thủ ngầm là ai, đến cùng là những kẻ nào, sự tình đều bắt nguồn từ việc hòa thân, những lời bàn tán nhằm đẩy con thay thế Thẩm Chỉ Y đang xôn xao, con quyết không thể để bọn họ đạt được ý muốn.”
Nàng ta sinh ra đã là nữ nhân có thân phận tôn quý.
Trên đời này chỉ có hậu vị lục cung chí cao mới xứng với nàng ta.
Gì mà hòa thân với Thát Đát?
Nằm mơ đi!
Tiêu Viễn cả kinh: “Con có biện pháp rồi?”
*
Tuy rằng chuyện đề cử Tiêu Xu thay thế Lạc Dương trưởng công chúa đi hòa thân xôn xao huyên náo, nhưng đối với rất nhiều nữ nhi vừa đến tuổi của danh gia vọng tộc trong kinh mà nói, lại hoàn toàn không để ý, thậm chí còn có chút hả hê trên nỗi đau của người khác.
Dù sao trong cuộc tuyển chọn Lâm Truy vương phi sắp đến, Tiêu Xu vẫn đứng đầu trong số người được chọn.
Mà thanh danh của đại tiểu thư phủ Khương thị lang – Khương Tuyết Huệ, lúc trước cũng bởi chuyện Khương Tuyết Ninh tại khách điếm Thục Hương kia liên luỵ nên không tốt lắm.
Ai bảo cả hai người đều xuất thân từ cùng một phủ chứ?
Gia tộc lớn đón dâu đều là phải xem tình hình trong nhà, nếu như có tỷ muội nào thanh danh không được tốt, các tỷ muội khác trong nhà đều phải chịu liên luỵ, chỉ cần vô ý một chút sẽ khó mà gả đi.
Mọi người đều nói, có muội muội như Khương Tuyết Ninh là do Khương Tuyết Huệ không may.
Mạnh thị ở nhà cũng đã bực bội rất lâu.
Cũng may chuyện này truyền một trận rồi cũng qua đi, không làm ầm lên quá lớn, rất nhanh đã lại bị lời đàm tiếu chuyện hòa thân áp xuống.
Nhưng thật không ngờ, mới qua một ngày, những lời đồn đại mãnh liệt hơn đập vào Khương Phủ giống như cuồng phong bạo vũ!
“Ây, các ngươi nghe nói gì chưa? Tiểu thư Khương phủ vẫn còn không ăn năn hối lỗi đâu.”
“Ta biết, là cùng Trương Già đại nhân gì đó phải không? Nghe nói là đuổi theo người ta trước mắt bao người, thật sự là đến mặt mũi cũng không cần nữa…”
“Còn chưa hết đâu!”
“Người ta cùng Định Phi thế tử của Quốc công phủ kia mới thực sự có quan hệ, không nghe nói nàng ta nói gì thế tử nghe nấy, ngay cả những thứ do Hoàng Thượng thưởng cũng đưa đến Khương phủ mua nụ cười của mỹ nhân sao?”
“Sao hai người này có quan hệ được?”
“Chuyện này ngươi không biết rồi phải không? Chuyện Thông Châu cuối năm trước, huynh đệ của ta tham gia quân ngũ ở Thông Châu, đã thấy rất rõ ràng, Khương phủ Nhị tiểu thư kia vậy mà ở cùng một đám đào phạm, cùng một đám nam nhân, ai da, Định Phi thế tử kia là quỷ phong lưu thế nào ngươi còn không biết sao? Một tới hai đi, mắt qua mày lại chẳng phải dây vào rồi sao? Khi ấy Trương đại nhân cũng ở đó, chậc chậc, khó lường nha…”
“Đồi phong bại tục quá!”
…
Đầu đường cuối ngõ nhất thời có đủ mọi lời đồn đãi, chuyện loạn đảng Thiên Giáo cướp ngục vốn đã huyên náo rất lớn ở kinh thành, một nữ nhi gia lại rơi vào cục diện này, càng làm cho vô số người hiếu kì, thêm mắm dặm muối, truyền đi sinh động như thật.
Lúc Mạnh thị ra ngoài trùng hợp lại nghe thấy, tức giận dâng lên đến đỉnh đầu suýt chút nữa thì ngất đi.
Thẳng đến lúc này bà ta mới mơ hồ hiểu ra, lúc trước khi xảy ra chuyện ở khách điếm Thục Hương, câu “Đây mới chỉ là khởi đầu” của Khương Tuyết Ninh có ý gì.
Vừa về tới Khương phủ, bà ta liền sa sầm mặt, trước tiên mời Khương Bá Du tới, lại sai người đi gọi Khương Tuyết Huệ cùng Khương Tuyết Ninh tới.
Bởi vì biết Khương Tuyết Ninh không chịu nghe quản giáo cho lắm, còn cố ý mặt lạnh bỏ thêm một câu: “Dẫn tên sai vặt theo, nếu nó không tới, có trói lại cũng phải đưa nó tới cho ta! Tuổi còn nhỏ như vậy bại hoại thanh danh của mình thì thôi, trong lúc mấu chốt này còn muốn liên lụy tỷ tỷ! Cũng thật là có mặt mũi!”
Nhưng không ngờ, những thủ đoạn đều không cần dùng tới.
Khương Tuyết Ninh sớm chuẩn bị kỹ càng, vừa có người đến gọi, trên mặt nàng treo lên một nụ cười liền đi theo.
Khương Tuyết Huệ dự tuyển Lâm Truy vương phi, vốn là đại sự hàng đầu gần đây của Khương Phủ.
Ngay cả Khương Bá Du cũng rất quan tâm.
Dù sao Khương Tuyết Huệ dường như đã có được hảo cảm của Thẩm Giới, lúc trước trong ngự hoa viên lại cứu Ôn Chiêu Nghi đang mang long thai, ở trong cung cũng có quý nhân khen ngợi, có thể nói là thiên thời địa lợi nhân hoà, chỉ còn thiếu một bước nữa thì sự thành rồi.
Nhưng tại thời điểm mấu chốt lại rơi ầm xuống chuyện Khương Tuyết Ninh lẫn trong đám người Thiên Giáo cướp ngục bị bắt đến Thông Châu năm ngoái!
Khương Tuyết Ninh vừa đến, Mạnh thị liền ném chén trà ra ngoài, tức đến nỗi phát run: “Ngươi xem ngươi đã làm ra chuyện tốt gì! Ta còn nghĩ sau khi ngươi vào cung đã tốt hơn, chẳng ngờ giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, thậm chí còn trầm trọng hơn!”
Người tức giận thường mất lý trí, Khương Tuyết Ninh ung dung tránh được.
Nàng liếc mắt xem xét Khương Tuyết Huệ đang nhíu mày bên cạnh một chút, lại là dù để tâm nhưng vẫn ra vẻ ung dung, mặc kệ những mảnh nhỏ chum trà trên mặt đất kia, cúi người thi lễ với Khương Bá Du: “Chào phụ thân.”
Khương Bá Du cũng thực sự không biết nên giải quyết thế nào, thở dài sai người khác trước tiên khuyên nhủ Mạnh thị, lại cho Khương Tuyết Ninh ngồi xuống trước, tiếp đến mới nói: “Chuyện Thiên Giáo cướp ngục cùng Thông Châu vốn là chuyện đã phát sinh, cũng không phải chuyện Ninh nha đầu có thể khống chế, bây giờ trách nữ nhi thì có ích lợi gì? Cũng không thể giải quyết phiền phức, còn tự loạn thêm, không đáng.”
Mạnh thị cười khẩy: “Còn không trách nó?”
Khương Tuyết Huệ khe khẽ thở dài, nói: “Mẫu thân bớt giận, việc cấp bách là ngẫm xem nên đối phó ra sao.”
Khương Tuyết Ninh ngồi trên ghế như không có xương cốt, vùi đầu sửa móng tay của mình, bày ra dáng vẻ uể oải, phụ họa: “Đúng không, đã xảy ra chuyện rồi, chẳng lẽ nhét ta vào trong bụng mẫu thân lại thì có thể xem như chuyện chưa xảy ra sao? Người phía sau lưng tính kế các người còn đang ước gì các người giày vò chết ta đấy.”
Mạnh thị nói: “Mỉa mai cạnh khóe, ngươi có còn tôn ti hay không!”
Khương Tuyết Ninh đáp vô cùng thành thật: “Không có.”
Khương Bá Du rốt cục cũng không thể nhịn được nữa, sắc mặt trầm xuống, gầm lên một tiếng: “Ồn ào đủ chưa! Còn ngại chuyện không đủ loạn sao?”
Lần này, rốt cuộc trong phòng cũng an tĩnh lại.
Khương Bá Du nghe ra manh mối từ lời Khương Tuyết Ninh vừa nói, hỏi thẳng: “Ninh nha đầu nói có người phía sau tính kế, là có ý gì?”
Khương Tuyết Ninh híp mắt cười lên: “Không có lợi sẽ chẳng dốc công làm, hiển nhiên nguyên nhân tai họa không ở trên người ta, mà là ở chỗ tỷ tỷ.
Thánh thượng năm ngoái đã từng đề cập muốn lập Hoàng thái đệ, hài tử trong bụng Ôn Chiêu Nghi nương nương còn không biết là nam hay là nữ, biết bao nhiêu cô nương trong kinh thành đều đang nhìn chằm chằm vào vị trí Lâm Truy vương phi.
Phụ thân người ở trên triều đình, đã thấy chuyện thế này nhiều rồi phải không? Lần này vốn là nữ nhi bị tỷ tỷ liên luỵ mới đúng, kết quả còn trách nữ nhi, thật là nực cười.”
Mạnh thị lập tức sửng sốt.
Khương Tuyết Huệ tuy không nhiều lời nhưng lại thấy rõ ràng sự tình, nàng khẽ gật đầu một cái.
Trong lòng Khương Bá Du không phải không có suy nghĩ này.
Bề ngoài nhìn vào thì chỉ là sự tình xảy ra ngẫu nhiên, là chuyện của Ninh nha đầu năm trước bị người lật ra nói lại; nhưng nếu nhìn sâu xa, gián tiếp chịu ảnh hưởng lại là Huệ tỷ nhi sắp tham tuyển Lâm Truy vương phi; lại tiếp tục nhìn sâu hơn một tầng, người được lợi không ai khác chính là đối thủ lớn nhất của Huệ tỷ nhi lần này.
Chỉ là đối thủ này…
Lông mày ông nhíu lại, hồi lâu không nói gì.
Khương Tuyết Ninh hiếm khi có một loại mong đợi và vui sướng rằng chuyện rất nhanh sẽ thành công: Hiện giờ đàm tiếu chuyện hòa thân trong kinh thành, gần như là do một tay nàng quạt gió thổi lửa; kiếp trước sau khi Tiêu thị bị hủy diệt, Tạ Nguy từng chiếu cáo thiên hạ tất cả những đại tội của Tiêu thị, nàng làm theo y chang hắn đi tìm một hai sơ hở, đương nhiên có thể đâm vào chỗ đau của Tiêu thị; chiến dịch ở Thông Châu vốn là có phụ tử Tiêu thị mang binh đến, biết sự tồn tại của nàng, thời khắc mấu chốt, “người thông minh” tự nhiên sẽ nhớ ra những điều này.
Lúc này hẳn Tiêu Xu rất khó chịu nhỉ?
Nàng xem xét Khương Bá Du một chút, trong lúc ông đã hoài nghi trầm trọng thì nhẹ nhàng thêm chút dầu vào lửa: “Ai là người thu được lợi ích lớn nhất từ việc này, ai chính là độc thủ sau màn.
Trong kinh đều đang đàm luận chuyện Tiêu Xu thay thế trưởng công chúa đi hòa thân, nếu Tiêu thị không muốn Tiêu Xu đi hòa thân, phương pháp đơn giản nhất là gả Tiêu Xu đi.
Lâm Truy vương điện hạ tuấn tú nho nhã, ngọc thụ lâm phong, lại còn tiền đồ vô lượng, há chẳng phải chính là lựa chọn tốt nhất sao? Nếu Lâm Truy vương điện hạ tuyển nàng ta làm phi, thì dù thánh thượng dao động tâm tư, cũng không thể đoạt đi thê tử tương lai của đệ đệ để đưa đi hòa thân nhỉ? Cho nên vị trí Lâm Truy vương phi, nàng ta nhất định phải có được.”
Tính toán trong đó hết lớp này bao lấy lớp khác, căn bản là Tiêu thị đã không giữ nổi bình tĩnh, bị trong kinh đàm tiếu chuyện hòa thân dồn đến sơn cùng thủy tận rồi.
Mạnh thị lúc trước chưa từng nghĩ sâu xa như vậy, bây giờ lại bừng tỉnh đại ngộ.
Khương Tuyết Huệ rũ mi mắt xuống không nói gì.
Khương Bá Du lại nhìn chằm chằm nữ nhi thứ hai giờ phút này bên môi đang treo lên nụ cười trào phúng, hiển nhiên cũng không hề đơn giản như vậy, đến cùng vẫn không hỏi có phải nàng ở sau lưng quạt gió thổi lửa hay không, chỉ nói: “Đâm lao thì phải theo lao, Tiêu thị khinh người quá đáng, Khương phủ ta há có thể nhịn nhục?”
Hôm sau, vị Hộ bộ Khương thị lang xưa nay thiện chí hay giúp đỡ mọi người, đệ một tấu chương lên trên triều nghị, thỉnh cầu tra lại bản án cứu trợ thiên tai ở Cán Châu ba năm trước, lại ủng hộ Tiêu Xu thay trưởng công chúa đến Thát Đát hòa thân, cũng xem như hung hăng thọc cho Tiêu thị một đao!
Triều đình chấn động, nghị luận sôi nổi.
Khi tin tức truyền đến nơi phố xá, Khương Tuyết Ninh đang tựa vào cửa sổ trên tầng hai, cùng Tiêu Định Phi nghe hát hí khúc.
Tiêu Định Phi vì nàng làm trâu làm ngựa, cam tâm tình nguyện không chút tôn nghiêm bóc một đĩa hạt dưa đặt bên cạnh nàng, lại nhịn không được tò mò hỏi: “Làm sao nàng biết được bản án cứu trợ thiên tai ở Cán Châu?”
Khương Tuyết Ninh liếc mắt: “Liên quan khỉ gì đến ngươi?”
Tiêu Định Phi: “…”
Cô nương thật tốt đẹp chơi với hắn lâu ngày, sao giờ cũng học một bụng lời thô tục rồi?
Hắn nhíu mày: “Nàng là nữ nhân đấy.”
Khương Tuyết Ninh xùy một tiếng, mang đĩa hạt dưa kia đến trước mặt mình, vốc một nắm ném lên rồi há miệng tiếp được, nửa điểm ôn nhã hiền thục của tiểu thư khuê tú cũng không thấy nữa.
Thế rõ ràng là cố tình làm bậy…
Tiêu Định Phi nhìn đến nỗi có chút ngây dại, ham muốn nổi lên, lặng lẽ nảy ra suy nghĩ muốn cầm bàn tay trắng như tuyết của nàng.
Khương Tuyết Ninh nhẹ nhàng vung một bạt tay lên mặt hắn, nhíu mày: “Muốn chết?”
Tiêu Định Phi bụm mặt ấm ức: “Ta vừa giúp nàng làm nhiều chuyện như vậy, ngay cả chút phần thưởng cũng không có sao?”
Khương Tuyết Ninh đẩy đĩa hạt dưa qua, nói: “Cho ngươi?”
Tiêu Định Phi: “…”
CMN đây không phải là của lão tử bóc ra sao?
Hắn bực mình, nhưng mắt thấy Khương Tuyết Ninh muốn lấy lại đĩa hạt dưa liền vội vàng vốc một nắm trong tay, cũng đứng bên cửa sổ cùng nàng nhìn xuống dưới.
Đang diễn vở «Giấc mộng hoàng lương».
Quả thực là vô cùng thương cảm.
Tiêu Định Phi xem một hồi, bỗng nhiên yên lặng nhìn nàng hồi lâu, nói: “Nàng thực sự chỉ vì muốn cứu công chúa thoát khỏi cái lồng giam đó thôi sao?”
Ngón tay đang cầm một hạt dưa lên của Khương Tuyết Ninh khẽ ngừng một lát, tựa hồ cảm thấy vấn đề này của hắn kỳ lạ, nàng ngoái đầu nhìn hắn một cái: “Không thì sao?”
Tiêu Định Phi không nói gì.
Tuy hắn là kẻ vô dụng, nhưng từ nhỏ đã thường xem sắc mặt người khác mà kiếm cơm, đối với kinh nghiệm quan sát tâm tình ẩn giấu của người khác, đã luyện thành một loại bản lĩnh không tầm thường.
Qua nửa ngày hắn đột ngột cười lên: “Ta chỉ đang nghĩ, khi ngươi nhìn công chúa có phải giống như đang nhìn chính mình hay không.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...