Vật thưởng từ trong cung, quả nhiên đều chất thành từng đống chỉnh tề trong phòng nàng.
Có vàng bạc lụa là, có cả ngọc thạch mã não.
Toàn bộ đều đến từ Lạc Dương trưởng công chúa Thẩm Chỉ Y.
Khương Tuyết Ninh từ bên ngoài vào trong phòng, hai nha hoàn Đường Nhi và Liên Nhi đã lâu không thấy dáng vẻ cô nương nhà mình, trông thấy nàng trở về quả thực gầy đi rất nhiều, sắc mặt cũng không tốt lắm, thân hình mảnh khảnh, không kiềm được đau lòng đến nỗi lải nhải không ngừng.
Trái một câu hỏi, phải một câu nhớ.
Khương Tuyết Ninh không trả lời câu nào, sau khi để họ hầu hạ rửa dọn xong, đến cả tình hình trong kinh gần đây cũng không hỏi, liền xua họ ra ngoài, một mình ngồi ngẩn ngơ trong phòng.
Một ngọn nến sáng được thắp một góc án.
Khương Tuyết Ninh nhìn ánh lửa kia nhảy nhót thật lâu, một giọt nến chảy xuống dọc theo rìa ngọn đèn, nàng liền chớp chớp mắt.
Lặng ngắt như tờ.
Nàng đứng dậy đến trước bàn trang điểm, trong lăng hoa kính phản chiếu gương mặt không phấn son dưới ánh nến của nàng.
“Cạch” một tiếng khẽ vang lên.
Nàng mở hộp nữ trang đã đóng chặt rất lâu ra, kéo ngăn dưới cùng, bên trong là vòng tay ngọc xanh Hòa Điền thượng hảo được bọc trong khăn lụa trắng hồng.
“Ninh Ninh, di nương chỉ cầu xin con một chuyện, nếu con hồi phủ, gặp đại cô nương, giúp ta đưa thứ này cho con bé…”
Gương mặt bi thương của Uyển Nương lúc lâm chung, lại lần nữa hiện lên trước mắt nàng.
Bà gắng sức nắm chặt tay nàng, đôi mắt từng trải qua phong ba trần thế trừng lớn, như sợ nàng không đồng ý, lại như đầy ắp nỗi hổ thẹn và đau khổ.
Nhưng là cho ai cơ chứ?
Khương Tuyết Ninh nhớ lại, từ đầu đến cuối không cách nào khẳng định được.
Nàng hy vọng biết bao ở đó cũng có chút gì thuộc về mình.
Vậy mà cho đến lúc Uyển Nương đã trút hơi thở, những nô tì già đến từ kinh thành ra sức tách bàn tay vẫn nắm chặt lấy nàng không buông của bà, nàng vẫn không đợi được đáp án mình mong muốn.
“Không có thứ gì để lại cho con sao…”
Nàng lấy chiếc vòng tay từ trong hộp nữ trang ra, quay lưng lại với ánh nến chiếu từ trên án, nhìn thật lâu, cuối cùng trong mắt rơi xuống một dòng lệ, miệng lộ ra nụ cười mỉa mai.
Ngón tay từ từ nắm chặt chiếc vòng tay đó.
Có một khắc nàng muốn ném thứ này đi.
Coi như nó chưa từng tồn tại.
Nhưng vào giây phút nàng đưa tay lên, lại cảm thấy mình quá quắt và đê hèn, hai thứ đối chiếu với nhau càng làm nổi bật sự bi ai đến mức nực cười.
“Xùy.”
Thế là nàng thực sự bật cười.
Khương Tuyết Ninh cuối cùng vẫn ném vòng tay lên trên án, chậm rãi về giường nằm, nhưng lại mở to mắt không tài nào ngủ được.
*
Năm mới ở kinh thành, chính là khoảng thời gian náo nhiệt.
Hội đèn lồng mở ba ngày liền, kẻ thăm thân nhân, người thì dạo phố.
Tuy thời tiết đột ngột lạnh đi, nhưng hiếm khi nào tấp nập đâu đâu cũng thấy người như vậy.
Quán trà quán rượu, phần nhiều là đám nam nhân thường ngày rảnh rỗi đi đạo phố chơi chọi dế, vừa ngồi xuống khó mà không khoác lác tám chuyện.
Thực ra nói tới nói lui cũng chỉ mấy chuyện lông gà vỏ tỏi.
Nhưng năm nay lại có một chuyện không tầm thường.
Đêm qua, Lữ Hiển đã phải chịu thua thiệt ở chỗ Tạ Nguy, cả đêm ngủ không ngon giấc, dứt khoát sáng nay dậy sớm, chuẩn bị đi khách điếm Thục Hương xem ngân cổ ruộng muối Nhậm thị tăng thế nào rồi.
Chẳng qua đến quá sớm, tin tức ngân cổ vẫn chưa đến.
Hắn liền gọi một chén trà lớn, lên trên lầu ngồi, vừa hay uống trà cắn hạt dưa, nghe người dưới lầu chuyện trò huyên náo.
“Nghe tin gì chưa?”
“Nghe rồi.”
“Ta cũng nghe rồi.”
“Haha đây chẳng phải là cát nhân tự có thiên tướng sao, người tốt cuối cũng cũng sẽ được báo đáp!”
“Ôi chà mới sáng ngày ra các người tỏ ra thần bí cái gì ở đây thế?”
“Ngươi vẫn chưa biết gì sao?”
“Ngươi nói vậy khiến ta chẳng hiểu ra làm sao cả, là ta kiến thức hạn hẹp, gần đây trong kinh thành còn xảy ra chuyện lớn gì sao? Là chuyện vây quét Thiên Giáo ư?”
“Có chút liên quan, nhưng không phải chuyện này.”
“Rốt cuộc là gì?”
“Hahaha Chu lão gia bảy tám năm trước mới tới kinh thành, không biết cũng là bình thường, các vị có tâm chút đi, đừng trêu đùa người ta nữa.
Trái lại là vị Định Phi thế tử này, thực khiến người ta không dám tin, vậy mà có thể sống sót trở về.
Cũng không biết những năm qua, phải chịu bao nhiêu khổ, gặp phải bao nhiêu khó khăn ở bên ngoài nữa!”
“Đáng thương thay ba trăm mộ nghĩa đồng ở rừng bia Bạch Tháp Tự…”
Vị Chu lão gia đó ngồi bên dưới, thật sự càng nghe càng mông lung, không kiềm được hỏi ngọn nguồn câu chuyện.
Lúc này mới có một người lớn tuổi mang dáng vẻ mấy phần huênh hoang giải thích một lượt cho hắn nghe.
Thế là đầu đuôi chuyện Bình Nam Vương năm đó mưu phản được kể ra.
Lữ Hiển nghe, chẳng qua cũng chỉ chút chuyện đó.
Bình Nam Vương đánh vào kinh thành, rồi đánh vào hoàng cung, không bắt được thái tử khi ấy, thế là nghĩ ra một cách tàn nhẫn, bắt hết những đứa trẻ tầm tuổi đó trong kinh đến để tìm ra, sau đó phát hiện tất cả đều không phải, liền lợi dụng tính mạng của những đứa trẻ này uy hiếp hoàng hậu và thái tử đang ẩn nấp trong kinh phải lộ diện.
Tổng cộng ba trăm mạng người, kẻ làm cha mẹ sao có thể chứng kiến con mình như vậy được?
Trong thành ngập tiếng ai oán khóc thương kêu trời trách đất.
“Khi đó là giữa mùa đông, thật sự rất đáng thương, dân chúng đều quỳ gối ngoài đường, cầu xin nghịch đảng giơ cao đánh khẽ, bắt bọn họ cũng được, đừng bắt bọn trẻ.
Ôi chao năm đó ta cũng nghe được, khắc khoải vô cùng.
Chỉ cần là con người, ai nghe mà không động lòng trắc ẩn? Có thể thấy được Bình Nam vương khốn nạn này là một tên súc sinh!
“Thái tử điện hạ là hậu duệ hoàng tộc, sao có thể bị người khác khống chế?”
“Nếu ngài ấy rơi vào tay nghịch đảng, gian kế của bọn chúng đạt được, triều Đại Càn của chúng ta há chẳng phải tiêu tan rồi sao? Vào thời khắc quyết định này, vẫn là trung thần lương tướng đáng tin cậy.”
Chu lão gia ngây người: “Có lẽ nào là vị “Định Phi thế tử” mà các ngươi nói?”
“Chẳng thế thì sao?”
“Năm đó tiểu thế tử mới chỉ bảy tuổi thôi, phụ thân là tân Quốc công của Định quốc công phủ Tiêu thị bây giờ, mẫu thân ngày đó là viên minh châu trong lòng bàn tay lão hầu gia Dũng Nghị hầu phủ, đây đúng thực là ngậm thìa vàng sinh ra mà, thông minh lanh lợi từ nhỏ, nghe nói trừ học đàn hơi chậm ra, những thứ khác đều có thể xưng là thần đồng nhìn một lần là nhớ.
Khi tiên hoàng vẫn còn, Quốc công gia sớm đã thỉnh phong thế tử cho ngài ấy, tương lai kế thừa Quốc công phủ là chuyện ván đã đóng thuyền.
Trước khi Dũng Nghị hầu phủ xảy ra chuyện, mọi người đều nghe về sự tài giỏi của Yến tiểu hầu gia chứ?”
“Theo ta thấy ấy à, còn thua xa Định Phi thế tử năm đó!” “
Người nghe không thể không bị chấn động.
Lữ Hiển ở lầu trên nghe đến là thích thú.
Người này kể sinh động như thật, cứ như thể năm đó tận mắt chứng kiến vậy.
Về cơ bản không nói sai, nhưng khả năng chơi đàn của người đó ư…
Lông mày khẽ nhíu lại, hắn không kiềm được mắng trong lòng: So người với người CMN thật khiến người ta tức điên.
Ở dưới lầu ai cũng dỏng tai lên.
Đến chưởng quầy cũng quên cả gảy bàn tính, nhướng mắt lên nhìn.
Người đang nói uống một ngụm trà nhuận giọng, rồi mới tiếp: “Năm đó Định Phi thế tử rất được hoàng hậu yêu mến, khi xảy ra chuyện ngài đang ở trong cung với Yến phu nhân, tất nhiên sẽ bảo vệ điện hạ và nương nương trốn đi.
Nếu không sao có thể nói hai họ Tiêu Yến trọn lòng trung nghĩa, cúc cung tận tụy được? Lúc đó một bên là tính mạng ba trăm đứa trẻ vô tội, một bên là thái tử điện hạ trong cơn nguy khốn, Định Phi thế tử mới bảy tuổi khi ấy, thế mà lại chủ động đứng ra, đổi y bào với thái tử điện hạ!”
Tức thời không ít người ở đó đều kinh ngạc “à” lên một tiếng, hiển nhiên đều đã đoán được mấy phần.
Người đó liền nói: “Không sai, đây chính là cách thay mận đổi đào! Định Phi thế tử từ nhỏ đã đi lại trong cung, các thái giám đều biết ngài ấy, cũng thuộc nằm lòng lễ nghi trong cung, hơn nữa bản thân ngài ấy bảy tuổi, gần với thái tử điện hạ tám tuổi, dáng người không chênh lệch nhiều, trí óc lại nhạy bén.
Nếu ngài ấy đóng giả làm thái tử, chủ động xuất hiện trước mặt nghịch đảng Bình Nam Vương, để Bình Nam Vương đồng ý tha cho bọn trẻ, thì đúng là chuyện phúc đức.”
Chu lão gia nhớ ra điều gì đó: “Nhưng rừng bia ở chùa Bạch Tháp….”
Có người tiếp lời: “Bình Nam Vương là hạng người cực kỳ hung hăng tàn bạo, một khi nghĩ rằng mình đã bắt được thái tử, sao có thể để lại nhân chứng sống được? Tất nhiên là giết sạch sẽ.
Đến khi quân tiếp viện vào thành, không dùng Định Phi thế tử uy hiếp được, có lẽ mới phát hiện người trong tay mình là giả, dưới cơn tức giận dĩ nhiên giết ngài ấy đi! Chỉ tội nghiệp đứa bé bảy tuổi, chi lan ngọc thụ (tài đức tuấn tú) chưa trưởng thành, lại xui rủi gặp biến cố phải chết yểu như thế! Hai họ Tiêu Yến đào bới trong núi thây đóng băng trước cửa cung rất lâu, mới tìm thấy long bội (ngọc bội rồng) và y phục ngài ấy mặc lúc giả làm thái tử, chỗ còn lại đều là những mảnh thi thể xương cốt đứt lìa, không nhận ra được đứa trẻ nhà nào nữa…”
“Tạo nghiệt mà!”
“Nghe nói mấy tháng đó trong kinh thành cứ đến nửa đêm là nghe thấy tiếng trẻ con khóc, thảm thiết cực kì.
Cho đến khi triều đình quy tập thi cốt những đứa trẻ đáng thương đến chùa Bạch Tháp, chôn bên đình Triều Âm, lập rừng bia, khắc tên họ, thỉnh cao tăng trong chùa tụng bảy bảy bốn chín tháng, mới tống được lệ khí vì chết oan, siêu độ cho vong hồn những đứa trẻ…”
“Nhưng giờ Định Phi thế tử lại còn sống?”
Người đó hiển nhiên cũng cảm thấy đây là chuyện kì lạ, không thể không suy ngẫm đáp: “Chẳng thế còn gì! Sáng sớm nay đã truyền khắp trong kinh thành, thực không thể tin được trên đời lại có chuyện người chết sống lại! Nhưng nghĩ lại cũng hợp lý, dù sao năm đó Yến phu nhân nói chưa tìm thấy người.
Có y phục có ngọc bội, khi tuyết tan thì máu thịt cũng lẫn lộn rồi, sao có thể nhận dạng nữa, con cái nhà ai cũng không khác nhau là mất.
Nghe nói thê thảm lắm, hình như là rơi vào tay Thiên Giáo, may thay có đương triều thiếu sư Tạ đại nhân, phen này mới cứu được người ra.
Quả nhiên trời cao có mắt, trung thần lương tướng cuối cùng cũng là phúc lớn mệnh lớn!”
Nơi phố phường chợ búa người ta tin vào hai chữ “phúc báo”.
Nghe người đó nói như vậy, không ai không gật gù thể hiện sự vui vẻ, trái lại còn có chút mừng cho vị Định Phi thế tử này.
Chỉ có một mình Lữ Hiển ngồi trên lầu không vui không buồn cười một tiếng, bỗng nhiên xen vào: “Vị huynh đài dưới lầu hình như biết rất nhiều, như thể chính mình tận mắt chứng kiến ấy nhỉ? Không lẽ năm đó huynh làm sai dịch trong cung?”
Người đó không nghĩ sẽ bị người khác soi mói.
Ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là ông chủ Lữ của U Hoàng quán, sắc mặt vô thức nghiêm chỉnh, vội vàng đứng dậy chắp tay, trơ mặt đáp: “Ôi, tệ nhân cũng chỉ là kể lại tin đồn, góp vui cho mọi người thôi mà? Nhưng lời này của ngài quả thực đoán không sai, tin tức này của tệ nhân nghe được từ một thái giám làm sai dịch trong cung sau được thả ra đã nói đó.
Nhưng mà thân thể hắn không tốt, khó khăn lắm mới lấy được tiền từ trong cung ra, chưa được bao lâu đã bệnh chết rồi.
Nói ra thì xấu hổ, nhưng tệ nhân có được như bây giờ, phần nhiều nhờ vào của cải năm đó hắn để lại.”
Người này trong đám thương nhân kinh thành không phải là nhân vật lớn gì, dù sao ở dưới chân thiên tử, người xuất sắc còn nhiều.
Nhưng đâu ai ngờ trong đó còn có một tầng nguyên nhân, đều không kiềm được mà kinh ngạc.
Nhưng cũng có mấy người quen biết với hắn, biết lời hắn nói không phải giả dối.
Tuy Lữ Hiển là một thương nhân, nhưng một là năm ấy hắn từng thi đỗ tiến sĩ vào làm ở Hàn Lâm viện, hai là hắn còn giúp Tạ Nguy ngầm làm những chuyện không thể để người khác biết, trong lòng quanh co bóc từng tầng từng tầng vỏ bọc, thực sự không đơn giản như đám người bên dưới nói.
Tuy biết người đó tùy tiện nói, nhưng hắn lại nghe ra manh mối.
Thái giám từng làm trong cung biết được chuyện này còn được thả ra ngoài, còn có thể không chết sớm ư?
Hắn lại cắn hạt dưa, rất hứng thú nhướng mày: “Nếu đúng như lời ngươi nói, năm đó Định Phi thế tử và mẫu thân Yến phu nhân ở cùng nhau, theo lý thì chuyện Định Phi thế tử xả thân cứu chủ, Yến phu nhân ắt phải biết và đã đồng ý.
Nhưng sao ta lại nghe nói sau khi kinh thành được giải vây không lâu, Yến phu nhân trở mặt náo loạn Quốc công phủ, thẳng thừng về Hầu phủ, hai họ Tiêu Yến về sau không còn qua lại nữa?”
Người bên dưới nhất thời ngây ra.
Những người khác cũng không thể không kinh động: trước chỉ nghe người khác kể góp vui, sao mà vừa bị hỏi, lại cảm thấy chuyện này đúng là có gì đó kì lạ thật?
Có người dò hỏi: “Trông ông chủ Lữ có vẻ như biết chút ẩn tình?”
Lữ Hiển trợn mắt: “Ta biết còn hỏi các ngươi làm gì?”
Dáng vẻ này không thể chân thực hơn được nữa, đám người vì thế đắn đo, quay ra ngẫm: Chuyện thiên gia, bách tính thường dân như họ sao biết được? Duy chỉ có ba trăm đứa trẻ vô tội vùi thây trong tuyết là họ có thể cảm thấy đáng thương.
*
Sáng sớm, ánh nắng lạnh lẽo như băng từ phía đông mọc lên, chiếu nghiêng nghiêng trên lan can cẩm thạch kéo dài trước Hoàng Cực điện.
Quần thần đã tới đủ, cúi đầu đứng trang nghiêm.
Hoàng đế Thẩm Lang mặc hắc huyền ngũ trảo kim long bào, đầu đội thập nhị lưu quan miện, ngồi ở long ỷ trên cao sau ngự án, khuôn mặt trong điện Kim Loan u ám khó hiểu nổi.
Tạ Nguy ở bên trái đứng đầu hàng ngũ văn thần, hiếm khi mặc cả bộ triều phục hợp quy uy nghiêm, so với đạo bào thường ngày, đã giảm đi không ít phần ẩn dật xa cách, nhưng vẫn như cũ không làm tổn hại đến khí độ sâu thẳm như nước sừng sững như núi của hắn, trái lại còn hiện ra thêm phần sắc sảo.
Lại vừa đủ, không hề quá đáng.
Trên mặt mắt mang ba phần ý cười, chỉ ngước mắt lên nhìn Thẩm Lang chăm chú, giọng lạnh nhạt nhắc nhở: “Thánh thượng, Định Phi thế tử ở ngoài điện đợi triệu kiến đã lâu.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...