Chuyển ngữ: Ciel
Biên tập: Tặc Gia
Mấy ngày nay Đinh phu nhân chẳng buồn cơm nước, mặt mày ủ rũ, từ sáng đến tối Tiểu Kiều luôn túc trực ở bên bà trấn an, đến tận giờ này nàng mới bước ra khỏi chỗ Đinh phu nhân, đi cùng với nhũ mẫu của mình là Xuân Nương, hai người vừa đi vừa nói chuyện.
Gia chủ Kiều gia khoan dung nhân hậu với dân nên rất được lòng người. Hai ngày nay dân chúng trong thành không ngừng tới bái tạ chúc mừng, người nào người nấy đều vui mừng phấn khởi. Mặc dù Tiểu Kiều không bước ra khỏi cửa nhưng chuyện này nàng biết, Xuân Nương nghe nói bách tính khắp thành đều biết chuyện liên hôn của hai nhà Kiều Nguỵ, tiêu trừ tai họa chiến tranh, trăm họ cảm kích, cho nên bây giờ mới rối rít đến tỏ lòng biết ơn, nàng còn đang lẩm bẩm trong lòng thì bỗng nhìn thấy phụ thân nhà mình đi tới đi lui ở khoảng sân trước cửa, vẻ mặt nặng nề, nàng bèn bước nhanh về phía trước, gọi một tiếng, Tiểu Kiều thấy phụ thân muốn nói lại thôi như thế thì đoán chắc có lẽ ông có lời muốn nói với mình, vừa vào phòng, nàng không nhịn được thử hỏi về chuyện mình mới nghe.
Kiều Bình cau mày chăm chú nhìn Tiểu Kiều, chậm rãi nói: “Man Man, đúng là có chuyện như vậy. Phụ thân thật lòng xin lỗi con…”
Rõ ràng con gái yêu đã có mối nhân duyên như ý, không ngờ lại xảy ra bất trắc, bây giờ thì sắp phải gả cho Nguỵ Thiệu. Nghĩ đến nữ nhi yêu kiều xinh đẹp từ nay về sau phải vùi thân nơi miệng cọp, tứ cố vô thân, trong lòng ông lại chua xót không thể nói nên lời.
Tiểu Kiều cảm thấy không ổn lắm, phụ thân nói nửa câu như vậy, nàng quan sát sắc mặt của ông, trong lòng lại hoảng hốt giật mình.
Không có tin tức của Đại Kiều nhưng tin về hôn sự đã lan rộng khắp thành, hơn nữa chỉ còn hai ngày là xuất giá. Phụ thân nói thế này chẳng lẽ ông muốn nàng thay Đại Kiều gả vào Nguỵ gia sao?
Nhưng mình đã có hôn ước rồi…
“Phụ thân, vậy là con phải thay thế a tỷ sao?”
Nàng chần chừ một thoáng rồi cũng hỏi.
Mặc dù phụ thân chậm chạp không đáp nhưng trong lòng Tiểu Kiều đã hiểu rõ cả rồi.
Bởi vì quá bất ngờ, nàng cũng ngây người, nhịp tim thình thịch, cả người không kịp phản ứng.
Lúc trước nàng động viên Đại Kiều bỏ trốn là vì không đành lòng trơ mắt nhìn Đại Kiều rơi vào miệng sói, cũng mong phụ thân có thể thuyết phục đại bá buông tay, đánh thẳng một trận, mình là người đã có hôn ước, mặc dù hôn ước đó nàng cũng đang nghĩ đến chuyện chờ chuyện này qua đi thì tìm cách xoá bỏ, cho nên dù thế nào Tiểu Kiều cũng không nghĩ đến chuyện hai nhà Kiều Nguỵ vẫn sẽ còn liên hôn, hơn nữa còn muốn mình gả thay cho Đại Kiều!
“Man Man, bên phía Nguỵ gia đã đồng ý hôn sự, ít hôm nữa sứ giả sẽ đến đây, bây giờ lại không tìm được đường tỉ của con, đại bá con quỳ xuống khẩn cầu phụ thân, ta thật sự là…”
Kiều Bình giải thích đôi câu rồi ngừng lại lần nữa.
Tiểu Kiều dần dần bình tâm lại, nhưng tâm trạng vẫn rối như tơ vò, nàng đứng sững ở đó, không biết nên nói gì cho phải.
“Hôn sự với Lưu thế tử bên kia ta chỉ có thể từ chối thay con, Man Man, phụ thân xin lỗi con…”
Viền mắt của Kiều Bình rưng rưng.
Tiểu Kiều trầm mặc chốc lát.
“Phụ thân, con biết. Trong lòng con rất loạn, người để cho con ở một mình được không?”
Cuối cùng nàng ngước mắt lên nhìn Kiều Bình, khoé miệng miễn cưỡng cong lên nở nụ cười, đáp lại.
Kiều Bình thấy rõ sắc mặt nữ nhi mình không tốt, con bé không khóc mà ngược lại còn cười, trong lòng ông áy náy không thôi, thở dài một tiếng.
…
Phụ thân đi ra ngoài, cách một lớp cửa, Tiểu Kiều nghe được tiếng phụ thân và nhũ mẫu Xuân Nương của mình thì thầm to nhỏ, hẳn là đang dặn bà phải chăm sóc nàng chu đáo, một lát sau, tiếng bước chân xa dần, xung quanh lại trở về yên tĩnh.
Đêm đó, Kiều Từ biết được tin này.
Sau đó, Tiểu Kiều nghe Xuân Nương nói, lúc ấy hắn kêu la như sấm, vọt thẳng đến trước mặt đại bá lớn tiếng phản đối.
Đại bá không có con trai nên luôn coi cháu như con ruột của mình, bình thường ông vô cùng coi trọng. Nhưng lúc đó, Kiều Từ cũng bị đại bá đánh đuổi ra ngoài, còn bị cấm cửa.
Một đêm này Tiểu Kiều cũng không chợp mắt.
Từ trước đến giờ phụ thân vẫn luôn yêu thương mình, trong lòng nàng cũng biết, nếu không phải trong tình thế khó xử, phụ thân tuyệt đối sẽ không đồng ý việc gả nàng như thế. Bây giờ tin tức hai nhà liên hôn đã lan rộng ra ngoài. Trong lòng mọi người đã xác định hết thảy, bách tính khắp thành đều phấn khởi vui mừng, thân là quận trưởng như leo trên lưng cọp, mang theo sự mong đợi của hai trăm ngàn quân dân Duyện Châu, ngoài việc đồng ý ra, quả thật phụ thân không còn cách nào khác.
Lúc trước nàng từng nói với Đại Kiều là mình muốn gả cho Nguỵ Thiệu, mong tỉ ấy thành toàn cho mình. Lúc ấy nói vậy chẳng qua là để khuyên nhủ Đại Kiều, nếu mình không nói thế, tỉ ấy tuyệt đối sẽ không chịu buông bỏ trách nhiệm của trưởng nữ Kiều gia, bỏ trốn cùng Bỉ Trệ.
Khi nàng hao tâm tổn huyết muốn giúp Đại Kiều thay đổi quỹ đạo của cuộc đời kiếp trước, chính bản thân nàng cũng âm thầm tự hạ quyết tâm rằng, nàng tuyệt đối sẽ không đi theo con đường đó.
Lý tưởng thì tốt đẹp, nhưng thực tế lại đập mạnh một viên gạch vào nàng thế kia, đập đến mức thất điên bát đảo không tìm ra phương hướng.
Tiểu Kiều chỉ có thể cười khổ.
Đúng là đường đã đổi đi rồi đấy, nhưng lại đổi thành đường cùng khác mà thôi.
Nàng không thể bỏ đi như Đại Kiều. Huống chi cho dù nàng muốn chạy cũng không sao chạy được. Hình như bá phụ đã rút ra kinh nghiệm. Khó trách hai ngày nay cho dù mình đi đến chỗ nào bên cạnh cũng có ba bốn phụ nhân khoẻ mạnh đi theo.
Trằn trọc trăn trở suốt một đêm, lúc trời sáng, rốt cuộc nàng cũng thuyết phục mình chỉ có thể chấp nhận một kết quả trời xui đất khiến như thế đấy.
…
Ngày kế tiếp, Nguỵ gia phái sứ giả đến, tên là Thái Tốn, là dương nghị tào sử [1]. Kiều Việt dẫn Kiều Bình và gia thần chỉnh trang chào đón, long trọng đãi khách ở tiền đường, rượu qua ba tuần mới bất đắc dĩ nói trưởng nữ định gả đã bất hạnh lâm bệnh hiểm nghèo, chắc chắn không xứng để kết hôn, may là đệ đệ cũng có một nữ nhi, tài mạo càng hơn trưởng nữ kia một bậc, hy vọng có thể đổi thành nghị hôn với thứ nữ, kết mối lương duyên.
[1] Thuộc hạ của quận trưởng
Tuy Trương Phổ luôn bảo đảm trước mặt ông rằng nhất định Nguỵ gia sẽ chấp nhận, nhưng trong lòng Kiều Việt vẫn có phần lo lắng, ông sợ đối phương nghĩ rằng mình bất kính. Không ngờ Thái Tốn lại chẳng có vẻ gì không vui, ông ta vẫn trò chuyện vui vẻ, nhanh chóng sai người báo tin cho chúa công, chờ chúa công trả lời. Lúc này Kiều Việt mới thoáng yên tâm. Sau khi tàn tiệc rượu, ông đưa Thái Tốn vào dịch đình [2], lệnh cho các dịch thừa [3] phải chiêu đãi mấy khách quý đàng hoàng, chờ đợi chừng mười ngày, bên kia đã có hồi âm tới.
[2] Dịch đình: đình viện của trạm dịch, là nơi ăn ở trên đường của các quan viên truyền tin tình báo quân sự vào cung, nơi thay ngựa.
[3] Dịch thừa: quan thừa ở dịch đình, quan giúp việc thời xưa.
Quả nhiên như Trương Phổ nói, Nguỵ gia đồng ý.
Kiều Việt mừng rỡ.
…
Phong tục cưới hỏi của người xưa gồm sáu lễ. Hôn lễ của thế gia giàu có như Kiều Nguỵ, từ lễ nạp thái đến lúc thành hôn, bình thường ít nhất cũng cần hết nửa năm. Nhưng lần này hai nhà không hẹn mà cùng có mục đích, đó chính là mau sớm để thành hôn. Không đến hai ngày, sính lễ của Nguỵ gia đã được đưa đến. Tiền cưới dày đến hàng vạn, mười hai con ngựa tốt, chỉ thua thiên tử một cấp mà thôi. Ngày đó sính lễ được đưa vào từ cửa bắc thành Bộc Dương, một đường tấu nhạc cho dân chúng vây xem, chậc chậc rồi ca ngợi, vô cùng náo nhiệt.
Tiếp đó họ quyết định đầu tháng tám Nguỵ gia sẽ rước dâu. Ngày đại cát đại lợi thích hợp đế lập gia đình và xuất hành.
Hôm nay đã là tháng mười một, không còn bao lâu nữa. Toàn bộ Kiều gia từ trên xuống dưới đều bận rộn chuyện cưới gả.
Chuyện cưới gả lấy xa hoa làm vinh quang. Đồ cưới của Đại Kiều và Tiểu Kiều đã được chuẩn bị trước từ lâu, vốn cực kì phong phú, nay Đại Kiều đi rồi, vì muốn thể hiện sự hiển hách của mình, Kiều gia tăng thêm hai phần đồ cưới nữa, hôm đó lúc ra thành, uốn lượn trùng điệp quanh mấy dặm, cảnh tượng quá đỗi nguy nga. Tiền của Tiểu Kiều rất nhiều. Kiều Bình mang lòng áy náy với nữ nhi, nghĩ đến chuyện từ nay về sau nàng phải ở Nguỵ gia, nếu có tiền trong tay thì làm việc sẽ thuận lợi hơn nhiều, thế là ông càng dốc túi tặng thêm, nhà bá phụ cũng cho thêm không ít. Nói về tiền bạc thì Tiểu Kiều đúng là tiểu phú bà.
Chớp mắt ngày lành đã đến. Nguỵ Thiệu không tự mình đến đây. Thay hắn rước dâu là Hổ Bôn trung lang Nguỵ Lương, cũng là người trong dòng họ Nguỵ gia, thân cao chín thước, râu quai nón, cơ bắp lực lưỡng, người đeo trường đao nặng đến ba mươi sáu cân, là một trong mười người dưới trướng của Nguỵ Thiệu, dũng mãnh và thiện chiến. Nguỵ Lương này không hề hòa nhã thân thiện như Thái Tốn đã gặp lúc nghị hôn, hắn có vẻ không để ai vào mắt, với người Kiều gia thì lại càng xa cách khó gần hơn, trong lòng Kiều Việt thấy không vui, chẳng qua hôm nay là do mình chủ động giao hảo với đối phương, ông cũng không dám tức giận gì, mặt mày nịnh nọt chu đáo.
Ngày kế tiếp chính là ngày Tiểu Kiều xuất giá đi khỏi nhà. Kiều gia mở cửa ra, trong ngoài kết lụa màu, mọi người cũng rối rít thay đồ mới, tập trung lại đưa tiễn nữ nhi của Kiều gia.
Sáng sớm Tiểu Kiều tắm rửa xong thì trần truồng đứng đó, một cô nương mới mười bốn tuổi, mặc dù không thành thục như phong thái quen thuộc của phụ nhân, nhưng khuôn ngực tròn trịa, eo thon một nắm, lả lướt mượt mà, cộng thêm nước da mịn màng hoàn mỹ trắng như tuyết làm người ta không sao nhìn thẳng được.
Nàng bị mấy bà vú, thị nữ vây quanh, theo thứ tự bên trong là thâm y [4] đỏ nhạt, bên ngoài là y phục màu đen, thắt lưng bản lớn, tế tất [5], bội ngọc giác [6], áo khoác tơ tằm dệt thưa và giày kiều đầu mộc, cuối cùng vấn tóc oản kế lên đầu, lấy trâm cài cố định, trên búi tóc cài châu hoa, đung đưa theo bước. Y phục trang điểm xong, mặt mày thướt tha, ngọc ngà duyên dáng, xinh đẹp mà không mất vẻ ung dung, đoan trang khôn tả, các bà vú vây xem không khỏi tấm tắc khen ngợi.
[4]Thâm y: là một loại Hán phục truyền thống.
[5]Tế tất: trang phục cổ đại Trung Nguyên, thuộc y phục nửa người dưới, che từ bắp đùi tới đầu gối.
[6] Bội ngọc giác: ngọc ghép thành đôi, hai miếng ngọc ghép lại.
Đinh phu nhân nhẹ nhàng cầm lấy tay Tiểu Kiều, tỉ mỉ dặn dò nàng rất nhiều chuyện, cuối cùng ngẩn người nhìn Tiểu Kiều chốc lát, viền mắt từ từ đỏ ửng, bà nói: “Man Man, trong lòng bá mẫu cũng biết, A Phạm nhẫn tâm rời bỏ gia nương, với nàng chưa chắc là chuyện xấu, chẳng qua là làm khổ con thôi, thay nàng gả vào Nguỵ gia, bá mẫu thay a tỷ cảm ơn con. Các con là tỉ muội thân thiết, sau này nếu biết tung tích của nó thì báo với bá mẫu một tiếng, cốt là để bá mẫu an tâm, chắc chắn bá mẫu sẽ không để cho bá phụ con biết.”
Trên mặt Tiểu Kiều lộ nét cười, nàng đồng ý. Đến giờ lành, người hầu tống giá vây quanh đưa đến trước.
Bá phụ Kiều Việt, phụ thân Kiều Bình đều đứng chờ ở đó. Đệ đệ Kiều Từ bất mãn với hôn sự cho nên đến giờ cũng không buồn xuất hiện. Kiều Bình không nói nên lời, ngay cả bá phụ hình như cũng có phần xúc động, ông bước đến nói với nàng mấy câu, không ngoài việc dặn dò nàng từ nay về sau phải cẩn thận nhu hoà hầu hạ mẹ chồng vân vân. Tiểu Kiều nhanh chóng nói lời từ biệt với phụ thân, cố gắng kìm nén dòng nước mắt sắp rơi, quỳ lạy phụ thân mình.
Lúc nàng được Kiều Bình đỡ dậy, bên ngoài cũng vang lên tiếng nhạc thúc giục tân nương ra cửa, Kiều Bình vẫn không bỏ nữ nhi, lần lừ mãi không buông tay nàng ra, mưu sĩ Trương Phổ một mực đứng sau đi tới, cười khuyên nhủ: “Nguỵ hầu hào kiệt anh tuấn, người trong thiên hạ đều biết, với nữ nhi sứ quân là ông trời tác hợp, Công [7] có gì không nỡ?”
[7] Công: tước đầu trong năm tước phong kiến, cũng là để chỉ tôn xưng người đàn ông lớn tuổi.
Dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, Kiều Bình nắm thật chặt tay nữ nhi lần cuối rồi từ từ buông ra.
Tiểu Kiều nhìn Trương Phổ. Nàng biết vì muốn thúc đẩy hôn sự này thành công mà bá phụ đã thưởng cho hắn hai trăm lạng vàng và thêm hai nô tỳ, mọi người nể trọng hắn, cho nên những ngày qua hắn cực kì đắc ý.
Tuy nói hắn cũng là người bị hại, hơn nữa phía thông gia cũng làm khó Duyện Châu mấy ngày nay, không trách được hắn nảy ra chủ ý này, nhưng cơn giận vì bị gài bẫy vẫn không sao nuốt được. Lúc xoay người Tiểu Kiều làm như vô tình dựa gần sang người hắn, lợi dụng sự che đậy của nhiều lớp vạt quần, nàng dùng guốc gỗ giẫm thật mạnh lên chân hắn.
Đế guốc gỗ cứng như đá, Tiểu Kiều lại dùng hết toàn lực, một cước giẫm xuống quả là không nhẹ. Trương Phổ bỗng cảm thấy đầu ngón chân đau nhức, hắn không chút phòng bị kêu đau thành tiếng, ngẩng đầu lên thấy Tiểu Kiều cười tủm tỉm nhìn mình thì đột nhiên hiểu rõ. Thấy mọi người rối rít nhìn sang như thể trách cứ mình thất lễ, khuôn mặt hắn lộ ra vẻ cười khổ, chịu đựng ngón chân đau đớn, dạ dạ hai tiếng như không có chuyện gì rồi khom người lui về phía sau.
Dường như cuối cùng Tiểu Kiều cũng thư thái được đôi chút, cuối cùng nàng nhìn phụ thân, nhớ tới cảnh sáng nay lúc từ biệt đệ đệ, trong lòng lặng lẽ thở dài một hơi, xoay người bước ra ngoài.
Ngoài cửa Kiều phủ, hai bên đường dân chúng đã đứng đầy từ sớm, cuối cùng cũng được thấy Tiểu Kiều xuất hiện, xinh đẹp thiên tiên, họ quỳ xuống đồng loạt hô to, tiếng hô như rung trời.
Vốn dĩ theo lễ chế cưới hỏi, rước dâu thì tân lang phải tự mình đi tới mới có vẻ tôn trọng, không ngờ Nguỵ Thiệu lại không hề xuất hiện, chỉ phái Nguỵ Lương thay mặt tới đón dâu, dân chúng Đông quận không khỏi thất vọng. Chuyện ở Kiều gia vốn rất được dân chúng mong chờ, họ cảm kích Tiểu Kiều xuất giá đã hủy đi một hồi chiến sự, họ không muốn để cho Nguỵ gia coi thường nữ nhi của Sứ quân, đến hôm nay, tất cả đều tỏ ra mạnh mẽ, sau khi Tiểu Kiều bước lên xe, trên đường đi dân chúng lũ lượt ném trái cây lên xe, vì thế mặc dù chưa ra khỏi cửa thành trên xe đã đầy ắp trái cây, đến lúc ra khỏi thành mười dặm vẫn còn dân chúng phía sau lạy quỳ đưa tiễn, cao giọng ca vang chúc phúc từ đằng xa, ngay cả Nguỵ Lương một mực tỏ vẻ kiêu căng cũng phải ghé mắt nhìn sau đó.
Người không phải cỏ cây, trước tình cảnh này, vốn Tiểu Kiều không muốn xuất giá cũng có phần xúc động, bỗng nhiên nàng cũng mơ hồ cảm nhận được tâm tình không muốn rời đi của Đại Kiều trước đó. Sau khi ra khỏi thành, trong tay nàng vẫn cầm quả táo mà một đứa trẻ ba tuổi đưa tới, lặng lẽ rơi vào trầm tư.
…
“Dừng lại…”
Xe chở Tiểu Kiều đi hơn ba mươi lý, hai bên dần dần chỉ còn là hoang vu, bỗng nhiên sau lưng có một người cưỡi khoái mã đuổi theo, cao giọng hét to.
Nguỵ Lương lệnh cho tuỳ tùng rút đao phòng bị, Tiểu Kiều nhận ra đó là giọng của đệ đệ Kiều Từ, vội vàng giải thích, Nguỵ Lương nhìn một cái, nhận ra đúng là công tử Kiều gia mới ra lệnh thu đao dừng xe lại.
Tiểu Kiều đi xuống, Kiều Từ nhảy xuống từ lưng ngựa, chạy tới bên cạnh, nắm lấy tay nàng nói: “A tỷ! Đệ còn một lời quên nói với tỷ. Đệ hận mình vô dụng, hôm nay chỉ có thể trơ mắt nhìn tỷ xuất giá như vậy. Nhưng tỷ yên tâm, hôm nay đệ thề với trời, nhất định ngày sau đệ phải tự cường, làm chỗ dựa cho tỷ, nếu Nguỵ Thiệu kia không đối tốt với tỷ, đệ sẽ đón tỷ về, tuyệt đối sẽ không để tỷ bị người ngoài ức hiếp!”
Thiếu niên mười bốn tuổi kiên cường, còn ở tuổi vỡ giọng, bên mép cũng mới vừa có lớp râu mờ mềm mại, nhưng giờ phút này đây, cậu lại nói ra những lời khí phách đến nhường đó.
Giọng nói của cậu vang vang, từng câu từng chữ theo gió đưa vào tai Nguỵ Lương, Nguỵ Lương không nói gì, chỉ cười nhàn nhạt.
Tiểu Kiều không nghĩ đệ đệ đuổi theo xa như vậy là để nói với mình một câu, nàng nhớ tới kiếp trước, vì để mình và Lưu Diễm chạy thoát mà đệ ấy đã bỏ mình, nước mắt nhịn từ sáng sớm tới giờ không kìm nén được nữa, cuối cùng cũng rơi xuống.
“A đệ, a tỷ biết. A tỷ sẽ sống thật tốt, từ nay về sau nhớ thay tỷ hiếu thuận với phụ thân!”
Kiều Từ gật đầu.
Thấy tỷ đệ hai người vẫn như thế, rốt cuộc Nguỵ Lương cũng hết kiên nhẫn, lên tiếng thúc giục.
Tiểu Kiều buông tay Kiều Từ, thúc giục cậu trở về, mình quay lên xe lần nữa lên đường.
Kiều Từ đứng ở bên đường dần biến thành một chấm đen, cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất trong tầm mắt.
Lúc Tiểu Kiều quay đầu lại nhìn phía trước xa xa, cuối chân trời mùa đông mờ tối, một con nhạn cô độc bay về phương nam.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...