Khom Lưng Vì Anh

Mặt Từ Nam Nho đen thui kéo Dịch Tích ra khỏi Tích Thời, Dịch Tích theo sát phía sau anh, cô không ngừng cười, cuối cùng thì Từ Nam Nho không nhịn được nữa, anh quay đầu nhìn cô.  

"Còn cười nữa?"

"Không phải, ha ha ha, bởi vì Trình Viện rất buồn cười, ha ha ha, trước đó hai người làm sao mà dính vào nhau vậy".

Sắc mặt Từ Nam Nho lạnh lùng: "Muốn biết không?"

Dịch Tích hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế lại tâm trạng của bản thân: "Muốn, em còn chưa quên lời nói của Chu Hưng Trạch đâu, thầy không hề thích tuýp phụ nữ như vậy".

Từ Nam Nho: "Có muốn cũng không nói cho em biết".

Dịch Tích: "Làm cho người khác tò mò thì không phải là hảo hán".

Từ Nam Nho: “A”.

Dịch Tích: “Nói thử đi, rốt cuộc chuyện của hai người là thế nào. Này, người ta nói thầy có tính lãnh đạm mà thầy không phản bác sao?"

“Có gì đáng để phản bác?”

Dịch Tích khó tin: “Việc này liên quan đến danh dự đàn ông!”

Từ Nam Nho cuối đầu, đôi mắt trong đêm đen như bị bao phủ bởi lớp sương mù: “Một mình em biết thì không phải tốt rồi sao?”

“Em”. Dịch Tích ngây ra, đột nhiên nhớ tới đêm đó, cô cùng anh vô cùng điên cuồng ở khách sạn.

Dịch Tích nuốt nước bọt: “Lúc đó, có phải lúc đó bị bỏ thuốc nên mới làm được chuyện đó?”

Bàn tay nắm lấy cổ tay cô càng chặt hơn, Dịch Tích cười gượng, sau đó lui về phía sau: “Thầy cứ yên tâm đi, em sẽ không nói ai biết chuyện này đâu, em… Ưm!”

Đột nhiên như vậy làm cho cô không kịp phòng vệ, người đàn ông kéo cô vào lòng ngực, trực tiếp dùng môi ngăn lại mấy lời nói nhảm của cô.

Lông mi Dịch Tích run rẩy, cô kinh ngạc nhìn thẳng vào đôi mắt kia. Đêm ngày càng khuya, nhưng lại không sâu thẳm như đôi mắt của anh, trong đêm tối cô bất chợt nhìn thấy những tia sáng nhỏ bé đang tỏa sáng lấp lánh.

Trên môi mềm mại, chậm rãi, đầu lưỡi từ từ thâm nhập vào trong làm khơi dậy làn sóng.

Tuy trong lòng rung động nhưng trên mặt lại bình tĩnh nở nụ cười, cô to gan vươn tay ôm lấy cổ anh, đôi mắt lóe lên một tia gian xảo.

Ở cửa quán bar liên tục có người đến rồi lại đi, các cặp đôi khóa môi nhau ở nơi này cũng là chuyện thường thấy, nhưng đôi nam nữ hôn nhau cuồng nhiệt như vậy cũng khó tránh khỏi thu hút sự chú ý của người khác, khi người khác nhìn thấy một nụ hôn ngọt ngào như vậy đều nở nụ cười ý vị sâu xa.

Một hồi lâu sau, tay của Từ Nam Nho rời khỏi eo Dịch Tích, anh rời khỏi môi cô, cúi đầu nhìn cô: “Có mùi rượu, em uống rượu”.

Đôi tay của Dịch Tích đặt trên vai anh, cô cười nũng nịu: “Ồ, cách kiểm tra của thầy cũng thật là đặc biệt”.

Từ Nam Nho nhíu mày: “Không phải không cho em uống rượu sao, em đang uống thuốc…”

“Không phải em nhất thời quên mất sao, thầy dong dài thật”. Dịch Tích cười cười, lại nghiêng đầu nói, “Thầy à, thầy vừa hôn em”.

Từ Nam Nho nghiêng đầu né tránh: “Đi thôi”.

“Này, thầy vừa hôn em đó”.


“...”

“Ừm? Vì sao đột nhiên hôn em, có phải vì em đẹp nên không nhịn được đúng không?”

“...”

“Thầy nói ra thì em cũng không cười đâu”.

“Im lặng”.

Từ Nam Nho đi đến bên cạnh xe, lấy chìa khóa mở cửa xe xong mà vẫn chưa thấy cô đi lên, anh quay đầu lại, nhìn thấy cô đang đứng tìm thứ gì đó trong túi xách.

“Dịch Tích”.

“Đợi chút, em tìm đồ”.

Từ Nam Nho bất lực, lại nhấc chân đi về phía cô: “Em muốn làm gì?”

Dịch Tích tìm một hồi lâu mới tìm được thỏi son: “Thầy ăn sạch son môi của em rồi, cầm lấy, tô giúp em”.  

Từ Nam Nho nhìn thỏi son trong tay cô, ngây ngốc một lúc mới nói: “Tôi không biết”.

Dịch Tích cố ý chỉnh anh, bĩu môi nhìn anh: “Làm thầy giáo thì sao có chuyện không biết được, thử đi”.

Từ Nam Nho: “...”

“Nhanh lên”.

Rốt cuộc thì Từ Nam Nho cũng cầm lấy thỏi son, anh mở nắp rồi vặn son lên.

Son môi màu đỏ đô nhẹ nhàng chạm vào, môi Dịch Tích ngay lập tức nhiễm màu son.  

Dịch Tích không nhắm mắt, cô vẫn nhìn chằm chằm dáng vẻ chau mày của Từ Nam Nho, nhìn anh nghiêm túc tô son lên môi cô.

“Đừng tô lem ra ngoài”.

“Em đừng nói chuyện”.

“Ừ”.

Đàn ông đối với mỹ phẩm đều là dáng vẻ ngốc nghếch, tay của Từ Nam Nho run lên không biết bao nhiêu lần, cuối cùng thì cũng tạm ổn, mà lúc anh thu tay về lại vô tình để son dính vào khóe môi.

Anh lấy ngón tay chùi đi.

Nhưng càng chùi thì vết đỏ càng lan rộng.

“...”

“Xong chưa?”


“Xong rồi”, nói xong anh lại nói tiếp, “Chỉ dính một chút bên cạnh”.

Dịch Tích tin tưởng anh, cầm lấy thỏi son cất vào túi, sau đó lấy chiếc gương nhỏ ra xem thử.

Không nhìn thì không biết, vừa nhìn thì hoảng sợ.

“Đậu xanh! Ăn thịt con nít sao?”

Đôi môi đỏ chót, bên cạnh khóe môi còn có vết đỏ chói mắt.

“Thầy Từ, thầy đúng là không hề khiêm tốn”.

Từ Nam Nho có chút ngượng ngùng: “Tôi đã nói không biết mà”.

“Em cứ tưởng thầy khách sáo, thầy chưa tô son cho bạn gái bao giờ sao”. Dịch Tích vừa chùi vừa tò mò.

“Không có”.

“À, cũng khó trách, em nhớ có một lần Chu Hưng Trạch nói với em về người phụ nữ kia, nửa đêm còn muốn thầy đi ra ngoài mua đồ ăn, sau đó thì thầy đá người ta mà không hề do dự, thầy cũng chẳng có tự giác của bạn trai gì cả, cũng may là chúng ta chỉ diễn thôi chứ không phải thật”.

“...”

“Còn không đi sao, đi ăn khuya?” Dịch Tích không nhìn thấy nét mặt đen như đít nồi của Từ Nam Nho, cô vừa soi gương vừa đi về phía xe, “Chúng ta đi ăn cháo đúng không, em tìm chỗ nào ngon một chút”.

“Về nhà ăn”. Từ Nam Nho mở cửa xe ý muốn cô ngồi vào.

Dịch Tích ngây Ngốc: “A, cứ vậy mà đưa em về à?”

Từ Nam Nho đi vòng qua đầu xe mở cửa ngồi vào ghế lái: “Lên xe”.

Dịch Tích: “Thầy trở mặt nhanh thật”.

Từ Nam Nho liếc nhìn Dịch Tích, cô cảm thấy bản thân sắp biến thành que kem đông lạnh.

“Được rồi được rồi, về nhà ăn thì về nhà ăn”.

Cứ làm như ai cũng cũng muốn đi ăn chung với tảng băng.

Sau khi bước xuống xe Từ Nam Nho, bên ngoài cổng ra vào lại có thêm một chiếc xe lạ, Dịch Tích nhìn chiếc xe vài lần rồi đi vào trong.

“Tích Tích, về rồi à”. Dì Lâm kéo cô đứng cạnh bà ấy, “Trong nhà có khách, là đại thiếu gia nhà họ Ôn”.

Dịch Tích: “Ôn Thiệu Nguyên?”

“Đúng vậy, nghe nói đó là bạn trai cháu”.

Dịch Tích cười cười: “Dì nghe được tin đồn này ở đâu vậy”.


Dì Lâm: “Cái gì mà tin đồn, còn không phải là đối tượng xem mắt mà ông nội cháu giới thiệu sao”.

Dịch Tích nhướng mày: “Nói vậy cũng không sai”.

“Vậy còn không phải là bạn trai thì là gì”. Dì Lâm đẩy cô về phía trước “Mau đi đi, người ta đã ngồi chờ được một lúc rồi”.

Lúc Dịch Tích bước vào thì trông thấy một đám người ngồi quanh bàn ăn, cô tùy tiện đặt túi xách lên sô pha: “Anh Ôn đến mà không nói với tôi một tiếng”.

Ôn Thiệu Nguyên vẫy tay với cô: “Vốn dĩ tôi tới thăm chú, cứ nghĩ cô sẽ ở nhà nên đến mà không nói trước”.

Dịch Tích kéo ghế bên cạnh anh rồi ngồi xuống: “Xùy, vậy cũng nên nói với tôi một tiếng, sinh hoạt cá nhân của tôi khá là phong phú, cho nên thường không có mặt ở nhà”.

Dịch Thành Hành: “Khụ khụ!”

Ôn Thiệu Nguyên nhìn Dịch Thành Hành, sau đó lặng lẽ nhướng mày nhìn Dịch Tích: “Vậy à, là tôi sơ suất”.

“Còn không phải sao?”

“Tích Tích à, chưa ăn cơm đúng không”, Dịch Thành Hành nói, “Vừa đúng lúc. Con ăn tối cùng Thiệu Nguyên đi.

“Được”.

Cô đáp ứng nhanh lẹ làm cho Dịch Thành Hành cảm thấy bất ngờ, mà Dịch Vân Chiêu cũng nhìn sang cô.

Dì Lâm bới chén cơm đưa cho Dịch Tích, cô vừa cầm đũa lên gấp miếng thịt kho tàu vào chén thì điện thoại rung lên báo tin nhắn tới.  

Dịch Tích buông đũa mở tin nhắn ra xem.

Từ Nam Nho: nhớ ăn cháo, đừng ăn đồ bậy bạ.

Dịch Thành Hành: "Ăn cơm thì ăn cơm, lớn rồi còn bấm điện thoại".

Dịch Tích đặt điện thoại xuống, mặc kệ Dịch Thành Hành, chỉ nói với dì Lâm trong phòng bếp: "Có cháo không dì?"

Dì Lâm từ trong đi ra: "Có... Nhưng mà là buổi trưa còn dư".

"Không sao, con ăn cái đó được rồi".

Ôn Thiệu Nguyên: "Cô sao vậy?"

Dịch Vân Chiêu: "Cô sao vậy?"

Dịch Tích nhìn hai người vừa đồng thanh: "Tôi sao? Không sao cả, đột nhiên không muốn ăn cơm thôi".

Dịch Thành Hành nhíu mày: “Đang yên đang lành sao lại không ăn cơm".

Ôn Thiệu Nguyên giảng hòa: "Bình thường cháu cũng đột nhiên muốn ăn cháo".

Dịch Vân Chiêu trầm tư, lạnh nhạt nói: "Chắc là dạ dày không khỏe rồi".

Dịch Tích hơi ngây người, cô ngẩng đầu nhìn anh.  

Dịch Nhạc cắn cắn đũa, cũng nhìn sang anh ta.

Dịch Thành Hành: "Dạ dày không khỏe? Bình thường ở công ty con có ăn đúng giờ không?"

Dịch Tích thu lại ánh mắt: “Có lúc sẽ quên”.

"Trợ lý của con làm gì, sao không gọi cơm trưa cho con?"


Dịch Tích: "Ba trách trợ lý của con làm gì, muốn trách thì trách quá nhiều việc, con vừa đụng vào thì liền quên mất".

Dịch Thành Hành: "Con..."

"Chú à, không sao, sau này mỗi buổi trưa con sẽ nhắc cô ấy ăn trưa". Ôn Thiệu Nguyên nói.

Dịch Tích: "..."

Dịch Thành Hành ngay lập tức cười tươi như hoa: "Vậy được, Tích Tích à, con xem Thiệu Nguyên quan tâm con chưa kìa".

Khóe miệng Dịch Tích giật nhẹ: "Cảm ơn".

Ăn cơm tối xong, Dịch Tích chui vào phòng gọi cho Từ Nam Nho.

Từ Nam Nho: “Alo”.

“Là em, lúc nãy ăn cơm nên không nhắn lại”.

Từ Nam Nho: “Ừ, tối nay có ăn cháo không?”

“Tất nhiên rồi, lời của thầy sao em dám không nghe”.

Từ Nam Nho lặng lẽ cười cười: “Cũng chưa chắc”.

“Em là học sinh ngoan mà, sao thầy lại không tin em”.

“Ừ”.

Dịch Tích leo lên giường, vừa muốn nói thêm một câu nữa thì có người gõ cửa phòng cô.

“Vào đi”.

Dịch Nhạc đứng ngoài cửa ló đầu vào trong: “Ôn Thiệu Nguyên sắp về rồi, ba gọi chị xuống dưới tiễn anh ấy”.

Dịch Tích bò ra khỏi giường: “Từ đây đến cổng cách có mấy bước chân mà còn phải tiễn”.

Dịch Nhạc “xùy” một tiếng: “Bạn trai của chị mà chị không tiễn thì ai tiễn”.

Dịch Tích liếc cô ấy một cái: “Hung dữ như vậy làm gì”.

Dịch Nhạc mặc kệ cô, xoay đầu rời đi.

Dịch Tích trợn mắt lên, nhìn điện thoại nói tiếp: “Đợi chút, em xuống lầu trước”.

“Bạn trai?”

Bước chân của Dịch Tích dừng lại, cô cười một cái: “Đúng vậy, bạn trai chỉ định, nhưng mà vẫn xếp sau thầy”.

Đầu dây bên kia im lặng, Dịch Tích cũng không quan tâm, nói câu “không nói nữa” rồi cúp máy.

Mà đầu dây bên kia, Từ Nam Nho ngồi trên ghế sô pha, trên tay vẫn còn cầm điện thoại, màn hình di động đã tắt từ lâu.  

Dưới cửa sổ sát đất có một vật lông xù đang cuộn tròn lại.

Từ Nam Nho đứng lên đi về phía vật đó, anh ngồi xuống thấp giọng nói, giọng nói nhẹ nhàng như đang thật sự nói với người nào đó.  

“Cô ấy vẫn rất nguy hiểm, có đúng không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui