Chương 1Từ Trì tỉnh lại, mở mắt ra.Nhưng anh lập tức nhắm mắt vào bởi những tia sáng chiếu lên võng mạc lâu không hoạt động khiến thần kinh thị giác của anh như trực tiếp bị đốt cháy.Khung cảnh xung quanh khiến anh thấy hoang đường.Anh nhất định đã chết rồi.Anh hẳn phải đã chết.Nhưng nơi này không phải là thiên đường hay địa ngục – đây là một căn phòng, mặt tường bao quanh bởi sáu màu sắc quái dị.Trần nhà màu trắng.
Từ Trì chậm rãi quay đầu, bốn mặt tường xung quanh anh lần lượt bao phủ bởi màu hồng, xanh lá, cam, xanh trời, còn sàn nhà là màu vàng chói mắt.
Tường, trần hay sàn nhà đều làm bằng chất liệu giống nhau, bóng loáng như pha lê, có thể soi được bóng người.
Từ Trì nhìn về phía trước, trông thấy bóng dáng hơi lạ mắt của mình.Trên người anh khoác lên bộ trang phục bệnh nhân sọc xanh kẻ trắng.
Những năm tháng ốm đau bệnh tật xưa kia đã làm cơ thể anh gầy gò hơn trước, tóc tai dài luộm thuộm che mắt, chân trần.Nơi đây quá yên lặng.Yên lặng đến tĩnh mịch.Không có những tạp âm của con người thành thị, cũng không có tiếng ve kêu chó sủa, thậm chí không có tiếng ù ù của thiết bị điện tử.
Đối với con người hiện đại ngày nay luôn bị bao quanh bởi những tạp âm trong cuộc sống mà nói, lỗ tai như được nghỉ ngơi đến nỗi tựa như cả thế giới chỉ còn sót lại mỗi mình.Nhưng Từ Trì rất nhanh thích ứng.
Anh thường có thói quen tự cách ly mình khỏi thế giới, một mình sống yên bình.Anh bò dậy, cử động lại mọi tứ chi tê dại vừa tiện thể quan sát căn phòng nhỏ bé này.Căn phòng có diện tích một hình lập phương tiêu chuẩn, chiều dài chiều rộng chỉ khoảng năm bước chân, một bước chân bằng khoảng chiều dài một bả vai trưởng thành mà chiều rộng vai không quá nửa mét, có thể tính ra được căn phòng này ước chừng sáu mét vuông.Căn phòng như một chiều không gian nhỏ hẹp bị phong bế, không có cửa ra vào, không cửa sổ, ngay cả một lỗ thông khí cũng không có.
Không gian nhỏ hẹp này có thể làm cho người bị hội chứng sợ không gian kín* phát điên.*Hội chứng sợ không gian kín, hay u bế khủng cụ chứng, có tên khoa học tiếng Anh là Claustrophobia là nỗi sợ bị bao vây trong một không gian nhỏ hoặc phòng và không thể trốn thoát.Phía trên góc trái căn phòng có một đồng hồ điện tử nền đen chữ đỏ.
Trước khi đo căn phòng này, Từ Trì nhớ nó chỉ tới số bảy, bây giờ chỉ xuống số sáu – nghĩa là cái đồng hồ này không tiến lên mà nó đếm ngược thời gian.Đồng hồ đếm ngược rất dễ khiến người ta liên tưởng đến những thứ không tốt, chẳng hạn như bom.Suy nghĩ chợt tan biến, mạch máu ở lỗ tai đột nhiên rối loạn, nhảy lên kịch liệt, Từ Trì vội há hốc miệng hít thở định để máu lưu thông đến não bộ rồi suy nghĩ tiếp.
Nhưng sau hai tiếng, anh phải từ bỏ ý định này – căn phòng như pha lê không biết làm từ chất liệu gì, kiên cố không thể phá vỡ nổi.Nơi đây tựa như sa mạc mênh mông bất tận, không xuất hiện một vật đặc biệt nào bày ra trước mắt.
Cho nên anh miễn cưỡng đặt hết sự chú ý vào cái đồng hồ đếm giờ kia.
Lâu dần, tựa hồ sinh ảo giác, anh luôn cảm thấy sau mặt tường sơn màu hồng kia giấu một đôi mắt hoặc máy thu hình giám sát anh như giám sát một con thú bị giam trong lồng.Cảm giác bị theo dõi này càng chịu đựng lâu càng thấy rõ ràng.72 tiếng trôi qua dài như một thế kỷ.Mười giây đếm ngược cuối cùng, Từ Trì di chuyển đến góc phòng, ôm lấy hai chân cuộn tròn thân thể mình lại.
Bằng nhận thức thông thường của anh, tư thế này có thể làm anh không quá khó coi trong khi đợi chết nhưng thật ra đây chỉ là một loại cảm giác an ủi tâm lý.
Nếu thực sự có một trái bom nổ, dù cho anh chui vào quần cũng bị nổ banh xác.May là tình huống éo le trong tưởng tưởng không xảy ra.“Ting –” Một tiếng reng điện tử giống như tiếng lò vi sóng báo hiệu đồ ăn đã chín đột ngột vang lên.Một màn hình khổng lồ hiện lên giữa căn phòng, trên màn ảnh hiện lên một khối rubik tiêu chuẩn 3×3 đang xoay tròn.Đây là gì?【 Hoan nghênh bạn đã đi vào khối Rubik tử vong.
】Ồ, nó còn có thể nói chuyện.
Mặt Từ Trì lạnh tanh.【 Rubik chuyển động, cách giải chỉ có một nhưng cách chết có hàng ngàn vạn.
Ai có thể vượt qua trùng phùng, ai sắp phải thành hoa tươi mọc dưới hài cốt? Nhóm người tuyển chọn là may mắn, cơ hội ngay trước mặt, các ngươi định lựa chọn thế nào? 】Quên hết những lời nói dài dòng máy móc, Từ Trì chú ý đến từ “nhóm”, nói cách khác, còn có những người khác bị nhốt trong đây sao? Thế có bao nhiêu người? Bọn họ đang ở đâu? Mục đích của việc tù nhốt này là gì?Đến lúc này, khối rubik mới dừng lại, những khối hỗn độn đã được xếp lại hoàn chỉnh, sáu mặt khối rubik màu hồng, cam, vàng, xanh lá, xanh trời, trắng hiện ra, trông rất thích hợp với màu sơn của căn phòng này.【 Hãy lựa chọn.
】Mệnh lệnh khối Rubik lạnh lẽo truyền đến.Từ Trì đứng lên, không biết rõ nó muốn anh chọn cái gì.Anh đứng trước một mặt khối Rubik, đi một vòng xung quanh quan sát, phát hiện giữa mỗi mặt khối Rubik đều có một vết lõm in dấu vân tay.Từ Trì cúi đầu nhìn xuống lòng bàn tay thấy dấu vân tay của chính mình.【 Hãy lựa chọn.
】 Khối Rubik lặp lại.Vì vậy Từ Trì ấn ngón tay trái vào vết in dấu vân tay ở mặt Rubik màu xanh lá, điều chỉnh vị trí, thấy mỗi đường vân đều vừa khớp.【 Dấu vân tay đã thu thập.
Ngài đã chọn mặt xanh lá, chuyển về khoang — bộ đồ mới của công tước phu nhân.
Xin hãy chuẩn bị, cửa khoang ngay lập tức mở ra.
】Vừa dứt lời, mặt xanh lá của khối Rubik phát ra tiếng vang trầm trầm kèn kẹt, giống như sau vách che giấu dây xích và cơ quan mật, bánh răng cưa chuyển động, dây xích từ từ kéo mặt Rubik mở ra.【 Khối Rubik chuyển động.
Thứ nhất, xin hãy vượt qua cửa ải đã lựa chọn.
Thứ hai, hãy đưa ra quy tắc mỗi cửa ải khối Rubik.
Thứ ba, khối Rubik không có quy định.
】Nhìn ra bên ngoài là màn sương mù xám xịt.Từ Trì im lặng hai giây rồi bước chân rời đi.“Kèn kẹt —”Vách tường phía sau khép lại, màn sương tản ra xung quanh hiện một lối đi gập ghềnh.
Men theo đường núi xuống, xung quanh là núi non cây cối trập trùng, đi được một lát trời đã bắt đầu mưa, cơn mưa từ nhỏ tí tách chẳng mấy chốc to như trút nước.Không có đồ vật gì để che mưa cả, Từ Trì kéo cổ áo ướt đẫm lên, bước đi vẫn đều đều, đến bước thứ 4444 thì anh tới lề rừng.
Nước mưa không ngừng sượt qua mí mắt — bầu trời âm u buông xuống, đồi núi và cây xanh trải dài vô tận bỗng nhiên xuất hiện một khuôn viên.Mùi man mác của cỏ cây, nước mưa và bùn đất hoà quyện lại thành một chất mùi tanh tưởi hỗn tạp.
Khuôn viên được bao quanh bởi lớp tường màu đen không nổi bật, toàn bộ ánh sáng mong manh đều bị hút vào trong đó giống như lỗ đen vũ trụ.Hàm răng Từ Trì khẽ run rẩy, rùng mình, biết trò này chính là mục đích của gã mà.Tường xây bằng nham thạch, cánh cửa sắt chính quấn đầy dây leo màu đen, chỉ cần nhẹ đẩy một cái cửa đã mở ra.
Từ Trì tiến vào khuôn viên.Tiếng lạo xạo của lớp sỏi đá được lát thành một lối đi vang lên.Mưa rơi không ngớt.
Ngay trong màn mưa, bất thình lình xuất hiện một bóng người đang che ô.
Từ Trì dừng lại.
Đúng lúc đó một tia sét đánh xuống, tiếng sấm ầm ầm nổ lên, tán ô đen rời sang nơi khác, ánh lên một đôi mắt hung đói như sài lang.“Vị khách thứ hai tư, công tước phu nhân đã chờ ngài từ lâu.”Người đàn ông cầm ô đen này khoé miệng co rúm cưới hệt như thợ săn hưng phấn thấy tuần lộc chạy qua.
Ông ta vẫn giữ nguyên nụ cười đỏ tươi, một tay đặt trước ngực trái, cúi đầu xuống: “Ta là quản gia Arnold, hãy theo ta vị khách cuối cùng, ngài đến muộn, tiệc đêm sắp diễn ra.”Giọng điệu ông ta nhẹ nhàng mà tiếng nói lại hơi choé như thiếu nữ hoạt bát mười mấy tuổi đầu làm người đối diện cảm thấy hơi khó chịu.Từ Trì thả lỏng khóe miệng, yên lặng đi theo.Đi hết khuôn viên to lớn này phải tốn hơn nửa tiếng, rẽ qua đoạn ngoặt đập vào mắt anh là bóng ảnh mập mờ như quỷ của người làm vườn đang cử động, sau đó là bức tượng điêu khắc, tháp phun nước, cuối cùng đến toà kiến trúc chính, một toà nhà hình pháo đài cổ.Cánh cửa dày nặng bị người hầu hai bên đẩy ra, bảy vòng tám quải, Từ Trì mặc trang phục bệnh nhân ướt đẫm, nước nhỏ xuống theo mỗi bước đi, còn bị lôi đến phòng ăn.Đèn chùm thuỷ tinh lộng lẫy rũ xuống, cái bàn dài như không thấy cuối, ngồi hai bên là hai mươi ba vị khách còn lại cũng ướt đẫm.Vẻ mặt những vị khách này hầu như đều căng thẳng, ngu ngơ hay hoảng hốt, sợ hãi, ánh mắt lộ ra vẻ thèm thuồng chăm chăm nhìn vào đồ ăn trên bàn — mà cũng phải, bọn họ ba ngày còn chưa được một giọt nước vào miệng.
Thể xác thấm mệt, giờ phút này đến cả cầm cốc nước khéo cũng chẳng làm nổi.Nhưng trong đó cũng có ngoại lệ.Quản gia Arnold kéo chiếc ghế cuối cùng không ai ngồi ra, làm cái thủ thế mời ngồi.
Từ Trì vừa ngồi xuống, ánh mắt người đối diện lập tức cường độ đánh giá anh ít nhất tới cấp mười, anh bị nhìn đến nỗi cả người như bị thiêu đốt.
Nheo nheo mày, anh mở to mắt, nhìn về phía tên ngoại lệ kia.Trên người đối phương mặc bộ “trang phục kỳ dị” không khác gì mình, bộ đồ màu xanh xám, trên cũng có vài hoa văn đơn điệu, túi áo trước ngực đánh một chuỗi số chỉ địa điểm tù giam — đây là trang phục trong nhà tù.Mọi người xung quanh cũng thấy lạ đời, tên tù nhân này một thân nhàn nhã tựa lưng ghế, một tay chống cằm, một tay gõ lên mặt bàn theo một nhịp điệu nào đó.
Sâu trong đáy mắt rõ ràng tên kia không thấy kinh hoàng, mà bình tĩnh quá mức bình thường.Từ Trì quét mắt nhìn hắn một cái, quan sát thấy giữa lông mày bên trái hắn bị mất một đoạn, có lẽ lông mày của hắn từng chịu thương tổn nặng làm bộ lông không thể mọc lại.Lông mày dán vào da đầu ngắn ngủn, hơn nữa còn mặc thêm trang phúc tù nhân, những yếu tố đó đã đủ khiến cho hắn ta trông oai vệ khác xa anh tuấn, vừa nhìn đã biết không phải người tốt.
Việc này cũng chứng tỏ trước khi Từ Trì đến, không ai muốn ngồi đối diện với hắn.“Chậc —— đến cả bệnh nhân cũng không tha?” Đối phương lầm bầm trong miệng, ánh mắt đồng tình rơi xuống xương cổ tay gồ lên đặt trên bàn của Từ Trì.
“Thật không có tinh thần chủ nghĩa nhân đạo cả.”Cặp mắt hắn, hốc mắt sâu mí mắt mỏng đuôi mắt rủ xuống vốn đã mang ý khiêu khích, lại nhìn thẳng vào người đối diện, càng đậm mùi khiêu khích.Lời vừa nói ra cũng ngầm ám chỉ thân thể yếu ớt bệnh tật của Từ Trì.Từ Trì cầm khăn mặt đã chuẩn bị sẵn trên bàn lau nước mưa trên mặt, rũ mắt xuống, gật đầu tán thành: “Không thể mong đợi gã bắt cóc chúng ta đến đây có trình độ đạo đức tốt.
Dù sao bổn phận của những tên ấy bị ăn cơm tù cũng không sai lắm.”Lời đáp trả cũng mang ý sắc nhọn, không rơi xuống thế hạ phong.Ồ, khá là đau đớn.Khoé miệng Chu Kì nhếch lên, bộ dạng bị kích thích ý chí chiến đấu.Từ Trì vẫn thong thả lau tay, không thèm nhìn hắn.Bầu không khí vốn đang ngột ngạt kinh khủng bỗng nhiên không hiểu sao thêm màn giương cung bạt kiếm, những người còn lại hai mặt nhìn nhau đứng ngồi không yên.Bên cạnh Từ Trì là một nam tử mặc trường bào hiếm thấy, tóc dài thắt gọn ướt sũng, áo choàng vá chằng vá đụp nhưng khuôn mặt giống con nít thoạt nhìn chưa đến hai mươi, bộ dạng yếu ớt lấy hoà bình thế giới làm vi tôn chỉ đại như người già.Y run rẩy vén mái tóc ướt lên, lộ ra khuôn mặt tái mét, dùng hết dũng khí vươn cành ôliu* hỏi Từ Trì: “Xin chào, anh cũng bị cái khối Rubik kỳ quái kia đày đến đây hả? Mọi người cũng chỉ vừa mới giới thiệu nhau xong.
Em là Khương Duật, một nhà thơ tự do.
Người vừa nói chuyện với anh là Chu Kỳ.
Huynh đệ, danh tính anh gì vậy?*Cành ôliu: Ý muốn hoà hợp (hoà bình), cũng có nghĩa là mong muốn có quan hệ tốt với đối phương.“Từ Trì.”“Từ ca, hân hạnh hân hạnh.” Khương Duật vươn bàn tay đẫm mồ hôi ra.Xuất môn sớm, con trai đều gọi là ca con gái đều gọi là tỷ.Từ Trì liếc mắt nhìn qua, không nhúc nhích.Mặt nóng dán mông lạnh*.*Mặt nóng dán mông lạnh: Là người khi được người khác nồng nhiệt bắt chuyện cũng chỉ lạnh nhạt, hờ hững.Giằng co vài giây, Khương Duật ngượng ngùng thu tay lại.Chu Kỳ ngồi đối diện thì hừ lạnh một tiếng.Khương Duật cũng không ngại lắm, y đối đãi với ai đều rất tốt, vẫn tích cực chủ động tiết lộ thêm tin tức: “Là như vậy, tất cả chúng ta ai cũng không giải thích được mà tỉnh lại trong một căn phòng nhỏ, sau đó in dấu tay vào mặt Rubik màu xanh lá thì đến đây.
Không còn lựa chọn nào khác, bên ngoài trời mưa rào, phải đi rất lâu, trong phạm vi mười dặm* mới có một nơi trú mưa.”*10 dặm: Theo như tiêu chuẩn quốc tế 10 dặm = 16.09344 km.
Nhưng bên Trung Quốc 10 dặm = 5km = 10.000m.Từ Trì gật đầu, tỏ vẻ mình cũng vậy.“Đến hẳn đây rồi, chỉ có thể đi trước một bước xem trò bắt cóc chúng ta rốt cuộc là trò giỡn gì.”“Con mẹ nó bị bắt đến nơi mà cũng lạc quan thật.” Có người nhỏ giọng trào phúng.
“Sợ không phải là một tên ngốc.”“Tất cả mọi người thoải mái lên nào! Tương phùng hữu duyên mà.” Khương Duật tựa như không nghe thấy gì, một lòng muốn bầu không khí trở nên vui vẻ hơn, nhưng không hiểu sao chẳng có ai hưởng ứng.Khương Duật vò đầu, y lúc nãy thấy vị khách cuối cùng bước vào, cũng không biết người này có khí thế mạnh mẽ ra sao mà tự nhiên bản thân lại câu nệ hẳn, không dám hàn huyên nữa.
Nhưng đừng nhắc đến người bình thường, cho dù là y có tính cách cởi mở, rộng rãi hơn trời rộng trên cao, đối mặt với Từ Trì không hiểu tại sao mà hơi sốt sắng, lại căng thẳng.
Y vẫn xởi lởi khống chế nỗi sợ trong lòng: “Từ ca, nhìn anh và Chu ca rất có duyên, chắc số mệnh an bái đó.”“Hửm.” Chu Kỳ kéo kéo một bên tai.
“Nghĩa là sao?”“Nhìn nhìn hai người mặc đồ giống nhau!” Rốt cuộc Khương Duật vẫn là một tiểu nam sinh không biết sợ là gì.
“Ha, lúc hai anh nói chuyện với nhau xong em cảm thấy màu sắc trắng xanh lam trên quần áo của hai anh rất tương xứng, rất có màu sắc thanh xuân tuổi trẻ, rất có mùi vị mùa hè! Không phải rất giống đồ cặp đôi tình nhân à, mọi người có thấy đúng không? Ha ha ha ha ha!”Trong nháy mắt toàn phòng lặng im như bãi tha ma.Có người che mặt, có người lắc đầu, có người mắng ngu ngốc.“Keng” một tiếng, Chu Kỳ đâm cái dĩa vào bàn gỗ.Từ Trì chăm chú nhìn y nhảy vào chỗ chết: “…”Tiết mục ngắn không đạt được hiệu quả như dự tính rồi.Khương Duật ý thức được miệng mình thúi, y có chút lúng túng, đặc biệt là hai vị huynh đài kia quăng ánh mắt “Cậu ta chắc bị thiểu năng trí tuệ đi” tới y làm sự lúng túng biến thành tia sợ sệt.Y rụt cổ cúi đầu, bắt đầu huyên thuyên ngâm thơ giải áp.Từ Trì thấy vô cùng phiền phức, trong lúc vô tình lỗ tai nghe được, cái gì là “Trên trời mây trắng thật trắng thật sự trắng rất trắng rất rất trắng vô cùng trắng đặc biệt trắng” hay “Trên thế giới này khoảng cách xa xôi nhất không phải là sự sống và cái chết, mà là tôi chật vật đứng trước mặt cậu, trong ví cậu không hề có xu nào hay không cho quét mã…”Từ Trì: “…”Anh hình như hiểu được một chút ý nghĩa nghề thi nhân lưu lạc này thì phải?Bỗng nhiên vị quản gia mất bóng một thời gian xuất hiện phía sau, ông ta cố ý ho khẽ một cái làm mấy cô gái đáng thương suýt nữa ngã xuống ghế.
“Những vị khách đã phải chờ lâu.” Arnold chính trực đứng thẳng, trên cánh tay còn vắt lên khăn trắng tinh, thoạt nhìn tưởng là một con rối hình người.
Ông ta mỉm cười khiến đôi môi đỏ tươi nứt mẻ, lớn tiếng hô: “Giờ mọi người cùng chào đón chủ nhân khuôn viên này —- quý công tước phu nhân.”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...