Biện phu nhân thấy mấy ngày nay hắn ăn vào được, vui vẻ dặn dò người hầu chuẩn bị mấy thứ đồ ăn hắn thích.
Tự mình bưng bát cháo ngồi xuống giường.
"Tử Hoàn, dậy ăn đi.
Cháo ngân nhĩ hạt sen."
Tào Phi chống một tay hơi dựng người dậy, thấy mẫu thân múc một muỗng kề sát miệng, cười nói: "Con có còn là trẻ con đâu?"
"Vậy tự đi mà ăn, còn có một tay, ăn được không?"
Hắn lập tức đỏ mặt, ngoan ngoãn há miệng.
Nuốt xuống mấy thìa, nói: "Con lại thèm chè tuyết yến rồi." Ăn thêm một miếng lại nói tiếp: "Chè mẫu thân tự tay nấu."
Biện phu nhân lườm một cái, nhìn hắn sắc mặt nhợt nhạt, nhưng thần sắc tốt hơn nhiều.
Thở dài thườn thượt, cúi đầu thổi nguội muỗng cháo.
Tào Phi thấy thế hỏi khẽ: "Có phải suốt nửa tháng qua phụ thân không đến gặp mẫu thân không?"
"Ai bảo thế? Là ta không muốn gặp."
Thấy hắn buồn buồn, im lặng ăn tiếp.
Biện phu nhân cười khẽ, vuốt nhẹ tóc hắn: "Mà sao mấy ngày nay con có vẻ thèm ăn nhiều thế?"
"À, Tử Văn nói phụ thân sắp trở lại bản doanh chuẩn bị tiến đánh Nam An.
Không ăn nhiều một chút làm sao bình phục kịp được?"
Nụ cười trên mặt Biện phu nhân lập tức biến mất, cả giận quay người đứng dậy.
Tào Phi thấy thế biết vừa nói lời không nên nói, vẫn cố thuyết phục: "Con không thể nằm mãi ở nhà được.
Thế không bằng gϊếŧ chết con cho rồi, chịu sao được chứ?"
Thấy mẫu thân giận dỗi đi thẳng ra ngoài kéo cửa lại, cuối cùng chỉ biết thở dài.
Vừa đúng lúc Tào Chương đi vào, chạy lại bên giường gọi: "Nhị ca." Tào Phi quay đầu, nghe hắn ngập ngừng nói: "Phụ thân nói...!lần này muốn đưa Tử Kiến đi cùng."
"Ừ, vậy cũng tốt.
Đệ ấy cũng lớn rồi, rèn giũa một chút ngày sau cũng không thừa thãi."
"Nhị ca, nhưng phụ thân bảo huynh ở lại Nghiệp Thành."
Tào Phi sững sờ một lúc, đột nhiên chống tay lảo đảo gượng dậy.
Mặc kệ Tào Chương ở bên cạnh giữ lại, luôn miệng lải nhải, vẫn cố chấp đi ra ngoài.
Tào Chương thấy cản không được, đành cầm theo áo choàng khoác lên cho hắn.
Bản thân cũng chạy theo đỡ.
"Ta nói rõ ràng rồi, ngươi còn hỏi gì nữa."
"Phụ thân, con cũng muốn đi cùng.
Hơn nữa Tử Kiến lần đầu đi theo còn bỡ ngỡ, con sẽ dạy đệ ấy."
Tào Tháo không thèm liếc mắt nhìn, mỉa mai nói: "Không cần đâu.
Tào Chương, Tào Chân, Tào Hưu,...!đều có thể dạy được.
Ta cũng không cần ngươi đi cùng, bây giờ ngươi thế này chỉ vướng tay chân."
"Phụ thân! Con biết người còn tức giận.
Nhưng mà...!con không muốn ở lại Nghiệp Thành, con cũng muốn đi Nam An..." Tào Phi nén đau dùng đầu gối di chuyển về phía trước một chút, ngước mắt nhìn phụ thân cầu xin.
Chẳng qua chỉ đổi lại một ánh nhìn xem thường, chán ghét.
Ánh mắt chán ghét khiến hắn lạnh người, khiến hắn hoảng sợ.
"Ta chấp thuận ngươi, cho ngươi lấy Chân thị đấy, sẽ tổ chức hôn lễ linh đình không thua kém ai cho ngươi.
Ngươi cứ việc ở lại Nghiệp Thành vui vẻ đi.
Ta nói rồi, ta không cần ngươi đi cùng.
Ta có Tử Văn, Tử Kiến là được rồi."
"Phụ thân!"
"Phụ thân..." Hắn ngơ ngác quỳ ở đó, nhìn theo phụ thân lạnh lùng đứng dậy bước đi.
Đến một ánh mắt khinh thường cũng không ném cho hắn, chỉ là vô cảm.
...
"Chân tỷ tỷ, bút pháp của tỷ đẹp thật đấy."
"Sao lại gọi tỷ tỷ được chứ?"
Tào Thực bật cười, gật gật đầu nói: "Đệ quên mất, đệ quên tỷ thành thân với nhị ca đệ rồi.
Bây giờ phải gọi là tẩu tẩu." Nói xong cầm bút lên, nhìn mặt giấy trắng trên bàn cười cười một lúc, đặt bút xuống.
'Bạch nhật tây nam trì,
Quang cảnh bất khả phan.
Vân tản hoàn thành ấp,
Thanh thần phục lai hoàn.' (Danh Đô Thiên)
(Mặt trời từ từ lặn về tây nam,
Không thể lưu giữ lại ánh sáng.
Người như mây tản về thành,
Sáng sớm mai lại quay trở lại.)
"Xong bốn câu cuối rồi.
Tặng cả cho tẩu đấy."
Chân Phục cầm cả bài thơ lên đọc, mỉm cười.
Đúng là quý công tử, ngôn từ viết ra cũng là của quý công tử phong lưu lãng tử.
Đột nhiên muốn chạy ra ngoài thành chạy nhảy cho thoả thích, cúi xuống xoa xoa bụng, vừa cười vừa thở dài.
"Đúng thật là, biết ta không đi đâu được, đệ còn viết bài thơ này trêu chọc ta."
Tào Thực cười lớn: "Không phải, chả là hôm trước Dương Tu dẫn đệ ra ngoài chơi, nhất thời cao hứng viết một đoạn, hôm nay viết nốt.
Nếu không phải tẩu am hiểu thi phú đến vậy đệ đã không tặng cho tẩu rồi."
Hai người vui vẻ nói cười, không để ý Tào Phi chỉ im lặng đứng bên đó.
Nhìn một lúc quay người đi, vừa đi vừa chán nản ngẩng đầu nhìn trời.
Ngày thành thân, đế hậu đích thân đến, bá quan văn võ thi nhau đưa tặng phẩm, bề ngoài thì long trọng xa hoa, cũng không ai biết trong lòng mình không còn chút tâm trí.
Bái đường xong, phụ thân còn không buồn nán lại, lạnh nhạt quay về.
Thở dài ngao ngán, xem ra kể từ ngày hôm đó, giữa hắn và phụ thân đã có khoảng cách lớn rồi.
Nghĩ đến hôm trước đứng phía xa nhìn phụ thân cẩn thận giúp Tào Thực mặc thử giáp, ánh mắt nhìn Tào Thực là kì vọng, là ôn hoà.
Ánh mắt phụ thân ngày đó nhìn mình chỉ tràn đầy chán ghét cùng cực.
Lại nghĩ đến khi nãy Tào Thực vui vẻ cười đùa với Chân Phục, hai tay không biết đã siết lại từ khi nào.
Tào Tháo bế Tào Xung ra đến cổng thành mới bỏ xuống, đùa giỡn: "Lớn như vậy còn đòi bế." Lại kéo tay Tào Thực đi, cười nói: "Đi, ngươi muốn ngồi cùng ngựa với phụ thân không?"
Tào Thực hớn hở đáp: "Có, để cho con cầm thử dây cương đi.
Dương Tu cứ nói con cầm cương kiểu gì cũng ngã ngựa."
"Lên ngựa với ta, ta dạy đệ cầm cương."
"Không, đệ thích ngồi với phụ thân."
Tào Chương giơ chân định đá cho hắn một cái nhưng bị hụt.
Đột nhiên nhớ ra cái gì, ngoảnh đầu nhìn lại.
Tào Thực cũng quay đầu, gỡ tay phụ thân chạy trở lại, huých vai Tào Phi một cái.
Thấy hắn khẽ kêu, cau mày lại mới nhớ ra, vội vàng xua tay: "Đệ quên mất, đừng giận."
Lại cười nói: "Bây giờ huynh là chủ Nghiệp Thành đấy.
May quá, đệ đi rồi, huynh không đánh đệ được đâu."
Tào Phi cũng khẽ cười: "Đi cẩn thận đấy, đừng uống rượu nữa, ở bản doanh bị bệnh thì mệt lắm.
Chăm chỉ theo Tử Văn luyện binh đao đi, suốt ngày lén uống rượu ngâm thơ thì làm nên trò trống gì được?"
Hắn thở dài nhìn Tào Thực tươi cười vẫy tay, lại nhìn về phía phụ thân.
Không nhìn lại dù là một ánh mắt.
Hắn cũng lẳng lặng dõi theo Tào Xung thong thả đi đằng xa, nhẹ nhàng ngâm mấy câu thơ, bộ dạng ung dung ưu nhã không muộn phiền.
Đi vào trong biệt viện, nhìn quanh không có một bóng người, bất giác ngồi thụp xuống bên cửa bật khóc.
Hạ Hầu Thượng kinh ngạc, nhưng nhanh chóng hiểu ra, lẳng lặng ngồi xuống để hắn tựa vào vai khóc.
Cuối cùng mới thở ra một hơi, an ủi: "Tại sức khỏe của huynh chưa tốt lên, ở lại Nghiệp Thành cũng không có gì xấu.
Vừa hay tranh thủ nghỉ ngơi, học hỏi mấy vị lão thần quản lí chính sự.
Ai chẳng có lúc khó khăn, sau mới làm chuyện lớn được."
Tào Phi dùng một tay che mắt, ngửa cổ cười một cái: "Con đường ta tự chọn, có gì mà khó khăn đâu? Đi vào bước đường cùng, thời thế không thuận lòng người.
Nên trời xuân ta xuân, trời hạ ta hạ...!Đời người ngắn ngủi, nên làm thì làm thôi."
———
Dương Tu (tự Đức Tổ), sau làm đến chức Chủ bộ, có giao hảo tốt với Tào Thực, trở thành mưu sĩ phò trợ Tào Thực.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...