Tào Thực ngồi xuống bên thềm, tiện tay nhặt lá rụng đầy đất.
Ngó sang thấy hai đứa Tào Tiết, Tào Xung ngồi chơi rất yên tĩnh, lấy làm lạ hỏi: "Nói chuyện gì thế?"
"Không có gì, đệ dạy muội ấy mấy bài thơ mới đọc."
Tào Thực nhìn chúng nó nghiêm túc ngồi bên đó, thấy buồn cười.
Nói chuyện phiếm mà nhìn như mấy lão gia tử ngồi bàn chính sự.
Tào Xung trạc tuổi Tào Tiết, vì vậy suốt ngày thấy bám dính lấy nhau.
"Nó mới sáu tuổi, hiểu gì chứ?"
"Huynh nói vậy không đúng, các huynh cũng ở tuổi này biết làm thơ, luận văn chương, đệ chỉ lớn hơn muội ấy một tuổi, cũng có thể đọc văn tự, tứ thư ngũ kinh.
Mẹ đệ nói nữ nhi cũng có thể học hành như nam nhi, đầu óc không hề thua kém gì cả.
Đương nhiên muội ấy có thể.
"
Tào Thực lại cười, quay sang hỏi Tào Tiết: "Muội có vào xem tam ca chưa? Huynh ấy thế nào rồi?"
Tào Tiết gật đầu đáp: "Đến rồi, nhưng mà mẫu thân bảo muội đừng làm phiền tam ca."
Lúc này Tào Xung đứng dậy, nói: "Đệ về đây, mẹ đệ lại lo lắng đi tìm mất."
Tào Thực nhìn theo hắn rời đi, vươn vai hít vào một hơi, kéo Tào Tiết đi vào trong viện.
Nhìn thấy Tào Phi, tiểu nha đầu lập tức chạy lại gần giơ hai tay ra: "Tử Hoàn cõng muội đi."
Tào Phi cầm cuốn sách trên tay gõ lên đầu Tào Tiết, nói: "Muội lớn thế này rồi ai mà cõng được nữa?" Lại lườm Tào Thực một cái "Đi đâu mà cả ngày không thấy mặt mũi?"
Tào Tiết thấy hai người không để ý đến mình, nũng nịu đẩy vai nhị ca: "Cõng muội đi, cõng muội đi."
"Không cõng! Đi bảo phụ thân cõng."
"Tứ ca cõng muội đi."
"Không, tránh ra."
Biện phu nhân đứng ngoài cửa phòng thở dài lắc đầu, bỗng dưng nghe thấy tiếng Tào Chương gọi, vội vàng chạy vào trong phòng hắn.
"Mẫu thân! Mẫu thân bảo đám kia im miệng lại đi! Con không ngủ được!"
Tào Chương gắt lên, tức giận đạp chân mạnh một cái, đau đến co rút người, mặt mũi trắng xanh.
Biện phu nhân vội vàng chạy lại gần, dỗ dành nói: "Để mẫu thân đi bảo chúng nó.
Đừng cử động."
Một lúc sau trở vào trong, ngồi xuống bên giường giúp hắn thay thuốc.
Ba huynh muội kia không dám nói tiếng nào nữa, ghé vào bên cửa nghe ngóng.
Chỉ nghe thấy Tào Chương khàn giọng kêu lên, mẫu thân thì luôn miệng dỗ.
"Mẫu thân! Đau!"
"Mẫu thân đau quá.
Đừng bôi thuốc nữa!"
"Sắp xong rồi, sắp xong rồi."
Biện phu nhân đắp lại chăn cho hắn, nhẹ chân đi ra cửa, nhìn mấy đứa kia đứng bên ngoài ngó vào, buồn cười mắng: "Hay ho gì mà đứng ở đây?" Lại ngoảnh đầu nhìn một cái, tỏ ra tức giận nói: "Sao có thể đánh con thành ra như thế chứ? Nó không ngủ được mấy đêm nay rồi."
"Mấy hôm nay sao không thấy phụ thân đến vậy?" Tào Phi nghi hoặc hỏi, lại nghe Tào Thực nói:
"Lúc nãy Thương Thư đến, nói phụ thân mấy ngày nay ở chỗ Hoàn phu nhân."
(Biểu tự của Tào Xung là Thương Thư)
Biện phu nhân không nói gì, chỉ thở dài nhìn về phía Tào Chương trong phòng.
Thương tích thế này, nhất định không để cho nó đến quân doanh được.
Vừa bước ra đến cửa, nhìn thấy người vừa bước vào sân, lập tức đen mặt, xoay người định đi về phòng.
Tào Phi kéo Tào Thực, Tào Tiết ra chỗ khác, chỉ thấy mẫu thân vùng vằng hất tay ra.
Tào Tháo nhẹ giọng nói: "Ta sắp đi đánh Hà Bắc rồi.
Phu nhân đừng giận dỗi nữa được không?"
"Lần này Tử Văn sẽ không đi."
Nói đến chuyện này, Tào Tháo thay đổi sắc mặt, nghiêm túc nói: "Nó phải đi."
Biện phu nhân rơi nước mắt, bỏ vào trong phòng, chỉ tay về phía Tào Chương nói: "Nó bị thương như thế kia, tháng sau các người đã hành quân rồi, làm sao nó đi theo được?"
Tào Chương nãy giờ chùm chăn nghe ngóng.
Ai ngờ Tào Tháo bất ngờ tiến đến lật chăn ra, nhất thời giật mình.
Cuối cùng bốn mắt nhìn nhau.
Tiện tay lật luôn tấm vải đắp trên hạ thân khiến Tào Chương kêu ầm lên.
Biện phu nhân cũng bị doạ, vội vàng đẩy hắn ra, trách: "Chàng làm cái gì vậy?"
"Thế này tháng sau có thể đi được rồi.
Hơn nữa, ta cũng chỉ để nó với Tử Hoàn ở bản doanh, có dẫn ra trận đâu, nàng lo lắng cái gì?"
Lại liếc nhìn Tào Chương, nói: "Đi được không? Nhìn ngươi văn chương thì dốt nát, giờ theo nghiệp binh cũng không, vậy sau này ta ban cho ngươi tước Tử, để ngươi cả đời ở đất phong hưởng thụ không phải lo nghĩ nhé?"
Tào Chương úp mặt xuống gối, một lúc mới hờn dỗi nói: "Con đi, con đi."
"Thấy chưa?" Tào Tháo nhìn Biện phu nhân, ngạo mạn cười một tiếng, khẽ vung tay áo đi ra ngoài.
Năm 202, sau khi dẹp lui Lưu Bị tạm yên phía nam, Tào Tháo dẫn quân trở lại đánh Hà Bắc.
Hứa Chử vén màn đi vào trong trướng, thấy chủ tướng cùng hai vị công tử đang nói chuyện phiếm, cũng không có gì giấu giếm, trực tiếp cười lớn bẩm báo:
"Chúa công, có tin báo, Viên Thiệu đổ bệnh từ năm ngoái, vừa mới chết rồi.
Hai huynh đệ Viên Thượng, Viên Đàm đang tranh giành quyền thừa kế."
Ly rượu đồng trên tay rơi xuống đất, Hứa Chử ngơ ngác, Tào Phi vội vàng nhìn phụ thân lo lắng.
Chỉ nghe phụ thân nói: "Uống nhiều rượu, hơi mệt.
Các ngươi về nghỉ ngơi trước đi."
Ba người lui ra ngoài, Tào Chương vươn vai ngáp một cái, đi thẳng về trướng của mình.
Tào Phi thắp đèn, cầm Binh pháp Tôn Tử lên đọc vài trang.
Trong đầu lại nghĩ ngợi, Viên Thiệu chết, đây là chuyện tốt, theo lý mà nói, đáng ra phụ thân nên tỏ ra vui mừng.
Nhưng tại sao sắc mặt lại không tốt cho lắm.
Nửa đêm định nằm xuống ngủ, chợt nhớ ra lúc nãy bỏ quên kiếm ở chỗ phụ thân, nghĩ vậy khoác áo đi ra ngoài.
Hứa Chử lẫn Trương Liêu đều không canh ở ngoài, hắn nhẹ bước chân tiến vào bên trong.
Ánh nến vẫn còn chiếu trên trướng, phụ thân còn chưa có ngủ.
Hắn khẽ run lên, rón rén đi vào, kinh ngạc đứng bất động nhìn phụ thân tựa vào án thư.
Dưới đất đầy bình rượu vỡ, say đến mức không để ý đến hắn.
Thấy phụ thân dốc ngược bình rượu, một tay rót bình rượu khác vào ly đồng trước mặt.
"Nào, Bản Sơ, ta kính ngươi một ly."
"Ba người chúng ta, Mạnh Trác đi rồi, Bản Sơ đi rồi, cuối cùng...!chỉ còn mình Mạnh Đức ta bá chiếm thiên hạ."
Tào Phi sững sờ đứng đó hồi lâu, nhìn phụ thân rơi nước mắt.
Năm đó người khóc trong biệt viện của đại ca, cũng là dáng vẻ bất lực như thế này.
"Tên khốn Bản Sơ, ta nói ngươi ngu ngốc mà, con người ngươi binh tướng thì nhiều, cầm binh thì kém cỏi.
Tính thì nhu nhược không dám quyết.
Giờ hay rồi, nhìn hai đứa con trai của ngươi, vì ngươi chần chừ nên mới cắn nhau đấy."
Lại cầm bình rượu lên uống ừng ực.
Lúc này đảo mắt nhìn thấy Tào Phi, liền im lặng một lúc.
Tào Phi hơi sợ, đang định rời đi, bỗng dưng phụ thân vẫn tay nói: "Tử Hoàn, lại đây."
Tào Phi lạnh toát sống lưng, ngồi xuống cạnh án thư.
Tào Tháo đẩy cho hắn một bình rượu, nói: "Đêm nay uống cùng phụ thân đi."
Hắn nghe lời rót một ly rượu, không dám nói lời nào.
Phụ thân mắt đỏ hoe, vừa uống vừa kể chuyện xưa.
Nửa khóc nửa cười như độc thoại.
"Ngày xưa ta, Viên Thiệu, Trương Mạc, ba tên nổi tiếng quậy quá ở huyện Tiêu, phá phách như chim bay chó chạy."
"Có một lần...!ta cùng Viên Thiệu lẻn vào phòng trêu chọc tân nương nhà người ta.
Bị phát hiện, cả hai bỏ chạy.
Hắn vừa nhảy từ trên tường xuống bị mắc vào bụi cây gai, không cách nào đứng dậy..."
"Thấy bị đuổi đến gần, ta kêu ầm lên: 'Có cướp ở đây này!' Hắn nghe thấy vậy, vùng dậy chạy như ma đuổi."
"Ngày trước ba người chúng ta từng hẹn một ngày cùng nhau đi gϊếŧ Đổng Trác, sau đó sẽ ăn mừng một bữa no nê, cùng nhau uống rượu.
Thế mà Đổng Trác chết rồi, rượu còn chưa kịp uống, đã đem quân đánh lẫn nhau."
Tào Phi trầm tư hồi lâu, suy nghĩ về những chuyện mà từ trước đến giờ chưa từng ngờ đến, trong phút chốc vén lên một bức màn phủ kín bao năm.
Phụ thân nhìn hắn, thấp giọng:
"Từng là tri kỉ thuở thiếu thời, ai nghĩ có ngày trên sa trường hướng mũi kiếm vào nhau chứ? Chẳng qua chỉ trách sinh ra vào thời loạn, muốn làm nên nghiệp lớn, khắp nơi đều là thù.
Âu cũng là số phận, không thể nào quay đầu lại nữa."
———
Tào Xung là con trai thứ bảy của Tào Tháo và kế thất Hoàn phu nhân, vô cùng thông minh, tài năng và được Tào Tháo yêu quý.
Lên 6 tuổi, trí thông minh đã ngang với người lớn, có thể coi là thiên tài cùng với người anh Tào Thực.
(:} biết sao chăm chỉ thế này không, vì sợ sau tụt mood khỏi viết nữa haha.
Khoe nhẹ người ta sắp được 100 follow rồi á vui xỉu.)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...