Khói Lửa Nhân Gian FULL


Hôm sau, Tần An tỉnh dậy lúc bốn giờ sáng, ngoại trừ cổ họng hơi khô, trên người anh không có chỗ nào không khỏe, có thể coi như nhờ bia mà được một giấc ngủ ngon.
Tần An nắm vạt áo ngủ của mình, ngồi trên giường suy nghĩ một hồi lâu, mới nhận ra ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, dù sao thì anh còn chưa say tới nỗi bất tỉnh nhân sự.

Anh nhớ Kỳ Dịch Dã đã nói rất nhiều thứ, cũng nhớ hắn nói xong thì mình ngủ mất, càng nhớ là trước khi ngủ mình chưa có thay đồ ngủ.
Không lẽ…
Không muốn nghĩ tới nữa, Tần An đỏ mặt tựa vào đầu giường, xoa xoa mặt, móc điện thoại di động ra xem, một tin nhắn WeChat lập tức hiện lên, thời gian nhận là tối qua lúc gần sáng.
[ Sau khi tỉnh ngủ mà không thoải mái thì nhớ uống một li nước mật ong.

]
Tần An nhìn màn hình di động, trên mặt vô thức nở nụ cười, nghĩ tới bây giờ Kỳ Dịch Dã có lẽ còn chưa rời giường, liền không trả lời lại tin nhắn, tâm tình vui sướng xuống giường rửa mặt, bắt tay vào chuẩn bị cho một ngày làm việc mới.Được khách người ta nhắc, Tần An mới nhớ hôm nay là tiết đông chí.
Đại đa số gia đình phương bắc có một quy định bất thành văn là ngày lễ ngày tết phải ăn sủi cảo.

Mười năm nay Tần An ở đây một mình, không quá chú tâm tới phương diện ăn uống, làm nhiều thì ăn không hết, làm ít thì lại chẳng bõ công, cho nên anh rất ít khi tự làm sủi cảo ăn.
Nhưng năm nay không giống vậy.

Năm nay anh quen biết một người đàn ông tên Kỳ Dịch Dã ở trên lầu bảy, vóc người vừa cao vừa khỏe, lượng cơm hắn ăn không nhỏ, một bữa chắc chắn ăn được tận ba cái bánh bao.

Gần tới giờ dọn quầy, anh gửi cho Kỳ Dịch Dã một cái tin nhắn, [ Hôm nay là đông chí, tới nhà tui ăn sủi cảo đi! ]
Không tới mấy phút thì nhận được tin trả lời của đối phương, [ Đang làm ở công trường.

]
Bị cự tuyệt nha, Tần An nhìn điện thoại di động chăm chú  ngẫm nghĩ nửa ngày, cắn nhẹ môi, tiếp tục nhắn qua, [ Hôm nay là lễ mà, ăn sủi cảo cho nó có điềm lành, lát nữa tui mang một chút qua cho anh ha.

]
[ Ba giây mà không trả lời lại tui coi như anh đồng ý! ]
[ Ba hai một, được, tui sẽ đến nhanh thôi.

]Xe bán tải kéo theo xe đất cuối cùng rời đi, Kỳ Dịch Dã nhảy xuống khỏi buồng lái của máy xúc đất, vươn vai vặn vẹo cái eo mỏi nhừ.
Ngồi suốt một buổi sáng, eo lưng cứng đờ hết cả rồi.
“Ê anh Kỳ ơi đi mau thôi, không đi là tụi nó cướp sạch cái căn-tin luôn giờ!” Đại Thành nhảy xuống khỏi chiếc xe bên cạnh, nói với hắn.
Kỳ Dịch Dã gật đầu đáp một tiếng, lúc gần đi thì nhìn lướt qua điện thoại, liền thấy tin nhắn Tần An gửi tới, anh dừng chân khoát tay với bọn Đại Thành một cái, nói, “Mọi người đi trước đi, anh còn có chút việc.”
Thời điểm Tần An tới, Kỳ Dịch Dã đang ngồi xổm trên nóc đánh mỡ bò cho chiếc xe xúc đất của hắn.
Vào giữa trưa, các công nhân đều đi ăn cơm nghỉ ngơi, cả khu vực này không thấy có ai khác.
Kỳ Dịch Dã đứng trên cao, nhìn ra xa, vẫy vẫy tay với Tần An.


Tần An nhìn thấy thì lập tức chạy tới, anh ngẩng đầu lên cười nói với Kỳ Dịch Dã, “Thừa dịp còn nóng nhanh xuống đây ăn đi!”
Kỳ Dịch Dã nhảy xuống, quẳng cây súng cấp dầu vào trong thùng, ngó thấy mặt Tần An bị gió lùa đỏ hết cả lên, tháo găng tay ra vươn tay chạm vào một cái, hỏi, “Không lái xe tới à? Sao mặt lại lạnh thế này?”
Lòng bàn tay thô ráp ấm áp vô cùng tự nhiên kề sát vào gò má lạnh lẽo tê cứng của anh, tai Tần An đột nhiên đỏ bừng, quay mặt đi né tránh, trả lời hắn, “Lái xe tới, nhưng bảo vệ trước cửa không cho tui vô, tui đứng nói chuyện với ổng mấy hồi.”
“Là do tôi không suy nghĩ thấu đáo, đáng lẽ phải ra ngoài chờ anh mới đúng.” Kỳ Dịch Dã thu tay phải về, ngón tay cái xoa xoa hổ khẩu mấy lần.

Hắn kéo Tần An đi lên trước, “Ở trong xe ấm, anh vào trong đó ngồi đi.”
Cửa buồng lái được mở ra, Kỳ Bảo Bối đang nằm úp sấp trên ghế lái mà ngủ say sưa, sau khi nghe thấy tiếng động, mở mắt ra thấy là Tần An, nó lập tức ngoắc ngoắc đuôi nhào lên người anh, nhưng lại bị Kỳ Dịch Dã nửa đường bắt lấy, đặt nằm sấp lên cái quạt thông gió đằng sau ghế dựa.
Kỳ Dịch Dã đứng phía sau, hai tay ôm eo Tần An, nhấc anh vào trong xe dễ như ăn cháo, chỉ trong mấy giây, Tần An cảm giác hai bên eo có hơi ngứa ngáy.
Sau khi ngồi vào buồng lái anh sững sờ một lúc, lần đầu tiên nhìn thấy cần và bảng điều khiển trong buồng lái của máy xúc đất khiến anh cảm thấy rất mới lạ, nhưng cũng chỉ nhìn mà thôi, anh không dám sờ lung tung.
Bên trong chỉ có thể để cho một người ngồi, Kỳ Dịch Dã đứng bên cạnh cửa xe, cảm nhận được ánh mắt Tần An nhìn về phía hắn, không chờ anh hỏi hắn đã cười nói, “Tôi đứng đây là được rồi, mặc nhiều không sợ lạnh.”
Tần An gật gật đầu không nói gì nữa, anh lấy hộp cơm từ trong túi giấy ra, mở tầng thứ nhất, gỡ hai lớp bao bên ngoài, sủi cảo bên trong lúc mở ra vẫn còn bốc hơi nóng.

Tầng thứ hai là nước canh sủi cảo vẫn còn ấm, anh đưa canh cho Kỳ Dịch Dã trước, “Uống nước ấm trước rồi ăn, nhân sủi cảo là tề thái với thịt heo, cây tề thái này lúc tui mua ông chủ tiệm nói tui là mới hái, tươi lắm.”
Vừa nói anh vừa móc trong túi ra một đôi đũa, chờ Kỳ Dịch Dã uống hết canh thì vội vã đưa sủi cảo cùng đũa trong tay mình qua cho hắn, cầm hộp đựng canh về, cẩn thận đậy nắp kín lại.

“Anh ăn rồi à?” Kỳ Dịch Dã hỏi.
Tần An lắc đầu một cái, “Không vội, ở nhà còn, lát về tui ăn sau.”
Kỳ Dịch Dã nghe anh nói thế, đôi đũa vừa gắp sủi cảo lên lập tức đổi hướng, đưa tới trước mặt Tần An, “Ăn chung đi.”
Tần An nhìn Kỳ Dịch Dã, từ chối, “Anh ăn trước đi, tui không đói bụng.”
“Nhanh lên, lằng nhằng nữa bọn họ quay lại giờ.” Kỳ Dịch Dã nhìn Tần An, giơ đũa không nhúc nhích.
Tần An không chịu nổi hắn, cúi đầu ăn miếng sủi cảo vào miệng, cứ thế bị Kỳ Dịch Dã đút năm, sáu viên liền, phải vội vàng khoát tay nói no rồi không ăn nữa.
Kỳ Dịch Dã không tiếp tục một hai phải đút cho anh ăn nữa, cúi đầu một miếng lại một miếng, tốc độ ăn vẫn như thường ngày, không quá chậm.
Kỳ Bảo Bối ngửi thấy mùi, ngồi đằng sau liều mạng cào cào lưng ghế, Tần An bấy giờ mới nhớ tới lúc đi đăng kí gói cước ở bên cạnh có một cửa hàng thú cưng mới khai trương, trước cửa có tổ chức sự kiện, anh tiện tay mua hai bịch thức ăn mài răng cho chó.
“Ây chà đừng vội, Kỳ Bảo Bối cũng có phần đây, tao mua mấy bịch thức ăn mài răng, mùi thịt gà, còn bổ sung thêm canxi nữa.”
Anh nói xong liền quay người ôm Kỳ Bảo Bối lên trên đùi, xé túi đút cho nó một miếng, chó con vùi giữa hai chân Tần An, ôm cục mài răng vui vẻ gặm.
Kỳ Dịch Dã chỉ liếc mắt nhìn nó một cái, không nói gì, cúi đầu hai ba ngụm giải quyết xong hết sủi cảo, lại cầm lấy canh sủi cảo Tần An đưa cho hắn uống sạch.
Lúc này đã có vài công nhân lục tục quay lại.
Ba bốn công nhân kề vai sát cánh đi tới phía bên này, một người trong đó đến gần rồi trêu chọc nói, “Anh, hồi nãy cô con gái của ông chủ lại tới nữa, em đoán chắc là tới tìm anh đó.”
Kỳ Dịch Dã không lên tiếng, chỉ cúi đầu sắp xếp hộp cơm.
Một người khác xen vào nói, “Ây dô anh Kỳ, em nói chứ anh khỏi cần giả vờ dè dặt làm gì, đáp ứng Lý tiểu thư sớm thì làm tiệc cưới sớm, đến lúc đó nói không chừng anh sẽ được kế thừa luôn máy xúc đất với xe nâng hàng này nọ của lão Lý ấy chứ.”
Nói xong mấy người cùng phá ra cười, Kỳ Dịch Dã nhíu nhíu mày, thu dọn hộp cơm xong rồi bỏ vào trong túi giấy, quay đầu lại nói rằng, “Đừng có nói bậy bạ, anh với cô ta không có quan hệ gì cả.”
Hắn rời khỏi trước cửa xe, giơ tay lên đỡ tay Tần An để anh nhảy xuống.

Bấy giờ mấy người kia mới nhìn thấy trong xe còn có người, còn chưa kịp dò hỏi đã thấy Lý Yên chân mang giày cao gót xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới.


Cả đám cùng nhau ngậm miệng, vô cùng hiểu ý quay đầu tản ra.
Hai chân Tần An vừa chạm đất, ngẩng đầu lên liền thấy “Lý tiểu thư” trong miệng bọn họ đi tới trước mặt.
Thân hình Lý tiểu thư thon thả, trên mặt được trang điểm tinh xảo, đôi môi đỏ mọng, lông mi cong vút, áo lông chồn màu đỏ bao lấy cô, trông rất quyến rũ.

Nhưng cô lại đi một đôi giày gót nhọn trên con đường đất đầy bùn với sỏi đá này, hiển nhiên vô cùng không hợp.
Cô nàng chỉ liếc mắt nhìn người xa lạ Tần An một cái, sau đó dồn hết sự chú ý lên người Kỳ Dịch Dã.

Chỉ thấy cô giơ tay vén mái tóc dài của mình ra sau tai, ngẩng đầu nở nụ cười xinh đẹp, kêu lên một tiếng, “Anh Kỳ.”
Kỳ Dịch Dã gật đầu một cái.
“Hôm nay là đông chí, ba em cứ lẩm bẩm không biết tối nay anh có muốn đến nhà bọn em ăn sủi cảo hay không á, mẹ của em làm sủi cảo ăn ngon lắm.”
“Không cần, tôi đã ăn rồi.” Kỳ Dịch Dã cự tuyệt.
Tần An đứng bên người Kỳ Dịch Dã, hiếu kỳ nhìn qua nhìn lại mấy lần, không xác định được quan hệ giữa hai người là gì, cũng không tiện tiếp tục ở lại chỗ này, liền thấp giọng nói một câu bên tai Kỳ Dịch Dã, “Vậy tui về nhà trước.”
Kỳ Dịch Dã còn đang nắm lấy cánh tay Tần An, nghe vậy mới chậm rãi buông ra, cúi đầu dặn dò, “Trên đường lái xe chậm một chút, về tới nhà thì gọi điện thoại cho tôi.”
“Biết rồi, tui có phải là con nít đâu…”
Ánh mắt Lý tiểu thư nghi hoặc, nhìn chằm chằm Tần An tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.
Tần An cảm nhận được tầm mắt của người ta, lễ phép gật đầu với cô một cái rồi rời đi.
Hết chương 8.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui