Cả năm Kỳ Dịch Dã mới hiếm khi được hai ba ngày nghỉ phép, trừ ăn cơm ra thì chỉ toàn ru rú trong nhà.
Tần An hẳn là đang trốn tránh hắn, hắn gửi năm, sáu tin nhắn, qua một lúc lâu mới nhận được tin trả lời đơn giản kiểu như “không có 3G”, “đang bận”.
Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, Kỳ Dịch Dã ngồi dựa vào đầu giường, liếc liếc mắt nhìn Kỳ Bảo Bối đang nằm ườn ra ngủ say dưới cuối giường, cụp mắt ngẫm nghĩ một hồi, quắp gáy Cẩu Từ kéo nó từ trên giường dậy, chuẩn bị dắt chó đi dạo.
Ngày đông lạnh, ngoài trời vẫn còn chưa sáng hẳn, Kỳ Dịch Dã tùy tiện mặc một cái áo khoác nhồi lông dày cộm, kéo dây kéo lên tận trên đầu, vẫn có gió lùa vào, hắn hơi hơi rụt đầu vào trong cổ áo, che hết cả miệng lẫn mũi mới cảm thấy ấm lên một tí.
Kỳ Bảo Bối theo chủ, cá tính cũng rất mạnh mẽ, nó đang nằm trong chăn ấm nệm êm ngủ dở chừng thì bị quắp ra, nó mà chịu nghe theo Kỳ Dịch Dã mới là lạ.
Mới đi ra khỏi tiểu khu được 100 mét, nó đột nhiên đi vào trong bãi cỏ ven đường, nằm úp sấp xuống, lộn mèo, rồi nằm yên bất động luôn.
Mặc cho Kỳ Dịch Dã nói sao cũng vô dụng, cuối cùng hắn thực sự hết cách, trực tiếp xách dây dắt chó lên kẹp Kỳ Bảo Bối vào nách như thường ngày, chỉ để cái mông nó lộ ra ngoài, vững vàng lên đường.
Đằng trước chính là cái lều quen thuộc kia, Kỳ Dịch Dã vén rèm lên bước vào.
Bên trong với bên ngoài như hai thế giới, lều kín chặn lại gió lạnh bên ngoài, khiến bên trong khá ấm áp.
Tần An đang bận việc trên tay, không có thời gian để nhìn hắn, chỉ coi hắn là khách tới ăn, hơi hơi nâng giọng chào hỏi một câu.
Kỳ Bảo Bối đang nằm trong ngực hắn nghe thấy giọng nói quen thuộc, thò đầu ra nhìn nhìn, nhảy khỏi lòng Kỳ Dịch Dã chạy tới bên cạnh Tần An, ngoắc ngoắc đuôi xoay vòng quanh anh.
Lúc này Tần An mới ngẩng đầu nhìn về phía Kỳ Dịch Dã, giây phút tầm mắt hai người chạm nhau bầu không khí chợt trở nên lúng túng, cũng chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi lập tức rời đi.
Ngày hôm đó sau khi tỉnh lại, hắn nhìn chằm chằm gian phòng trống vắng, hối hận xoa mạnh lên mặt, tự trách mình quá gấp gáp, dưới tình huống không rõ xu hướng tính dục của Tần An là gì lại làm ra chuyện như vậy, quả thực là chưa cân nhắc kỹ càng.
Rồi sau đó Tần An tránh né hắn đủ kiểu, khiến hắn cũng phần nào hiểu thái độ đối phương, thế nhưng hắn vẫn không muốn từ bỏ, không thử thì không có bắt đầu, cứ để mọi thứ từ từ mà đến.
Tần An hơi cúi đầu, Cẩu Tử còn đang cọ cọ bắp chân anh, bên tai là âm thanh chào hỏi của Kỳ Dịch Dã, Tần An hoảng hốt rũ tầm mắt.
Thời điểm ngẩng lên nhìn Kỳ Dịch Dã lần nữa, thần sắc đã khôi phục lại bình thường, cũng cười nói hai câu, hỏi hắn muốn ăn gì.
Cả hai bọn họ đều hiểu ngầm, im miệng không đề cập gì tới chuyện phát sinh ngày hôm đó, phảng phất như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Nhưng trong lòng hai người đều hiểu rõ mình chỉ đang giả ngu mà thôi, quan hệ giữa bọn họ rõ ràng đã bắt đầu nảy sinh biến hóa.
Giống như gieo hạt giống tình cảm ở một góc nhỏ không ai để ý tới, chậm rãi chờ nó ra hoa.
“Hai lồng bánh bao, với một chén đậu hũ não.” Kỳ Dịch Dã nói.
Hắn ngồi xuống chỗ trống trước quầy, đó là vị trí lần đầu tiên tới đây hắn đã ngồi.
Kỳ Dịch Dã ăn cơm xong cũng không đi, mà tìm một chỗ không cản trở, ngồi đó chờ Tần An.
Hắn nhìn hai tay anh nhanh nhẹn nắm bánh bao nhéo thành nụ hoa, nghiêng người đi múc đậu hũ não hoặc cháo, gói viên hoành thánh to tròn bỏ vào nồi, lúc múc ra lớp ngoài của chúng lóng lánh ánh nước với dầu.
Hắn nhìn anh quen thuộc mỉm cười tán gẫu đùa giỡn với khách tới ăn, lễ phép chào hỏi khách tới, cũng lịch sự chào tạm biệt khách đi.
Trên người Tần An dường như có sự phấn chấn vĩnh viễn cũng không biến mất, cùng cách đối xử dịu dàng tinh tế với người khác.
Anh lúc nào cũng mềm mại mà tràn ngập mạnh mẽ, đó đại khái cũng là một phần nguyên nhân Kỳ Dịch Dã thích anh.
Bảy tám giờ, chính là thời điểm bận rộn nhất lúc sáng sớm.
Hộp gỗ đựng tiền lẻ nằm trên mặt quầy, Tần An đang bề bộn, hơn nữa hai tay anh đều phải đeo bao tay để gói hoành thánh, dựa theo lệ thường anh đều trực tiếp để khách ăn người ta tự tìm tiền lẻ.
Kỳ Dịch Dã đột nhiên bị một gã đàn ông dáng vẻ thấp lùn đang ngó dáo dác thu hút sự chú ý, gã mặc một cái áo quân đội màu xanh vừa to vừa dày, bọc mình rất kín, mặt gã tròn, lông mày thưa, từ xa nhìn lại gã cứ như một quả cầu đang lăn.
Chỉ thấy gã cúi đầu rũ mắt, đứng vào cuối hàng, đằng trước còn có hai người đang mua cơm, gã nheo mắt liếc ngang liếc dọc quan sát một vòng.
Thời điểm ánh mắt gã quét tới, Kỳ Dịch Dã rũ mắt che giấu, khi ngẩng đầu lên lần nữa liền thấy trong tay gã cầm mười đồng tiền, duỗi tay vào trong hộp gỗ.
Kỳ Dịch Dã đứng dậy, yên lặng không một tiếng động bước lại gần.
Chờ tay của gã thấp bé vừa rời khỏi hộp gỗ, liền bị Kỳ Dịch Dã cấp tốc nắm lấy ống tay áo, kéo cánh tay gã nhấc lên cao, một tờ tiền mệnh giá năm mươi tệ chợt bay ra từ trong tay áo rộng thùng thình.
Gã thấp bé mặt mày sợ hãi, run lập cập quay đầu nhìn sang Kỳ Dịch Dã bên cạnh, với gã mà nói thì hắn to như núi.
Gã nhìn khuôn mặt hung ác đang cau mày của hắn, bị dọa sợ tới nỗi sắc mặt trắng bệch, cánh tay nhỏ gầy giãy dụa mấy lần nhưng vẫn không có cách nào thoát khỏi kìm kẹp của Kỳ Dịch Dã.
Tần An nhấc chân chặn lại Kỳ Bảo Bối đang định xông lên cắn người, đồng thời cũng nhìn thấy cái mặt xị khiến người ta sợ hết hồn của Kỳ Dịch Dã, anh lo sẽ xảy ra xung đột, liền tiến đến kéo kéo cánh tay Kỳ Dịch Dã, nhỏ giọng nói, “Đừng đánh nhau.”
Thời điểm Kỳ Dịch Dã quay đầu nhìn về phía Tần An, nét mặt hơi hòa hoãn lại, đến khi quay đầu trở lại liền lập tức khôi phục dáng vẻ hung ác.
Gã thấp lùn tay chân run lẩy bẩy, vặn vẹo người muốn giãy thoát, trong miệng thì la hét cầu xin, “Ối ông ơi ông tha cho con đi, sau này con không dám nữa!”
Tần An ở đằng sau nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo Kỳ Dịch Dã, lúc này hắn mới thả tay ra, gã thấp lùn lập tức lao thật nhanh ra ngoài như chuột chạy qua đường.
Các vị khách đang dùng cơm trong lều dồn dập vỗ tay khen hay đối với Kỳ Dịch Dã thấy việc nghĩa hăng hái làm.
“Cảm ơn anh.” Tần An nhìn Kỳ Dịch Dã, lại hỏi, “Hôm nay anh không đi làm à?”
Kỳ Dịch Dã lắc lắc đầu, tựa vào quầy, “Chưa, hai ngày nay được nghỉ.”
“Thế… sao anh còn chạy tuốt ra đây ăn sáng? Ngay cửa tiểu khu có bán mà.”
“Muốn gặp anh.”
Tần An nghe vậy thì hoảng hốt, ném vào nồi nhiều thêm mấy viên hoành thánh, đến khi bị khách nhắc nhở mới nhận ra, anh cười cười nói, “Chú là khách quen mà, tui khuyến mãi thêm cho chú mấy viên!”
Kỳ Dịch Dã đứng phía sau Tần An, khóe môi thoáng nhếch lên, đuôi mắt lộ ra ý cười nhợt nhạt.
Đâu đó cỡ chín rưỡi, vị khách cuối cùng rời đi, Kỳ Dịch Dã giúp đỡ Tần An thu dọn quầy quán, chất ghế xếp bàn xếp lên thành một chồng rồi vác hết lên xe.
Tần An đang quét đất, quay đầu lại thấy Kỳ Dịch Dã một tay xách bình gas một tay bưng nồi, thân ảnh cao lớn đứng bên cạnh xe, dễ dàng giơ tay đặt đồ vào trong xe.
Áo khoác nhồi lông màu đen ngắn bị kéo lên một chút theo động tác của hắn, quần áo bên trong cũng bị ma sát kéo lên theo, mơ hồ để lộ vòng eo thon mà mạnh mẽ bị buộc chặt bởi thắt lưng, dời tầm mắt xuống chút nữa là cái cặp mông với cặp chân dài được quần jean bao lại.
Tới khi người ta quay đầu lại, Tần An mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần, vội vàng cúi đầu xoay người tiếp tục quét sàn.
Chỉ là trên mặt có chút nóng.
Lên xe, vẫn y hệt như lần trước, Kỳ Dịch Dã ôm Kỳ Bảo Bối ngồi bên cạnh Tần An, đùi hai người cũng kề sát rạt vào nhau, nhưng không còn câu nệ như lần trước.
Tần An liếc mắt nhìn Kỳ Dịch Dã một cái, nói, “Tui phải tới chợ mua đồ nữa, muốn tui đưa anh về trước hay đi chung với tui luôn?”
“Đi chung đi.” Tư thế ngồi của Kỳ Dịch Dã không được thoải mái lắm, hắn thử điều chỉnh, kéo kéo chân, vải vóc hơi thô ráp lại thêm nhiệt độ của hắn cọ vào chân Tần An, khiến anh ngứa ngáy, lại nghe Kỳ Dịch Dã nói, “Mua tí thức ăn, tôi muốn nấu cơm cho anh ăn.”
“Hả?” Tần An nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn, có hơi kinh ngạc, “Anh biết làm cơm luôn hả?”
Khóe miệng Kỳ Dịch Dã ngậm ý cười, nhìn thẳng về phía trước mà nói, “Đừng có coi thường tôi, cơ mà lát nữa phải mượn bếp nhà anh dùng, chỗ của tôi không có bếp, không biết được không?”
“… Được chứ.” Tần An không nói hai lời liền đáp ứng.
Chợ nông sản giờ này không có nhiều người tới mua, Tần An dừng xe ngay cạnh cửa quầy bán thịt heo, ông chủ cười cười bắt chuyện với anh, “Ô, nay dọn quầy sớm ghê mậy!”
“Chậc, bán được có nhiêu đâu.” Tần An lắc đầu, có chút bất đắc dĩ, lại hỏi ông chủ, “Hôm nay giá thịt rẻ không chú?”
Trong miệng ông chủ ngậm một điếu thuốc, nghiêng nghiêng ngả ngả, ổng ngồi chồm hỗm trên mặt đất mài con dao trong tay, cao giọng trả lời, “Giá cũng được lắm, mười bốn đồng rưỡi một cân, chú để đồ tốt lại cho mày nè.”
Tần An và Kỳ Dịch Dã cùng xuống xe, “Ô kê, vậy cho con mười lăm cân.”
Sau đó hai người đậu xe ở ngay bên đường, đi bộ vào chợ nông sản, lần lượt nói chuyện về từng quầy hàng, mua chút thức ăn, rồi theo đề nghị của Kỳ Dịch Dã mà vào tiệm ngay cửa vô chợ để mua một két bia tươi, hai bình rượu đế, bấy giờ mới lên đường trở về nhà.
Hết chương 6.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...