Tần An tâm tình tốt, làm việc cũng hăng say, lải nhải tán gẫu với một đám lại một đám khách ăn, buổi sáng liền trôi qua.
Buổi trưa ở nhà xào hai món đơn giản, định ăn cùng với Kỳ Dịch Dã.
Anh lấy điện thoại di động ra, vào giao diện chat với Kỳ Dịch Dã, ngón tay nhấn giữ nút voice chat, đôi môi để sát vào điện thoại, gửi một đoạn ghi âm sang.
“Kỳ Dịch Dã, anh ngủ dậy chưa? Tui làm đồ ăn trưa, anh có muốn qua ăn chung không, tui không chỉ làm hoành thánh đâu…”
Tần An quăng mình lên sofa, chăm chú nhìn di động chờ đối phương đáp lại, mới qua hai phút, điện thoại đột nhiên vang lên tiếng chuông, Tần An không ngờ người ta trực tiếp gọi điện tới, sửng sốt một hồi mới bắt máy.
“Tần An, anh có nhà không?”
Giọng nói trong điện thoại nghe khàn khàn yếu ớt, tim Tần An treo cao, hỏi, “Có đây, anh làm sao vậy?”
Cổ họng Kỳ Dịch Dã khô rát nóng bỏng, giữa nhịp thở như có như không phát ra tiếng “sột soạt”, hắn nuốt mấy ngụm nước bọt mới mở miệng nói, “Hình như tôi bị sốt rồi, có thể làm phiền anh giúp tôi mua…”
“Được, anh chờ tui xíu!” Tần An cúp điện thoại, tìm cái hòm thuốc, phát hiện trong nhà chỉ còn mấy hộp thuốc cảm cúm liền vội vội vàng vàng thay quần áo, đi tới tiệm thuốc mua thuốc hạ sốt.
Anh đoán cái tên Kỳ Dịch Dã này vẫn chưa ăn gì từ sáng tới giờ, liền tiện đường mua một hộp cháo trắng, về nhà gói đồ ăn mình xào, thừa thế xông thẳng lên lầu bảy.
Thời điểm Tần An đứng trước cửa nhà Kỳ Dịch Dã, mới phát hiện tầng bảy hóa ra chỉ là một căn gác nhỏ.
Hẳn là Cẩu Tử nghe thấy tiếng bước chân của anh, nó ở bên trong cào cửa kêu ăng ẳng.
Anh vỗ ngực, thở chậm lại, giơ tay gõ vang cửa nhà.
Trong phòng vang lên tiếng đập đá và kéo lê, cửa lập tức được mở ra, người đàn ông cao lớn dựa vào khung cửa, trên mặt đỏ bất thường.
Tần An vươn tay để sát vào gáy Kỳ Dịch Dã, nhiệt độ nóng cháy khiến anh thấp giọng kêu lên một tiếng.
Kỳ Dịch Dã thuận thế tựa vào lồng ngực Tần An, đầu để trên bả vai của anh, hơi nóng thở ra phả hết vào cổ anh.
“Anh đã đến rồi…”
“Anh, anh, chúng ta mau vào thôi!” Tần An nghiêng người ra sau, vừa ôm vừa kéo Kỳ Dịch Dã vào trong phòng, để hắn ngồi tựa vào đầu giường.
Kỳ Dịch Dã nóng tới nỗi trong mắt lóe ánh nước, đôi con ngươi đen tuyền trong suốt cứ nhìn chằm chằm vào Tần An không ngừng.
Tần An bị hắn nhìn tới đỏ mặt, ngồi một bên giường không để ý tới hắn, mở hộp cháo ra, thử xem nhiệt độ, rồi đưa cả hộp và muỗng cho Kỳ Dịch Dã, nói, “Chắc anh còn chưa ăn cơm, giờ ăn cháo trước đi, không được để bụng rỗng uống thuốc.”
Kỳ Dịch Dã tựa vào đầu giường, nghe lời nhận lấy hộp cháo từ trong tay Tần An, cũng không dùng muỗng mà ngửa đầu ực ực hai ba ngụm, nuốt hết vào bụng.
“Ui chao… Anh uống nhanh vậy làm gì!” Tần An nhất thời tức giận, vỗ một phát lên cánh tay Kỳ Dịch Dã, lại hỏi, “Có đo nhiệt độ cơ thể chưa?”
“39 độ, không sao.”
“Còn không sao cái gì… Cao hơn chút nữa thôi là bị hun ngu người rồi.”
Kỳ Dịch Dã cũng không giận, chỉ cười với anh.
Tần An thở dài, đưa thuốc hạ sốt đã chuẩn bị sẵn để một bên nãy giờ cho hắn, nhìn hắn uống vào, chờ hắn nằm xuống giường rồi thì đứng dậy nhét chăn cho hắn kỹ càng.
“Ngủ đi, ngủ một giấc dậy là ổn rồi.”
Kỳ Dịch Dã “ừ” một tiếng, trong giọng nói mang theo vẻ khàn khàn.
Thời điểm Tần An đứng lên, nghe thấy hắn thấp giọng nói cảm ơn, dược hiệu phát huy tác dụng, hô hấp của hắn từ từ trở nên ổn định, không bao lâu sau thì ngủ thiếp đi.
Kỳ Bảo Bối ngoan ngoãn cuộn mình thành quả cầu, vùi ở đầu giường nằm bên cạnh chủ nhân nó.
Bấy giờ Tần An mới được chút thời gian rảnh rỗi, quan sát căn gác nhỏ này.
Không gian quả thật không lớn, một phòng ngủ một toilet, đến bếp cũng không có, nhìn qua rất cũ kỹ, sàn xi-măng, vách tường loang lổ.
Bàn trà nhỏ cùng ghế xếp để ở cuối giường, quần áo vứt lung tung trên băng ghế dựa sát tường, trên móc treo có treo một chiếc áo khoác nhồi lông màu đen, nếu không nhìn lầm thì hẳn chính là cái bị rách một đường lớn.
Tần An càng nhìn càng không chịu được, vén ống tay áo lên bắt tay vào dọn dẹp gian phòng của Kỳ Dịch Dã.
Không cần biết quần áo chất đống trên băng ghế là sạch hay dơ, anh ném hết cả thảy vào trong chậu, quanh quẩn một vòng không tìm thấy máy giặt, anh đành phải giặt hết đống đó bằng tay.
Đối diện giường có cửa sổ nhỏ, ánh mặt trời có thể chiếu vào thông qua đó.
Ngay chỗ đó có một cái giá phơi quần áo dạng đứng, Tần An di chuyển chân giá cho nó hướng về phía mặt trời, lại sợ quần áo ướt nhỏ giọt xuống sàn, liền đặt thêm hai chậu giặt quần áo khi nãy dưới chân giá, phơi từng món một lên.
Tiếp đó anh chịu khó quét tước và lau sàn một lần, bỏ hết hộp đồ ăn trên bàn nhỏ và chiếc áo lông rách nãy ném vào toilet vô túi rác, để ngay cửa, dự định lát nữa đi xuống thì tiện tay mang rác đi luôn.
Bận bịu một hồi, Tần An chống eo thỏa mãn nhìn gian phòng gọn gàng sạch sẽ.
Tất cả đã thu thập ổn thỏa, anh đi tới bên giường, đưa tay nhẹ nhàng để bên gáy Kỳ Dịch Dã, thử nhiệt độ một chút.
Kỳ Dịch Dã dường như cảm nhận được đụng chạm đó, nhíu nhíu mày, trở mình, nhưng không tỉnh lại.
Tần An liếc nhìn điện thoại di động, đã hơn ba giờ, lúc này anh mới nhớ ra chính anh vẫn chưa ăn cơm trưa.
Anh cầm lấy chìa khóa nhà trên đầu giường Kỳ Dịch Dã, mang đồ ăn trưa mình mang tới nhưng chưa có cơ hội ăn và một túi rác đi xuống lầu.
Buổi tối không mở hàng, anh tự tay nấu chút cháo, đóng gói mang lên cho Kỳ Dịch Dã.
Bao nhiêu năm rồi không leo thang nhiều như hôm nay, thể lực không theo kịp, Tần An mệt mỏi đỡ khung cửa thở hổn hển một lát mới bình tĩnh lại được.
Trong phòng tối đen, Kỳ Dịch Dã vẫn chưa tỉnh, Tần An đặt cháo lên bàn, không bật đèn lớn mà chỉ bật cái đèn bàn nhỏ ở dưới đất kế bên giường.
Anh định đi kiểm tra nhiệt độ của Kỳ Dịch Dã xem có hạ sốt chút nào không, đang đi thì lại bị Kỳ Bảo Bối chặn lại.
Con chó đen nhỏ xíu lay lay ống quần anh, nhỏ giọng sủa “ư ử”, rồi chạy tới túi đồ ăn cho chó đặt bên tường củng củng mấy cái.
Hiển nhiên là nó đói bụng, Tần An đi tới múc cho nó một chút thức ăn cho chó, Kỳ Bảo Bối lập tức thò đầu vào ăn như heo, củng cái chén của nó đi khắp phòng.
Tiếng động nãy giờ không nhỏ, nhưng vẫn không đánh thức được Kỳ Dịch Dã, Tần An mở nắp hộp cháo ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ chăn, nhỏ giọng hô, “Kỳ Dịch Dã? Kỳ đại ca? Dậy ăn cái gì đi rồi ngủ tiếp~”
Kỳ Dịch Dã trong mơ hồ dường như nghe thấy giọng nói của Tần An, hắn hơi mở mắt ra, ngồi dậy, đầu còn đau, thoạt nhìn hắn vẫn chưa tỉnh táo hẳn.
Sau khi Tần An cho hắn ăn được nửa hộp cháo, hắn cúi đầu kiên quyết không ăn thêm một ngụm nào nữa.
Tần An đo nhiệt độ cho hắn, thấy vẫn còn hơi cao, đút mấy viên thuốc, rồi nhét người vào lại trong ổ chăn.
Tần An đậy nắp hộp giữ ấm lại, định dọn dẹp sạch sẽ xong thì quay về nhà mình, kết quả là vừa mới đứng dậy, bên hông đột nhiên có nguồn lực kéo anh ra sau, ngã lên nệm giường đằng sau, bị Kỳ Dịch Dã vươn tay ôm vào lòng.
Anh thấp giọng kêu một tiếng, giãy dụa muốn xuống giường, nhưng càng giãy dụa, cánh tay mạnh mẽ kia càng xiết chặt lấy anh.
Anh rõ ràng cảm nhận được cánh tay của đối phương đi xuống, bàn tay đặt lên mông của anh, dùng sức vỗ một phát.
Mông đít Tần An căng chặt, sau khi hoảng sợ thì lập tức im lặng, cắn răng cứng đờ người nằm đó, thân thể kề sát lồng ngực Kỳ Dịch Dã, hai má mau chóng đỏ rực lên.
Hẳn là do phát sốt, cơ thể Kỳ Dịch Dã rất nóng, hai tay Tần An chống trước ngực hắn, cách lớp quần áo vẫn cảm nhận được nhiệt độ làn da bên dưới.
Bất chợt trong đầu anh hiện lên suy nghĩ, thế này còn nóng hơn cả chăn điện nhà mình.
Thành thật nằm im trong lòng Kỳ Dịch Dã được vài phút, Tần An cảm thấy chắc hắn đã ngủ say rồi, liền thử nhích nhích hai cái, kết quả vẫn như thế, bị siết càng chặt hơn nữa, mông bị bàn tay người kia bắt làm con tin, bóp nhẹ mấy cái, Tần An che miệng đỏ mặt yên tĩnh lại, vùi trong lòng Kỳ Dịch Dã không dám động đậy gì nữa.
Kỳ Bảo Bối nằm nhoài dưới chân giường, nghiêng đầu quan sát hai người đang ôm chặt nhau trong chăn, ngủ chung một cái gối một hồi lâu.
Đầu giường không còn chỗ cho nó, nó đành phải nhảy xuống giường, kéo cái chăn nhỏ của nó tới ổ chó cạnh lò sưởi bên tường.
Cậu bạn nhỏ, có phải là cậu đang có nhiều dấu chấm hỏi lắm?
Hết chương 4.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...