Đám cưới của Lý Yên được sắp xếp vào giữa tháng năm, đã đặc biệt tìm người bói ngày lành tháng tốt.
Khi đó thời tiết không nóng không lạnh, gió tương đối nhẹ, là thời điểm thích hợp để mặc áo cưới.
Tiệc cưới được tổ chức ở nhà hàng Thuần Hương, vốn định làm ở khách sạn trong trấn nhưng bọn họ đặt lịch quá muộn, hơn nữa khoảng thời gian đó có rất nhiều cặp đôi tổ chức đám cưới, các bàn tiệc đều đã được đặt từ sớm.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ đóng cửa tiệm, hai người cùng đi tới nhà hàng Thuần Hương, đưa phong bao đỏ vào tay Lý Yên đang đứng ngay cửa đón khách.
Tần An không ngần ngại khen cô nàng hôm nay trông rất đẹp, Lý Yên cười nói cảm ơn, quay sang giới thiệu Tần An và Kỳ Dịch Dã cho chồng cô, bọn họ lịch sự bắt tay nhau, Kỳ Dịch Dã chào hỏi ba của Lý Yên một câu, rồi lên lầu theo mọi người.
Tần An chỉ chỉ cầu thang bên cạnh ghế dựa, nói với Kỳ Dịch Dã, “Anh biết không, hồi đó lúc em tới đây em ngồi ngay đó đó, trơ mắt nhìn anh đi lên lầu chung với một đám người, anh còn không thèm nhìn em, chắc là vốn không nhìn thấy em.”
“Đúng rồi, nếu mà khi đó anh nhìn thấy em, em tin anh bắt cóc em đem đi luôn không?” Kỳ Dịch Dã nhìn chằm chằm vào anh, “Còn dám lừa anh đi xem mắt, anh cho em khỏi xuống giường được.”
“…” Tần An nghẹn họng một chút, nuốt ngụm nước bọt, ngượng ngùng bảo, “Lúc đó em bị bắt đi xem mắt mà, thôi thôi, không nói cái đó nữa, hai tụi mình hòa nhau!”
Bấy giờ Kỳ Dịch Dã mới vừa lòng gật đầu.
“Hây, anh Kỳ, với cả anh…” Đại Thành gãi gãi sau gáy, cố gắng nghĩ ra một xưng hô thích hợp, “Anh, anh em của anh Kỳ, mau qua ngồi bên này nè!”
Tần An không mấy ngạc nhiên với việc Đại Thành biết quan hệ thực sự giữa anh và Kỳ Dịch Dã, chỉ là thấy một tên đàn ông như cậu ta lại nhăn nhăn nhó nhó thì hơi buồn cười.
Hai người ngồi vào bàn bên đó, Kỳ Dịch Dã giới thiệu bọn họ với nhau.
“Anh Kỳ, chuyển qua nhà mới ổn không? Vụ mở tiệm gì đó sao rồi?” Đại Thành đưa điếu thuốc qua cho hắn.
“Cai thuốc từ lâu rồi, mày cũng ít hút đi.” Kỳ Dịch Dã giơ tay đẩy trở về, còn nói, “Nhà mới không tệ, cửa tiệm cũng đang phát triển ổn định, rảnh thì tới ngồi chơi.”
“Thế thôi, em cũng không hút.” Ngón tay kẹp thuốc lá vẩy một cái, nhét điếu thuốc vào lại trong hộp.
“Tương lai sau này mày tính sao, tiếp tục làm chỗ ông Lý hả?”
Đại Thành lắc đầu, “Làm xong một dự án đó rồi em ở lại trong thành phố luôn, tính sau này liều mạng ở bên đó, lần này em về chỉ đơn thuần là tới dự lễ cưới của chị Lý Yên thôi.”
“Làm ở bển cũng tốt, kiếm việc nào ổn định, mày đẹp trai thế này thì kiếm vợ nhanh thôi.” Kỳ Dịch Dã vỗ vỗ vai cậu ta.
Đại Thành nghe vậy mặt cứng đờ, nhưng giấu đi rất nhanh, “Ấy, em không vội mấy cái đó.”
Không bao lâu, tới giờ bắt đầu nghi thức kết hôn.
Ánh đèn tối lại, âm thanh trò chuyện của mọi người dồn dập lắng xuống.
Lý Yên hôm nay rất đẹp, vóc người của cô nàng vốn đã tốt, chân dài miên man, mặc trên người áo cưới trắng muốt, thêm lớp mạng che mặt trắng noãn, trông đẹp không khác gì người mẫu.
Móng tay thường sơn màu đỏ tươi cũng đổi sang màu trắng thánh khiết, phong cách trang điểm tinh xảo nhã nhặn hoàn toàn tôn lên vẻ đẹp của cô nàng.
Chú rể đúng như lời cô nói, cao một mét tám mấy, trên mặt đeo cặp kính cận, dáng vẻ hiền lành nho nhã.
MC chủ trì đọc lời thề kết hôn, cha mẹ hai nhà đứng một bên sân khấu, trong mắt mang theo nét cười nhìn hai vị tân nhân, Tần An nhìn đến xuất thần, phảng phất như có thể cảm nhận lây niềm vui sướng hân hoan của Lý Yên.
Anh nhìn về phía sân khấu, Kỳ Dịch Dã lại đang nghiêng đầu quan sát anh.
Ánh đèn màu lam sẫm dừng trên gò má của anh, lông mi cong vểnh run run hai cái, miệng vui vẻ cười trộm lộ cả hàm răng.
“Tần An, có phải em đang rất hâm mộ Lý Yên không?” Kỳ Dịch Dã đột nhiên hỏi.
Tần An sửng sốt, nghiêng đầu nhìn Kỳ Dịch Dã.
Anh cười cười, yên lặng nắm tay Kỳ Dịch Dã dưới bàn, lắc đầu nói, “Em không hâm mộ cổ, em chỉ muốn được sống hạnh phúc với anh thôi.”
Ngón tay cái của Kỳ Dịch Dã nhẹ nhàng vuốt ve hổ khẩu Tần An, hai người nhìn nhau nở nụ cười.
Tần An tiến lại gần hắn, nâng hai bàn tay đang nắm lấy nhau lên, lặng lẽ mà thành kính in một nụ hôn lên mu bàn tay Kỳ Dịch Dã.Tiệc cưới kết thúc, Tần An đứng ngay cửa đại sảnh, đợi Kỳ Dịch Dã đi vệ sinh.
Đại Thành đi từ trên lầu xuống nhìn thấy anh, chạy chậm tới chào hỏi.
“Xin chào, Tần…”
Tần An có uống chút rượu, trên mặt đỏ bừng, anh quay đầu lại cười cười, lịch sự nói, “Tần An, gọi tui Tần An là được rồi.”
Đại Thành chà xát hai tay, “Tần An, chào anh chào anh, hồi trước có nghe anh Kỳ nói tới anh, hôm nay rốt cuộc cũng gặp được.”
“Ồ vậy hả? Ảnh nói tui thế nào?” Tần An ngẩng đầu.
“Anh Kỳ nói anh là đối tượng của ảnh, đang ở nhà chờ ảnh trở về, ảnh còn nói muốn tìm một căn nhà thích hợp để mở nhà hàng cùng với anh…”
Đột nhiên nghe thấy bốn chữ “đối tượng của ảnh” từ miệng người khác khiến Tần An ngượng tới nỗi thính tai đỏ ửng.
Đại Thành lại gần, cười hắc hắc hai tiếng, tay gãi đầu, gương mặt rám nắng có chút hồng, ánh mắt lập lòe lóe sáng.
“À thì… em muốn hỏi anh cái này cái, hỏi anh Kỳ em sợ bị ảnh đánh, nên thôi cả gan qua hỏi anh… Cái đó, đàn ông với đàn ông sống chung với nhau sao được vậy anh? Em không có ác ý gì đâu, em chỉ tò mò, tò mò thôi.”
Cậu ta giơ tay lau mồ hôi trên trán.
“Không sao.” Tần An cười cười, chắp tay sau lưng nói, “Đàn ông với đàn bà sống với nhau thế nào thì đàn ông với đàn ông cũng sống với nhau thế đó, giống nhau hết.”
“Ặc, thế, thế lúc làm chuyện đó đó… cũng, cũng giống luôn hả?”
Tần An nháy mắt, “Giống luôn.”
“Thế anh Kỳ…” Ánh mắt Đại Thành thay đổi thất thường.
“Ảnh thích ở dưới.” Tần An thầm cười trộm trong lòng, vội vàng nói.
“Đù má thiệt luôn?” Nhận thức của Đại Thành như bị đánh trọng thương, mặt tràn ngập khiếp sợ.
Thấy Kỳ Dịch Dã đi từ trong toilet ra, Tần An không tiếp tục nói chuyện với cậu ta nữa, khoát tay bỏ chạy.
Trên đường anh gặp thoáng qua một cậu thanh niên cao gầy lưng cõng ba lô, nghe thấy tiếng cậu ta hét lên, “Anh Thành Tử, anh Thành Tử, rốt cuộc em cũng tìm thấy anh!”
Tần An quay đầu lại liếc nhìn, chỉ thấy Đại Thành cúi đầu đi ra ngoài, cậu thanh niên kia thì theo sát phía sau, miệng còn đang nói nhỏ cái gì đó.
“…” Tự dưng anh thấy hơi hối hận vì đã nói giỡn với Đại Thành.
Nhưng chờ tới khi Kỳ Dịch Dã đến bên cạnh anh, anh mau chóng quên mất béng chuyện Đại Thành, say túy lúy treo trên người Kỳ Dịch Dã, cùng hắn ra ngoài.
Sau khi về nhà Tần An ngủ một giấc đã đời, một mình Kỳ Dịch Dã ngồi bận rộn.
Rau hẹ trong sân mọc đầy, nhớ hồi cây đầu tiên mới nhú liền bị Kỳ Bảo Bối ngu ngơ ngoặm mất, may mà Kỳ Dịch Dã phát hiện đúng lúc, nắm chân nó dốc ngược lên bắt ói hết ra, sau đó còn bị đè xuống đánh mông một trận, bấy giờ mới nhớ đòn, không dám ăn bậy nữa.
Cái cây nhỏ phía đông kia cũng được Tần An nuôi sống dậy, vốn là cây quế xanh tươi bốn mùa không biết sao lại bị chủ cũ nuôi thành kiểu dở sống dở chết.
Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Tần An, nó chậm rãi cải tử hồi sinh, đến giờ đã mọc một lớp lá non xanh mượt.
Thời tiết dần nóng lên, sau khi lăn lộn chơi đùa đã đời Kỳ Bảo Bối rất thích trốn dưới gốc cây hóng mát.
Tần An tỉnh rượu, đứng trong sân hóng tí gió cho tỉnh táo rồi mới đi về phía trước.
Chờ đến khi trời tối, hơn tám giờ rưỡi, hai người mới lo tới việc ăn cơm tối, cửa tiệm thì chín giờ mới đóng cửa.
Do tính chất công việc nên thời gian bọn họ ăn cơm không cố định.
Để tốt cho sức khỏe, với lại trời cũng đang ấm lên, tối tối Kỳ Dịch Dã thường một bên nắm tay Tần An, một bên nắm dây dắt chó, đến ven sông tản bộ một chút đặng tiêu cơm.
Ánh trăng hắt xuống dòng sông, sóng nước lung linh huyền ảo, hàng liễu rũ ven sông phủ lớp lá non, đèn đường sáng rực ánh vàng ấm áp, hết thảy đều yên bình tĩnh lặng.
Đây hẳn là ngày mà Tần An mong đợi đã lâu, ngay từ khi còn trẻ, may mắn chọn được một người chồng, một ngày ba bữa nắm tay nhau, nhẹ như mây gió không ràng buộc, chỉ mong có thể sống một đời bình thường, đơn giản, hạnh phúc.
Thế là đủ rồi.
Hết chương 22.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...