Khơi Lửa Khắp Chốn

Thật ra đối với thứ phiền toái này Châu Y đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng là nên để cho cậu tự mình qua lấy hay là ném đi. Cũng may Trần Cảnh Hòa tới, giải quyết được điều này.

Cậu cầm đồ nhét vào túi quần, túi căng phồng, nhìn thế nào vẫn thấy rất rõ ràng.

Châu Y cố gắng bỏ qua chỗ nổi bật kia, bình ổn tinh thần tiễn Trần Cảnh Hòa về.

“Chị ơi, lớp em có bạn hẹn em ngày mai ra ngoài, chị có thể đi cùng em không?” Trần Cảnh Hòa cúi đầu nhìn mũi chân mình, không thấy rõ biểu cảm trên mặt cậu: “Một mình em thật sự rất sợ, em không dám nói với ba mẹ em.”

“Đi đâu?”

Châu Y cảm thấy chắc chắn là thằng bé Trần Cảnh Hòa này bị người ta uy hiếp, còn không dám nói cho người nhà. Chẳng qua với cùng một sự việc, học sinh cấp ba hiện tại với các bậc ba mẹ có cách xử lý khác nhau nên có lẽ Trần Cảnh Hòa cũng sợ người nhà mắng mỏ. Lúc này, Châu Y cực kì đồng tình với Trần Cảnh Hòa.

“KTV.”

“Được, em gửi thời gian địa điểm cho chị, ngày mai chị dẫn em đi. Chị cũng muốn nhìn xem là ai dám bắt nạt em, một đám trẻ vị thành niên không lo học hành cho tốt, lại còn dám dẫn em đến chỗ như vậy!”

“Vậy làm phiền chị rồi.”

Châu Y nhìn theo Trần Cảnh Hòa trở về, bóng lưng dưới ánh đèn hành lang ấm áp, trông có vẻ rất cô đơn. Trong lòng Châu Y thở dài, đóng cửa lại.


Nghe được tiếng đóng cửa, Trần Cảnh Hòa dừng bước, đứng tại chỗ, đưa tay bóp bóp cổ mình, phải cúi đầu mãi, mỏi thật.

Lúc Trần Cảnh Hòa vào nhà, mẹ Trần đang uống nước, thấy cậu trở về, bèn hỏi: “Cảnh Hòa, dì hàng xóm có thích ăn bưởi với lựu không? Mẹ sợ họ không thích ăn mấy quả này nhưng lại không tiện từ chối ý tốt của nhà chúng ta.”

Trần Cảnh Hòa vừa thay giày vừa trả lời: “Chị Châu Y thích ăn lựu.”

Mẹ Trần sửng sốt một lúc, trêu ghẹo cậu: “Quả nhiên là bạn đồng trang lứa, ngay cả người ta thích ăn gì cũng biết. Nhưng mà trong túi quần của con có gì vậy, sao lại phồng lên thế?”

Trần Cảnh Hòa xỏ dép lê, rót cho mình một cốc nước, tựa vào khung cửa, nở nụ cười thoáng qua: “Mẹ, con phải nói trước một tiếng. Sau này Châu Y sẽ là vợ con.”

Một phút, hai phút.

Trần Cảnh Hòa rất kiên nhẫn đợi ba phút, mẹ cậu mới phản ứng lại.

“Con lặp lại lần nữa?”

“Châu Y sẽ là vợ con, hơn nữa còn được pháp luật thừa nhận.”

Một lúc lâu sau, mẹ Trần lúng ta lúng túng hỏi: “Nhưng mà con trai à, con còn chưa đủ tuổi kết hôn hợp pháp mà.”

Trần Cảnh Hòa: “…”

Cậu còn 5 năm nữa mới đến tuổi kết hôn, Châu Y thì chỉ còn hai năm. Lỡ như Châu Y lén lút kết hôn sau lưng cậu thì làm sao bây giờ?

Không được, phải nghĩ biện pháp thôi.

Đầu óc Trần Cảnh Hòa xoay chuyển với tốc độ cao, cuối cùng nghĩ ra một biện pháp khá thích hợp: “Mẹ, nhà chúng ta có quen ai ở Cục Công an không?”

Mẹ Trần không chút do dự trợn mắt liếc nhìn con trai mình: “…Thế thì mẹ cảm thấy mẹ đi tìm dì Châu của con đính hôn từ nhỏ có vẻ nhanh hơn.”

Trần Cảnh Hòa chân thành nhiệt tình, trong mắt tràn đầy hy vọng: “Có được không ạ?”

“Trần Cảnh Hòa, nhiệm vụ hiện tại của con là phải thi vào đại học trước đã. Con cảm thấy chị Châu Y của con sẽ để mắt đến một người ngay cả đại học cũng không thi đỗ sao?”

“Dạ được, giờ con sẽ đi học bài ngay.” Trần Cảnh Hòa ngay cả nước cũng chưa kịp uống, lập tức đặt xuống quay về phòng, Trước khi đóng cửa không quên dặn dò mẹ vài câu: “Mẹ, con nói thật đấy. Gần đây mẹ với ba để ý giúp con. Tới Cục Công an sửa tuổi có cần yêu cầu gì không? Nếu không có yêu cầu gì quá lớn, tuần sau con có thể đi làm luôn.”


“Con không sợ ba con đánh chết con thì con cứ đi đi.” Mẹ Trần uy hiếp.

Trần Cảnh Hòa nhớ tới người ba ruột hiện tại còn chưa về nhà, cảm thấy muốn trước sáng mai sắp xếp xong chuyện này thì không có khả năng lắm, nên lại quay vào phòng.

Phải đẩy kế hoạch bị Châu Y cường bạo lên trước thời hạn.

Thân phận trẻ vị thành niên hiện tại của cậu qua một ngày là bớt một ngày, lúc này nếu Châu Y thật sự cường bạo cậu, ít nhất cậu còn có thể tìm Châu Y đòi phụ trách. Chứ lỡ mà đến khi trưởng thành, Châu Y cường bạo cậu rồi phủi mông rời đi, vậy cậu phải làm sao bây giờ?

Cậu cũng không muốn trở thành người chồng oán hận bị vứt bỏ.

Trần Cảnh Hòa một khi đã rơi vào bể tình, chỉ số thông minh có thể vứt xó luôn.

[Ngày mai tớ đi cùng chị, tớ muốn bị chị ấy “chơi”, cậu nghĩ biện pháp giúp tớ đi].

Lúc Hạ Dao nhìn thấy mấy lời này, ngụm nước trong miệng suýt phụt ra, cậu ta có nhìn lầm không? Trần Cảnh Hòa gửi cái gì vậy? Bản thân cậu có bình thường không vậy?

[Đầu óc cậu có bình thường không đó? Bị chị ấy “chơi”? Người anh em, cậu muốn yêu đương tớ không ngăn cản. Nhưng hành vi này của cậu là điển hình cho loại đến não cũng không cần đấy?]

Trần Cảnh Hòa cảm thấy mình rất bình tĩnh, thậm chí còn lập xong kế hoạch cho mình rồi.

[Ngày mai dốc sức chuốc rượu tớ, sau đó tớ sẽ giả say. Thuê phòng trước đi, nhốt hai bọn tớ lại, cho dù là bỏ thuốc hay biện pháp gì đi nữa, tối mai hai bọn tớ cần phải ở bên nhau. Tối hôm sau là chị ấy quay lại trường học rồi.]

[Dùng tên của cậu đặt, những chuyện này phải do cậu làm, tớ không thể bị chị ấy nghi ngờ được.]


Hạ Dao cố gắng nuốt trôi hai tin nhắn này, đầu người anh em này của cậu ta bị lừa đá rồi sao? Thứ chủ ý rác rưởi này cũng có thể nghĩ ra được? Làm sao bây giờ, không muốn chơi với người như vậy nữa, cảm giác như cũng mình bị thiểu năng trí tuệ vậy.

[Cậu có đúng là Trần Cảnh Hòa không đấy? Đây mẹ nó là lời cậu có thể nói ra sao?]

Trần Cảnh Hòa mà cậu ta quen biết không phải loại người có thiết lập đáng thương kiểu này, thời điểm cự tuyệt người khác muốn bao nhiêu vô tình thì có bấy nhiêu. Thậm chí còn có thể mặt vô cảm nhìn nữ sinh khóc trước mặt mình, sau đó không chút kiên nhẫn gắt người ta tránh ra.

Hạ Dao từng cho rằng Trần Cảnh Hòa là gay, thầm mến cậu ta.

Tình huống hiện tại, Hạ Dao cảm thấy còn chẳng bằng Trần Cảnh Hòa thầm mến cậu ta đi. Mẹ nó chứ vì một chị gái mà thể diện đều vứt hết đi.

[Giúp tớ. Tớ và Châu Y kết hôn, cậu không cần gửi tiền mừng]

Chết tiệt.

Đây là tiền mừng cho Trần Cảnh Hòa đấy.

Cậu ta có thể tiết kiệm tiền mua được một chiếc xe hơi.

[Thành giao!]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui