Khơi Lửa Khắp Chốn

Trần Cảnh Hòa rất dính người, dùng lời của Châu Y mà nói thì chẳng khác keo 502 là mấy, chỉ hận không thể hóa thành vật trang trí treo trên người Châu Y.

Chỗ ở nơi này đều rất đơn sơ, nhưng thắng ở chỗ sạch sẽ, không có chỗ nào mốc meo, phơi nắng xong vẫn có cảm giác ấm áp.

Trong khoảng thời gian thực tập, Trần Cảnh Hòa ngoan đến mức Châu Y đau cả lòng. Buổi sáng Châu Y ra ngoài thì Trần Cảnh Hòa mơ mơ màng màng nhìn cô, động tác của cô rất nhẹ nhàng, không muốn đánh thức Trần Cảnh Hòa, nhưng không nghĩ tới cậu vẫn tỉnh. Trần Cảnh Hòa khàn giọng dặn dò cô mang theo kem đuổi muỗi, lúc lên núi nên túm chặt ống quần, đi đường núi phải chú ý an toàn.

Cằn nhà cằn nhằn một lúc, Trần Cảnh Hòa đột nhiên bật ra một câu: “Hay là em đi thực tập thay chị, sau đó quay về nói cho chị, để chị viết báo cáo?”

Châu Y cho rằng cậu chưa tỉnh ngủ, nhịn không được cười nói: “Em dậy rồi thì nhớ ăn sáng, chị nghe các đàn anh đàn chị nói bữa sáng ở Châu lão trang đằng trước ăn rất ngon, chị đi trước đây, bye bye!!”

Buổi sáng sương mù dày đặc, còn hơi lạnh, đã có vài bạn học đang ăn sáng ở Châu lão trang, hơi nước từ phòng bếp bay ra dần biến mất dưới ánh mặt trời.

Lúc quay về từ chỗ thực tập, điểm thi tốt nghiệp trung học phổ thông của Trần Cảnh Hòa cũng đã có. Buổi trưa lúc công bố điểm, Châu Y không kiềm được căng thẳng, cô rất tin tưởng thành tích của Trần Cảnh Hòa, nhưng Trần Cảnh Hòa ngồi trong nhà cô tra thành tích khiến cô chợt có loại cảm giác hoảng sợ khó hiểu.

Bà Châu rất nhiệt tình, bày không ít hoa quả trước mặt Trần Cảnh Hòa, còn cười híp mắt hỏi một số chuyện. Còn ba Châu mắt to trừng mắt nhỏ với Châu Y, cố gắng tìm ra chút đáp án từ trong mắt của đối phương.

“Tại sao nó không ngồi ở nhà mình tra điểm?”

“... Em ấy nói mạng nhà em ấy không tốt, nên tới nhà chúng ta.”

Trần Cảnh Hòa dưới sự công kích của ba Châu rất bình tĩnh, nhưng đây cũng chỉ là bề ngoài, thật ra cậu có hơi hoảng hốt. Dù nói trinh tiết là của hồi môn tốt nhất của đàn ông, nhưng đó là nói với Châu Y vậy thôi, khi đối mặt với ba mẹ Châu Y, Trần Cảnh Hòa vẫn hiểu rõ tình thế xấu của mình.

Cậu vừa mới trưởng thành không bao lâu, trong khoảng thời gian chuyển từ học sinh cấp ba thành sinh viên đại học này, lịch sự mà nói thì cậu chỉ là một tên lang thang thất nghiệp vẻ ngoài đẹp mắt một chút.

Vì vậy, Trần Cảnh Hòa cảm thấy mình nên làm chút gì đó, nên mới có một màn này.


Đến nhà ra mắt sớm.

Động cơ không thuần khiết, viện cớ sứt sẹo.

Bà Châu nghẹn cười từ đầu đến giờ, mỗi khi hỏi một vấn đề sẽ lặng lẽ cười một cái. Tâm tư đứa nhỏ này thiếu điều viết luôn trên mặt rồi, chuyện cậu đi theo Châu Y lên núi thực tập bà Châu cũng biết.

Bà Châu không phản đối Trần Cảnh Hòa, bà rất thích Trần Cảnh Hòa, ít nhất là trong cả quá trình quan sát phản ứng của Châu Y, Trần Cảnh Hòa không tệ.

Hai người trò chuyện trong phòng khách, Châu Y cùng ba Châu ở bên cạnh thay cậu tra điểm.

Đến giờ, hệ thống trắng tinh.

Trần Cảnh Hòa ngẩng đầu nhìn cô, Châu Y cảm nhận được tầm mắt của Trần Cảnh Hòa, nhìn lại, ra vẻ thoải mái cười cười.

“... Thằng nhãi này thi tốt hơn cả con năm đó.” Ba Châu lên tiếng nhắc nhở.

662 điểm.

Châu Y vô thức nhớ lại điểm trúng tuyển cao nhất của trường cô. Ừm, số điểm này của Trần Cảnh Hòa hình như có thể vào chuyên ngành trâu bò nhất rồi.

Trong vô thức, Châu Y đã đưa Trần Cảnh Hòa gia nhập vào tương lai của mình, mà Trần Cảnh Hòa thì đang cố gắng đuổi theo cô.

Tất cả tâm tư nhìn như kín đáo đã sớm bại lộ dấu vết trong cuộc sống hàng ngày, mà sau này trời sẽ sáng rực rỡ.


[Cuối câu chuyện đương nhiên là nam chính và nữ chính sống hạnh phúc bên nhau.]

Thời điểm Trần Cảnh Hòa nhìn thấy những lời này, cậu 18 tuổi, là độ tuổi nhiệt huyết chân thành, là lúc bắt đầu cho tất cả.

Và kết thúc của họ sẽ là tình yêu trường tồn.

- --Kết thúc chính văn---

Phiên ngoại (Hai người họ)



Từ nhỏ đến lớn Châu Y chưa uống rượu được mấy lần, lần duy nhất là do bị ông ngoại mình chuốc say, ngủ một ngày một đêm mới tỉnh. Uống say cùng Trần Cảnh Hòa, biểu hiện Châu Y bình tĩnh lạ thường, Trần Cảnh Hòa hỏi đi hỏi lại, cô vô cùng tự tin ra dấu tay “OK.”

Sau đó Trần Cảnh Hòa ra ngoài rót nước cho cô, trở về đã thấy Châu Y cầm dao gọt hoa quả, sợ tới mức sau lưng cậu lạnh toát, kết quả lại nghe thấy Châu Y lảm nhảm.

“Nói em nghe, người anh em của anh đâu rồi?”

Châu Y cầm dao gọt hoa quả, dí vào một chiếc tất, chiếc còn lại cô vẫn mang trên chân.

Tóc Châu Y rối tung, chắc là do cọ trong chăn, Trần Cảnh Hòa dỗ cô bỏ dao ra, giúp cô cởi tất, cuối cùng vẫn không nhịn được chôn trên cổ cô cười thành tiếng.




Tửu lượng của Châu Y không tốt, nhưng vẫn thích uống một chút, chỉ là sau khi uống xong thì không nhớ gì hết, Trần Cảnh Hòa sẽ giúp cô nhớ lại, thậm chí còn quay video ghi âm. Mỗi lần tái hiện lại, Châu Y cảm thấy mặt mũi cô ở trước mặt Trần Cảnh Hòa đều mất hết rồi. Vì thế, Châu Y quyết định chuốc say Trần Cảnh Hòa, xem cậu uống say vào sẽ thành bộ dạng gì, kết quả phát hiện người này chỉ dựa vào trên vai cô, một tay tóm lấy tay cô, tò mò đùa nghịch. Vuốt ve khớp ngón trỏ vài lần, chơi ngón trỏ đủ rồi, sẽ lấy đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay cô, động tác rất nhẹ, giống như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua.

A, thích Trần Cảnh Hòa lúc say rượu quá đi!!

Vừa ngoan vừa gợi cảm!

Nhưng một tiếng sau, Châu Y không vui vẻ nổi nữa, bởi vì ở một số chuyện, tam quan hai người họ không hợp. Trước kia Trần Cảnh Hòa còn nhường cô một chút, hiện tại đã hoàn toàn buông thả.

Châu Y thích làm trên giường với Trần Cảnh Hòa, nhưng Trần Cảnh Hòa lại yêu tha thiết làm trước gương, miệng không ngừng trêu chọc, khiến cho Châu Y càng mẫn cảm hơn bình thường. Sau một lúc quan hệ cả người mệt mỏi ngón tay cũng không nhấc lên được.

Trong lúc Châu Y buồn ngủ, mắt Trần Cảnh Hòa sáng lấp lánh, không có chỗ nào giống dáng vẻ người uống say nên có, cậu hôn lên khóe môi Châu Y, thoả mãn nở nụ cười.



Lúc mới vào đại học, Trần Cảnh Hòa còn chưa hoàn toàn bại lộ bản tính của mình. Nhưng từ lúc đó trở đi, cậu đã bắt đầu học được cách nắm nhược điểm của Châu Y, thuận tiện về sau có thể nhân cơ hội đòi lại trên giường.

23/9

Châu Y nói muốn mua kem cho mình, cô ấy quên rồi, mình buồn quá.

1/10

Được nghỉ, mình muốn đi chơi cùng cô ấy, nhưng cô ấy nói cô ấy muốn ngủ. Vậy mà chúng mình thật sự đắp chăn ngủ một ngày trong khách sạn, cô ấy cũng không hỏi mình có đói bụng hay không!

Chẳng qua mình vẫn yêu cô ấy.

2/10

Cô ấy tỉnh ngủ, không cho mình ngủ, muốn mình gọi cô ấy là ba!! Mình rất có cốt khí, không gọi, sau đó cô ấy trói mình lại chơi mình. Cuối cùng mình cũng khuất phục, cô ấy rất vui vẻ, mình cũng khá là vui vẻ.


21/10

Châu Y đồng ý dọn ra ở cùng mình, mình nói vì kỷ niệm ngày đặc biệt này, nên làm một lúc. Sau đó mình bị cô ấy đánh, cô ấy đánh mông mình, còn giỡn với mình, nói nằm mơ đi.

Mình rất buồn, hy vọng cô ấy có thể bù đắp cho mình.

3/1

Sắp thi cuối kỳ rồi, cô ấy không cho mình dính cô ấy. Cô ấy nói mình đã là người trưởng thành rồi, nhưng người trưởng thành cũng cần được hôn hôn mới có thể vui vẻ lên mà, nhưng mà cô ấy kêu mình cút.

Mình không cút, cô ấy hôn mình, hơi vui chút.



Có một đoạn thời gian Trần Cảnh Hòa lén lút dùng sữa tắm và sữa dưỡng thể của Châu Y. Bởi vì lúc ấy Châu Y cực kỳ thích mùi hương kia, bôi cho mình xong thì ngửi bao nhiêu cũng không đủ. Sau đó Trần Cảnh Hòa bắt đầu chịu khó gia tăng tần suất tắm rửa, thậm chí ngay cả tiểu Trần Cảnh Hòa cũng đượm mùi sữa dưỡng thể, chỉ là lúc Trần Cảnh Hòa bôi sữa dưỡng thể cho người anh em của mình, lỗ tai cậu hơi đỏ, cảm thấy mình có chút biến thái. Nhưng khi Châu Y dán lên người cậu, loại cảm giác xấu hổ đó liền mất tung mất tích, thay vào đó là cảm giác lâng lâng mơ màng.



Hôm nay là thứ Hai, mình sẽ kết hôn với Châu Y của mình, cô ấy thật xinh đẹp, mình thật may mắn.



Trần Cảnh Hòa, em, Châu Y! Đã đọc hết nhật ký của anh rồi!

Nhật ký cá nhân của Trần Cảnh Hòa thuộc sở hữu của Châu Y, toàn bộ.

- --Kết thúc---


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận