Khơi Lửa Khắp Chốn

“Không có không có!” Châu Y liên tục xua tay: “Ý chị là tuổi của em còn quá nhỏ, em còn chưa trưởng thành, nhưng chị trưởng thành rồi. Nếu em báo cảnh sát bắt chị, chị sẽ phải vào đồn cảnh sát đấy.”

“…”

Trần Cảnh Hòa: Tức quá, lại muốn đến Cục Công an đổi tuổi trên chứng minh thư!

Trần Cảnh Hòa đắm chìm trong mâu thuẫn tự mình tức giận với mình, bắt đầu hạ thấp bản thân hết mức có thể: “Em là vì yêu khốn đốn, vì tình mà si!! Em trai mà không có chị gái yêu cũng chỉ là cải trắng thối trong đất, đáng thương quá đi!!”

Nhìn ánh mắt muốn nói lại thôi của Châu Y, Trần Cảnh Hòa lớn tiếng dọa người: “Đúng đúng đúng, đều là lỗi của em, em không nên được sinh ra, em cũng không nên thích chị. Dù sao chị cũng là người tiền đồ xán lạn, không giống em, đã bị người khác nhìn hết rồi còn không chịu trách nhiệm!”

Châu Y: Sao cảm thấy trên người người này có chút âm dương quái khí nhỉ?


Trần Cảnh Hòa thở phì phò nhìn Châu Y, ngay cả tiểu Trần Cảnh Hòa cũng lắc lư lên xuống khó chịu.

Nhưng trong đầu Trần Cảnh Hòa giờ chỉ có cảm giác bị Châu Y cự tuyệt, những cảm giác khác với cậu không gây ra nổi chút đau đớn ngứa ngáy gì.

Thấy Trần Cảnh Hòa cuối cùng cũng tỉnh táo lại, Châu Y chỉ chỉ tiểu Trần Cảnh Hòa, lo lắng hỏi: “Cái đó, nó có khó chịu không?”

“Khó chịu! Khó chịu đến chết đi được, nhưng nó phải đợi đến lúc em trưởng thành mới được, nó cho rằng cứ kiên trì mãi thì sẽ nhận được đồng tình hay sao? Sẽ không! Em không dễ chịu thì nó cũng đừng mong dễ chịu!”

Được rồi, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, lại bắt đầu tự công kích bản thân rồi đấy.

“… Thế chị cho em mượn tay chị nhé?” Châu Y cẩn thận mở miệng, cô thật sự lo lắng nếu Trần Cảnh Hòa còn tiếp tục như vậy, có khi sẽ tiến vào trạng thái điên cuồng, sau đó tự tử cạn máu bỏ mình.

Cô thật sự không dám tuỳ tiện tàn phá đoá hoa của Tổ quốc.

Trần Cảnh Hòa dừng lại một lúc, bắt đầu được voi đòi tiên: “Vậy chị cởi quần áo ra, em chỉ cọ cọ thôi, sẽ không đi vào.”

“Không được!”

Trần Cảnh Hòa: “Vậy bây giờ em sẽ báo cảnh sát, nói chị tìm vịt vị thành niên.”

“…”


Vịt hoàn lương chủ động tố cáo đúng không?

Trần Văn Vịt nắm chặt tay Châu Y, đặt trước trái tim mình: “Chị, chị nhẫn tâm đến vậy sao? Lần đầu tiên, lần thứ hai trong đời em, đều bị chị nhìn thấy hết rồi. Trường hợp này mà đặt ở cổ đại thì em đã phải gả cho chị rồi, sao chị có thể lăng nhăng như vậy? Nhìn em rồi còn không chịu trách nhiệm?! Nếu như em không thoả mãn được chị, em có thể uống thuốc vì chị mà! Vì chị, cái gì em cũng có thể làm!”

Châu Y sống không còn gì luyến tiếc nằm lên giường: “Chỉ cần cảnh sát không đến bắt chị, em cứ tự nhiên.”

Đầu óc cô hiện tại đang ong ong lên, cô cảm thấy nếu tiếp tục như vậy, mình có thể sẽ không phải vì dâm loạn trẻ vị thành niên phải vào cục cảnh sát, mà là bởi vì đánh trẻ vị thành niên rồi vào cục cảnh sát.

“Thật ạ?” Giọng Trần Cảnh Hòa hưng phấn đến run rẩy. Cậu nằm nghiêng bên cạnh Châu Y, cọ cổ của cô, nỉ non mơ hồ không rõ lời: “Thích chị lắm… Thật sự rất thích chị… Chị cũng chỉ thích mình em thôi được không…”

Tay của cậu dời xuống quần lửng của Châu Y, Trần Cảnh Hòa cách quần lót chạm vào huyệt nhỏ no đủ của Châu Y, kích động đến mức trực tiếp trèo nửa người lên người Châu Y, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp mạch máu đang đập trên cổ Châu Y.

Nói Châu Y không có một chút cảm giác nào thì là giả, trái tim cô đang đập rất nhanh, lòng bàn tay cũng đẫm mồ hôi, tay chân dư thừa không biết bày thành tư thế gì. Huyệt nhỏ truyền đến cảm giác ngứa ngáy khiến cô không nhịn được cuộn chặt hai chân, cô len lén ngó nhìn phản ứng của Trần Cảnh Hòa, lại bị Trần Cảnh Hòa bắt được.


“Chị thật đẹp, tiểu Châu Y cũng rất đẹp, em càng yêu chị hơn rồi.” Trần Cảnh Hòa nghiêm túc nói với cô.

Châu Y cảm thấy mặt mình lúc này nhất định rất đỏ, thân thể cũng đang nóng lên. Cô chưa từng khiếp sợ như vậy, không dám nhìn vào mắt Trần Cảnh Hòa, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào trần nhà. Nhưng Trần Cảnh Hòa lại cứng rắn xoay mặt cô về, bốn mắt chạm nhau với cô, tình cảm trong mắt có thể tan thành nước, cậu bất chấp tất cả, không chút do dự áp sát Châu Y, “Chị, nhìn em, khi làm loại chuyện này sao có thể không nhìn em được chứ?”

- --

Gần đây sửa lại chút ý tưởng, cảm thán lần nữa, nếu như tôi là một con gà tám móng thì tốt rồi, nếu như mùa đông không lạnh như này thì tốt quá rồi ~

Tôi đã sắp xếp lại ý tưởng của mình trên Wechat, nếu muốn xem cái gì có thể để lại lời nhắn trên Wechat, tôi sẽ tăng tốc độ đăng bản thảo.

Weibo @Bạn học Ô Trình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui