Tống Như Thanh chưa bao giờ sợ anh cả.
Cô chỉ cảm thấy giờ phút này mình vừa thảm hại vừa hèn kém, luôn luôn bị người ta ghét bỏ chê bai với cười nhạo. Sự quan tâm bất chấp cùng vẻ cương quyết mạnh mẽ của anh khiến cô sợ hãi bất an.
Cô đã quen tự mình gánh vác tất cả mọi chuyện. Dù cho bệnh kéo dài âm ỉ tới khi tự khỏi cũng vẫn phải tự ra ngoài mua những nhu yếu phẩm, cô quen rồi, những chuyện này cô đều đã quen cả rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng dù vậy thì người đàn ông này vẫn chui vào từ cửa sổ phòng cô.
Cảm xúc cô dần dịu xuống, chớp mắt nhìn anh mở cửa phòng đang khóa trái rồi đi ra ngoài, chẳng mấy chốc đã cầm vào một hòm thuốc.
“Có tiền sử dị ứng thuốc gì không?”
Tống Như Thanh lắc lắc đầu, lại nhìn thấy anh từ trong rương thuốc lấy ra mấy loại thuốc kết hợp với nhau. Anh rót một ly nước ấm đưa cho cô: "Ngoan ngoãn uống hết đi, ngủ một giấc dậy là sẽ không sao nữa đâu.”
Thỉnh thoảng giọng điệu anh nói chuyện với cô sẽ vô thức khiến người ta cảm thấy anh đang dỗ dành một đứa trẻ.
Tống Như Thanh cũng rất phối hợp, cô uống thuốc rồi nằm trở lại giường, kéo góc chăn đến vị trí chỉ để lộ hai mắt, chớp chớp mắt nhìn chằm chằm anh. Rõ ràng là một đôi mắt nai yếu mềm động lòng người, nhưng lại vì bị trầm cảm mãn tính mà trở nên vô hồn. Nếu cứ nhìn chằm chằm một người như vậy một lúc lâu thì đúng thật sẽ có chút cảm giác như Chu Thời Tập nói.
Hạ Trì đánh mắt nhìn đồng hồ đeo tay, kéo ghế ra ngồi ở đầu giường cô rồi nói: "Ngày đầu tiên anh gặp em, tại sao em lại..." Anh muốn tránh những từ rất mẫn cảm kia: “Có lẽ ngưỡng cửa mà hiện giờ em cảm thấy có thế nào cũng không thể vượt qua, đến sau này sẽ trở thành bước đệm cho em tiến tới.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh đã khuyên bảo không ít người có khuynh hướng tự sát, nhưng rất nhiều người khi cứu khỏi sân thượng là sẽ giao ngay cho cảnh sát hoặc phòng tâm lý.
Tống Như Thanh là cô gái duy nhất anh quyết định giao cho mẹ anh chỉ sau một khoảng thời gian suy nghĩ ngắn ngủi.
Anh muốn hỏi cô nguyên nhân từ lâu lắm rồi nhưng vẫn không tìm được cơ hội thích hợp. Tối nay anh coi như đánh liều, hy vọng có thể mượn cớ cô bị bệnh mà hỏi ra được chút chuyện gì đó từ cô.
Chủ nhân của đôi mắt nai con đang ngập tràn sự trống rỗng và sầu lo kia chợt nghiêng người đi, sau đó đổi hướng đưa lưng về phía anh.
Anh nghĩ rằng nhiệm vụ của mình thất bại rồi, đang chuẩn bị kiếm cớ đi về thì đúng lúc này, anh nghe thấy cô nghẹn ngào nói: “Em là một kẻ chẳng ra gì, lại còn rất hèn kém.”
Trên thế giới này, tất cả mọi người đều yêu ánh nắng mặt trời, đều đang tận hưởng cuộc sống, làm việc chăm chỉ.
Còn cô thì lại đang chống lại hết tất cả những điều ấy, đi ngược lại với cuộc sống của người bình thường.
Mỗi ngày thức dậy, vừa mở mắt ra là đầu óc cô sẽ lâm vào trạng thái thiếu oxy mà không thể kiềm chế, làm gì cũng không xong, chuyện gì cũng làm hỏng bét. Cô cảm giác mình như một chiếc thuyền cô đơn trôi nổi nơi vực sâu, trong thế giới dưới nước thì đang ẩn giấu dã thú hung mãnh. Có đôi khi những con dã thú kia sẽ bao vây cô trong vùng biển không thể nào trôi dạt được tới đâu nữa hết. Có lúc bọn chúng sẽ bò ra, nắm lấy bả vai cô, dụ dỗ cô rời khỏi thế giới này. Có lúc bọn chúng sẽ không ra, nhưng cô cũng chỉ muốn nằm lì trên giường, không muốn làm gì, cũng chẳng muốn suy nghĩ gì cả.
Cô cảm thấy mình còn có thể đi lại quanh quẩn trong phòng được cũng vì đôi tay vẫn còn muốn vẽ tranh kia của cô đã kéo cơ thể cô hoạt động.
Thế giới của cô chỉ gói gọn trong những nét bút chì đen thô, không hề có bất kỳ màu sắc nào.
Thế nên cô luôn tự chán ghét, tự chê bai mình, cô yếu đuối đến độ cam nguyện bị người ta đuổi theo mà mắng, mắng cô là một kẻ hèn nhát.
Vì thế mà cô nghĩ như một lẽ đương nhiên, rằng Hạ Trì cũng sẽ giống như bà cụ hàng xóm trước kia của cô. Sau khi phát hiện cô có chút vấn đề thì liền khuyên giải cô đôi câu.
Nhưng thực ra bà cụ hàng xóm còn chẳng biết cô đã trải qua những gì.
Nhưng hôm nay, cô lại nghe được một câu hoàn toàn khác, người đàn ông dùng giọng nói khàn khàn đầy từ tính nói với cô:
"Em dũng cảm hơn tất cả mọi người trên thế giới này."
Bệnh nhân trầm cảm ngày nào cũng bị mê hoặc và đe dọa bởi cái chết. 24 giờ của những người bình thường có ăn uống vui chơi, có làm việc chăm chỉ, nhưng không có những lời ám chỉ và đe dọa luôn luôn thường trực tới từ thần chết.
Có có thể sống đến hôm nay, sống đến giờ phút này là kết quả của vô số lần đấu tranh giữa cô và thần chết.
Những người đã từng bị tự sát mê hoặc nhưng cuối cùng vẫn còn sống sót là những người dũng cảm hơn tất cả mọi người trên thế giới này.
“Đừng để dũng khí vượt mọi chông gai của em bị cơn trầm cảm nuốt chửng.”
“Công chúa tóc dài Rapunzel luôn luôn tràn đầy lòng dũng cảm tò mò và mạo hiểm với thế giới này.” Anh đứng lên, giơ tay xoa cái đầu rối bù của cô đang cuộn tròn trong chăn: “Anh đã nói rồi, em giống như công chúa tóc dài.”
Anh hy vọng cô sẽ hiểu rằng cô có thể sống cho đến ngày hôm nay đã là một chuyện vô cùng dũng cảm rồi.
Tống Như Thanh bịt kín người trong chăn cắn môi mình đến bật máu, cô gật đầu, túm lấy góc chăn, cố gắng bình ổn lại cảm xúc của mình.
Lần đầu tiên cô nghe thấy có người mô tả cô bằng từ “dũng cảm.”
Cô cảm thấy giờ mình không xứng với cụm từ này, nhưng cô lại nghĩ, có lẽ tương lai một ngày nào đó cô có thể thoải mái nhận lấy cái mũ chụp mang tên dũng cảm này, sau đó nói một tiếng cảm ơn với anh.
Hạ Trì không nói gì nữa, anh lấy một cây bút từ trong túi áo ra, viết cách dùng và số lượng dùng trên hộp thuốc trên tủ đầu giường. Sau đó ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy cô có khuynh hướng dùng quá liều để tự sát nên anh lại mở hộp thuốc ra, chỉ để lại liều ngày mai.
Anh tới bàn làm việc của cô, đặt hộp thuốc kia bên cạnh bản vẽ. Ở trên đó, một bức tranh màu nước đã không còn nhìn rõ dáng vẻ bị cô nhuộm màu nước làm bẩn, chẳng còn hình dung được bức tranh gốc thế nào nữa.
Ánh mắt anh dừng lại, chú ý tới góc dưới bên phải của giấy vẽ có một chữ.
Chắc là chữ ký của cô, nhưng vì không viết hết nên chỉ có thể loáng thoáng nhìn ra là một chữ “Hiến”.
Anh rút khăn giấy, thấm hết vệt nước trên giấy vẽ rồi lại nhặt những tờ giấy lộn xộn dưới bàn làm việc lên.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy toàn cảnh căn phòng của cô. Căn phòng đơn bị mấy cái rương lớn đựng sách vở và quần áo lấp đầy, cả phòng trông vô cùng chen chúc chật chội, nhưng khu vực bàn làm việc của cô thì lại được thu dọn rất sạch sẽ, màu sắc xếp gọn gàng theo màu, cọ vẽ cũng được rửa sạch, còn có thể nhìn thấy những cọng lông mềm mại.
Trên tay vịn ghế cô thường ngồi có một số lỗ thủng rất lớn.
Anh đang định dọn bản phác thảo bỏ vào trong ngăn kéo, nhưng sau khi kéo ngăn kéo ra lại chợt thấy một tệp tài liệu dán tên bệnh viện nào đó, anh đưa mắt nhìn phía sau, cô gái nhỏ vẫn đang nằm nghiêng người, chỉ lộ ra nửa cái đầu, không biết có phải ngủ rồi không.
Anh mở hồ sơ y tế ra, dùng điện thoại chụp lại những trang quan trọng nhất trong đó.
Nếu như có thể biết được tình huống của cô từ hồ sơ bệnh án này thì ít nhất vẫn tốt hơn việc phải cố sức khiến cô mở lời.
…
Đêm đó Hạ Trì túc trực trong phòng cô đến khi Doãn Thu Nguyệt đi múa ở quảng trường về thì mới rời đi từ cửa sổ.
Điều khiến anh bất ngờ là thằng nhóc Chu Thời Tập kia vẫn đứng nguyên ở góc tường để trông chừng cho anh.
Biết cô chưa chết, nhóc con đó liền vỗ về trái tim nhỏ bé của mình: “Làm em sợ hết hồn luôn.”
“Lần sau gặp phải tình huống thế này nữa thì không cần tới báo cáo cho tôi. Lần này là nhầm lẫn, nhưng nếu lần sau cô ấy cầm dao, cậu chạy qua tìm tôi thì chỉ tổ lãng phí thời gian thôi.”
Hạ Trì coi Tống Như Thanh là một nhiệm vụ trong sự nghiệp của mình. Chu Thời Tập là người đầu tiên phát hiện tình huống, không can thiệp ngay mà lại chạy đi tìm anh, làm vậy là sai lầm vô cùng tai hại.
Thân là một đấng nam nhi, Chu Thời Tập lập tức xin lỗi đại đội trưởng về thất bại ngay lần đầu tiên cứu viện trong sự nghiệp của mình. Tuy cậu ấy gật đầu đáp lời nhưng trong lòng vẫn thấy chột dạ.
Cậu ấy mà nhìn thấy tướng chết của Tống Như Thanh thì cả đời này cậu ấy không dám làm lính cứu hỏa nữa luôn.
Tới tối hôm sau, đang trong lúc nghỉ ngơi thì Hạ Trì nhận được phản hồi về bệnh tình của Tống Như Thanh từ Doãn Thu Nguyệt. Những tư liệu kia đã đủ để xác định mức độ nghiêm trọng của bệnh tình rồi.
Thời gian chẩn đoán là vào tháng 6 của 2 năm trước, được chẩn đoán là mắc chứng trầm cảm nặng, có khuynh hướng tự sát cao, thêm cả những lời khuyên và đơn thuốc bác sĩ kê. Rõ ràng là cô biết rõ tình trạng của mình hơn bất kỳ ai khác, nhưng cô lại chọn từ bỏ điều trị.
Hạ Trì tính toán kỹ thời gian chẩn đoán, có thể tự mình vật lộn sống hơn hai năm sau khi được chẩn đoán trầm cảm, cô thật sự đã rất dũng cảm.
“Hôm nay con bé không còn sợ mẹ tới quét dọn vệ sinh nữa, mẹ cảm thấy ít nhất đã tốt hơn lúc trước nhiều rồi. Nếu cứ từ từ can thiệp thì nhất định có thể làm con bé khỏe lên thôi.”
Hạ Trì nghe lời động viên kiên định mạnh mẽ của mẹ mình trong điện thoại, khóe môi vô thức mỉm cười. Anh nhớ lại thời thơ ấu của mình, bắt đầu từ khi anh gặp Doãn Thu Nguyệt là cuộc đời sáng hẳn lên. Anh nói: “Mẹ con quả nhiên là người đẹp có trái tim lương thiện.”
“Cứ nịnh nọt mẹ con đi nhá. Nếu không phải con nhét con bé cho mẹ thì mẹ có đến nỗi về hưu mấy năm rồi mà vẫn phải làm lại nghề cũ không. Mẹ đã hẹn đi du lịch với bạn thân rồi, giờ bị bỏ xó hết cả.” Tính cách của Hạ Trì ảnh hưởng phần nhiều từ tính tình Doãn Thu Nguyệt. Ngoài miệng thì hùng hùng hổ hổ, nhưng bà vẫn nói với anh:
“Mẹ có mua fluoxetine* rồi, sáng mai mẹ mang qua phòng trực của mấy đứa. Con phải thuyết phục con bé đồng ý trị liệu, có thêm thuốc can thiệp thì sẽ càng hiệu quả hơn.”
(*: Thuốc điều trị trầm cảm)
Bởi vì Tống Như Thanh không muốn giao tiếp gì với Doãn Thu Nguyệt nên bà chỉ có thể đẩy hết những chuyện này cho Hạ Trì. Dù thế nào thì bà cũng không thể thấy chết mà không cứu được.
Sau đó hai mẹ con nói đến chút chuyện trong nhà, mãi đến khi hàng xóm nhà bên gọi Doãn Thu Nguyệt đi chơi mạt chược thì cuộc gọi mới ngừng lại.
Hạ Trì muốn tiếp tục viết báo cáo tuyên truyền, nhưng khi cầm bút lên tay, trong đầu anh lại hiện ra chữ “Hiến” ở cuối bức tranh của Tống Như Thanh.
Lần đầu tiên gặp mặt, anh cứ tưởng cô là sinh viên đại học, nhưng sau đó từ thẻ căn cước của cô mà biết được cô đã 20 tuổi, rồi thêm cả Doãn Thu Nguyệt quét dọn phòng cho cô thỉnh thoảng tìm hiểu, biết được cô đã tốt nghiệp, chỉ là tạm thời không có việc làm.
Không phải sinh viên mà khả năng vẽ vời lại rất thành thạo.
Vậy có khi nào là một họa sĩ vẽ tranh minh họa hay một họa sĩ truyện tranh không?
Anh xoa cằm suy nghĩ đến thừ người, mãi đến khi Chu Thời Tập tắm rửa xong lau tóc bước vào cắt ngang, tiếng nhạc trên phần mềm video ngắn của tên nhóc kia hấp dẫn sự chú ý của anh:
"Đội trưởng Hạ, anh vẫn đang sửa báo cáo tuyên truyền à?"
Hạ Trì đột nhiên nhớ tới tiếng nhạc trên phần mềm video ngắn, anh mở Weibo ra, tìm kiếm mấy từ khóa trong khung tìm kiếm:
#Hoạ sĩ vẽ tranh minh hoạ Hiến...#
Trong tất cả các từ khóa hiện ra không có người dùng Weibo nào liên kết với anh cả.
Anh thay đổi cụm từ tìm kiếm: #Hoạ sĩ truyện tranh Hiến#
Trong một hàng từ khóa hiện ra, anh chọn luôn cái có độ hot cao nhất, không ngờ cô lại có Weibo của riêng mình, thậm chí anh còn tìm được video phỏng vấn của Tống Như Thanh hai năm rưỡi trước.
Thấy Hạ Trì đang thất thần, Chu Thời Tập bèn đánh liều, duỗi cổ nhìn trộm vô cùng quang minh chính đại. Trong video, một cô gái đang nhìn chính diện về phía ống kính, thoải mái đàm luận về ý tưởng sáng tác của mình. Cô mặc một chiếc váy xòe hình sao nhí màu tím nhạt dài tới đầu gối, trên đầu đeo kẹp tóc hình bướm rất đáng yêu. Cô gái trông trắng trẻo sáng sủa, không nhiễm hạt bụi nào, giống hệt bông hoa nhỏ bé lẫn mình trong thế giới phức tạp.
"Đây là Sada… là em Tống mà." Chu Thời Tập cảm thán: “Sao trước kia cô ấy có thể đẹp như vậy nhỉ?”
Hạ Trì xem xong đoạn phỏng vấn kia với tâm trạng nặng nề.
Suốt ba năm này cô bị sao mà lại biến từ một chú bướm kiêu ngạo thành “Sadako mọc ra từ cửa sổ” được thế?
Anh tiếp tục nhấn vào Weibo của cô, phát hiện bài đăng cuối cùng của cô là chia sẻ cô làm khách mời tham dự một buổi lễ phim hoạt hình nào đó. Còn những chuyện về sau thì đều đã bị đứt đoạn từ đây.
Hạ Trì đổi cụm từ tìm kiếm thành tên cô, chẳng mấy chốc đã hiện ra liên tiếp mấy chủ đề:
#Hình tượng thiếu nữ hoạ sĩ truyện tranh Hiến Nguyệt sụp đổ hoàn toàn#
#Ảnh riêng tư của Hiến Nguyệt, full HD#
Hai chủ đề hot vô cùng, nhưng khi ấn vào thì lại không có bất cứ tin tức hay báo cáo nào hết, rõ ràng đã có người bỏ tiền ra dọn sạch các bài viết trên mạng, anh chỉ tìm thấy vài chủ đề mọi người tỏ lòng thương tiếc ở trong đó.
Ngón tay anh lướt qua những lời nhắn thương tiếc không liên quan, mãi cho đến khi cuối cùng, anh thấy một lời nhắn của một cư dân mạng...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...