Khói lửa cháy tình

Tống Như Thanh ngây người ra một lúc chưa kịp hiểu ra chuyện gì, mãi cho đến khi cô ngẩng đầu lên và đối diện với khao khát chiến thắng mãnh liệt đang bùng cháy trong đôi mắt của anh.
 
Thì ra anh là người có cá tính mạnh như vậy, còn muốn cạnh tranh với cả một nhân vật ảo không có thật?
 
“Anh Trì, là anh, anh thắng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhận được đáp án hài lòng, anh vừa hơi buông lỏng tay ra, cô đã ngay lập tức đóng sập cửa lại, sau đó ôm mặt trượt từ trên cửa ngồi bệt xuống đất.
 
Thật ra cô chưa nhìn thấy gì cả, nhưng cứ tưởng tượng ra dáng vẻ anh cởi trần không mặc áo,  không hiểu sao trong đầu cô lại nhớ đến cảnh tượng anh mặc chiếc áo tơ lụa đó.
 
Một phản xạ có điều kiện do thói quen vẽ truyện tranh gây ra là trí tưởng tượng vượt quá giới hạn, đầu óc cô cứ tự động liên tưởng đến hình ảnh của anh.
 
Mãi một lúc sau cô mới phát hiện có thứ gì ẩm ướt chạm tới khóe miệng mình, đưa tay lên sờ thử, thấy trên tay dính một ít máu mũi.
 
Tống Như Thanh: “…”
 
Cô vội vàng đứng dậy rút mấy tờ khăn giấy chặn mũi, đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, cô giật mình nhảy dựng lên giống như con thỏ bị hoảng sợ, lại nghe thấy ngoài cửa truyền đến một câu:
 
“Chừng nào em mới chịu xóa trò chơi đó đi?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em sẽ xóa nó ngay lập tức! Không chơi nữa.”
 
Cô cảm thấy lúc này mình cứ như đứa trẻ bị phụ huynh bắt quả tang lén chơi thể loại game không lành mạnh vậy, vừa trả lời vừa thao tác trên điện thoại, luôn có cảm giác sau cánh cửa ấy có một đôi mắt đang nhìn cô chằm chằm.
 
Đêm hôm đó, Tống Như Thanh mơ một giấc mơ dài, trong mơ hiện lên toàn bộ khung cảnh cuộc sống trước đây khi hai người ở cùng nhau, giống như một bộ truyện tranh vậy. Từng câu chuyện, từng trang giấy, xuất hiện trong giấc mơ của cô vô cùng sinh động.
 
Điều khác biệt chính là, trong giấc mơ, những tình cảm yêu thương thầm kín trong lòng cô không còn phải suy tính thiệt hơn, cũng không còn lo lắng sợ bản thân không xứng với anh.
 
Cô không cần hỏi đi hỏi lại chính mình về một vấn đề, rằng liệu anh có thích một cô gái nhát gan và rụt rè như cô không.
 
Cũng không mãi đắm chìm trong quá khứ, hết lần này đến lần khác ôm tiếc nuối, thời điểm gặp mặt anh, cô chỉ cần tự tin là chính mình.

 
Cô nhớ rất rõ, trong giấc mơ cô đã lấy hết dũng khí tỏ tình với anh với tâm thế tràn đầy tự tin.
 
Cô nói: “Có lẽ em còn cách xa với hình mẫu người yêu lý tưởng của anh, nhưng thế thì sao, em không thể kiềm chế được muốn nói cho anh biết. Em thích anh, tình cảm em dành cho anh đã vượt qua khỏi tình bạn thông thường.”
 
Tỏ tình với một người ưu tú và tỏa sáng như vậy trong giấc mơ thật đơn giản và dứt khoát.
 
Sau khi tỉnh dậy, Tống Như Thanh có chút hoảng hốt, thậm chí cô còn véo mặt mình một cái, cảm giác đau đớn nói cho cô biết, đó chỉ là một giấc mơ thôi, hiện thực vẫn là hiện thực.
 
Hôm qua mãi đến năm giờ sáng mới đi nghỉ ngơi, cô còn tưởng Hạ Trì sẽ ngủ dậy muộn, nhưng khi cô vừa mở cửa bước ra ngoài, mùi cơm chín bất chợt xộc vào mũi kích thích vị giác của cô. Cô dựa vào cửa bếp nhìn vào, Hạ Trì không có ở đây, trên bàn ăn bày sẵn ba món ăn một món canh, còn dùng màng bọc thực phẩm cẩn thận phủ lên.
 
Chắc anh đã nấu xong từ lâu rồi, nhưng vì cô vẫn còn ngủ nên anh không đánh thức.
 
Cô trở lại phòng lấy điện thoại gửi tin nhắn WeChat cho anh, nhân lúc anh không có đây cô quyết định đi tắm. Sau khi gội đầu xong vừa bước ra đã thấy Hạ Trì ở trong bếp hâm nóng đồ ăn, trên bàn xuất hiện thêm vài loại trái cây. 
 
Mặc dù cô không phải người kén ăn, nhưng công việc ở bệnh viện bận rộn mệt mỏi, thỉnh thoảng thèm trái cây cũng chỉ xuống dưới nhà mua trái cây cắt sẵn, dù sao thì thời gian cô ở nhà cũng không nhiều.
 
Cô viết một mảnh giấy nhớ và dán nó lên bàn làm việc, nhắc nhở bản thân phải ăn trái cây mà anh đã mua.
 
Lúc hai người đang ăn cơm, quả nhiên Hạ Trì nhắc đến chuyện ăn trái cây: “Sống một mình nhất định phải ăn uống điều độ.”
 
Anh rất lo lắng việc cô bị sút cân trong khoảng thời gian làm việc: “Lúc còn ở nhà anh, vất vả lắm mới vỗ béo em được một chút.”
 
Từ vỗ béo được dùng rất tinh tế, Tống Như Thanh ăn món cà tím anh gắp cho, hai bên tai lại bắt đầu ửng hồng: “Anh Trì, vậy là anh thích con gái có da có thịt một chút sao? Cụ thể là mập cỡ nào, cân nặng lý tưởng là bao nhiêu?”
 
Anh ngước mắt lên nhìn cô, giọng cười trầm thấp nhưng rõ ràng: “Sao thế, em muốn biết mẫu người lý tưởng của anh trai em hả?”
 
Cô đã biết mẫu người lý tưởng của anh từ lâu rồi, nhưng để tránh trường hợp mẫu người lý tưởng mà anh nói ra không có chút liên quan nào đến cô, cô bèn hỏi ngược lại: “Vậy anh biết mẫu người lý tưởng của em là gì không?”
 
“Người đàn ông có cơ bụng tám múi, có gì đâu mà không biết.”
 
Tống Như Thanh: “…..”

 
“Đã xóa game kia chưa?”
 
Cô lập tức gật đầu lia lịa như giã tỏi: “Xóa rồi xóa rồi, đã xóa đêm hôm qua rồi.”
 
“Yêu đương với một người không có thật làm gì?” Lời anh nói nghe giống như đang giáo dục một học sinh trung học trong giai đoạn nổi loạn: “Là do xung quanh em không có ai đẹp trai hay em không muốn có mối quan hệ yêu đương ngoài đời?”
 
Ai lại không muốn có một mối tình ngoài đời chứ?
 
Trong lúc uống canh, Tống Như Thanh không nhịn được lén nhìn anh, hai tai lặng lẽ đỏ lên. Cô đặt muỗng uống canh xuống, ngón tay căng thẳng níu lấy khăn trải bàn, ngập ngừng nói:
 
“Tất nhiên là em cũng muốn yêu đương.”
 
“Em muốn một tình yêu như nào?”
 
Đầu ngón tay quấn lấy khăn trải bàn của cô chợt dừng lại, nghe thấy câu hỏi, cô bất giác nhìn về phía người ngồi đối diện, cô rất muốn nói, chỉ muốn hẹn hò với anh: “Là, anh…”
 
Mới nói được hai chữ, người đàn ông đột nhiên đặt đũa xuống, duỗi tay ra, dùng đầu ngón tay lau qua khóe môi cô. Anh tập thể hình và rèn luyện quanh năm, tay bị thương nhiều, đầu ngón tay cũng không còn mềm mại, đã có một vài vết chai, vì thế khi làn da mỏng manh tinh tế của cô gặp phải sự tiếp xúc thô ráp này, đầu ngón tay giống như có mang theo tia lửa, sự ngượng ngùng thiêu đốt toàn bộ khuôn mặt cô.
 
Hạ Trì lau đi vết dầu mỡ trên khóe môi cô, thấy khuôn mặt cô bỗng nhiên đỏ bừng lên, tưởng là cô xấu hổ khi nhắc đến vấn đề này, giọng nói hơi khàn khẽ cười:
 
“Câu hỏi này thì có gì phải xấu hổ, hẹn hò với người giống như anh thì thế nào?”
 
Tống Như Thanh cảm thấy tim mình đập thình thịch, còn tưởng mình nghe nhầm. Cô lấy hết can đảm, lướt qua mặt bàn nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy ý cười của anh.
 
Người đàn ông ngồi đối diện với cô, một tay chống lên bàn, tay còn lại cầm khăn giấy, khóe môi cong lên nở nụ cười thấp thoáng như có như không.
 
Lại bị anh trêu chọc rồi.
 
“Anh Trì, anh lại trêu em nữa rồi.”

 
Vì xấu hổ nên giọng nói của cô có chút nhõng nhẽo, Hạ Trì còn thấy cô dậm chân một cái, trông đáng yêu vô cùng.
 
Hơn một tháng không liên lạc, hiếm khi có thể nhìn thấy cô bị trêu đến nỗi đỏ mặt thế này. Buổi tối hai người đến nhà hàng thịt nướng gần nhà cô ăn tối, sau đó Hạ Trì mới lái xe về.
 
Anh quay về khách sạn chào Doãn Thu Nguyệt một tiếng rồi trở lại đội chứ không ngủ ở nhà.
 
Tháng này, bài kiểm tra thể chất của thằng nhóc Chu Thời Tập đạt kết quả vượt xa cả mong đợi, anh hứa sẽ đãi cậu ấy một bữa ăn ngon. Vừa vặn hôm nay anh được nghỉ, thế là gọi cả mấy người anh em thân thiết đến nhà ăn, gọi món lẩu mà họ thèm ăn từ lâu.
 
“Anh Trì, anh có bị sao không thế, nay lại tốt bụng mời bọn em ăn lẩu.” Gọi lẩu bên ngoài bất kể là thương hiệu gì cũng đều đắt tiền, Chu Thời Tập phụ sắp xếp món ăn không nhịn được mà dùng tay bốc một miếng thịt chiên cho vào miệng: “Ăn lẩu nhất định phải có thịt heo chiên giòn, anh Trì, em yêu anh~”
 
“Tôi không yêu cậu.” Hạ Trì ghét bỏ cái tính tình trẻ con của cậu ấy, hung hăng trừng mắt một cái: “Bài kiểm tra thể lực tháng sau cậu thử không tiến bộ xem.”
 
Cậu em út được anh em trong đội cưng chiều hết mực, chỉ có Hạ Trì là không mắc lừa, ăn có miếng thịt chiên giòn thôi còn liếc mắt lườm cậu ấy, không ngừng ám chỉ cậu ấy phải chăm chỉ rèn luyện.
 
Chẳng khác nào giáo viên chủ nhiệm mỗi ngày lên lớp đều chằm chằm quan sát cậu làm bài tập, khiến cho Chu Thời Tập thấy vô cùng áp lực.
 
Ăn xong ba hiệp, Chu Thời Tập thấy hôm nay tâm trạng anh vô cùng tốt, thậm chí đã ít ho hẳn đi, lại nhớ ra hôm qua anh mang theo mấy gói quà, thế là lập tức suy đoán có phải đã làm hòa với bạn gái rồi hay không. Cậu ấy cụng ly với anh, thử dò hỏi:
 
“Anh Trì, tối qua anh lái xe đi đâu thế? Em không thấy phòng ở nhà khách bật đèn.”
 
Tên nhóc này vô cùng lắm mồm, Hạ Trì không muốn nhiều lời với cậu ấy, liếc mắt nói: “Đây là chuyện riêng tư của tôi.”
 
“Nhất định là đã làm lành với chị dâu rồi, bữa nào anh giới thiệu chị dâu với bọn này đi.” Chu Thời Tập ỷ có đông người muốn ép anh phải công khai cô bạn gái mà anh đang che giấu. Dù thế nào đi nữa, nhất định phải giúp chị Như Thanh kia từ bỏ tình cảm một cách rõ ràng.
 
“Chị dâu của cậu ở đâu ra?”
 
Chu Thời Tập phát hiện ra ánh mắt của anh có chỗ nào đó không đúng, cố nhịn cười nói: “Hồi trước anh bị bạn gái đá nên suy sụp tinh thần đến nỗi đổ bệnh luôn đúng không?”
 
“Cho nên mới hỏi cậu, bạn gái của tôi ở đâu ra vậy?” Hạ Trì mơ hồ đoán được, rất có thể những tin đồn sai sự thật lan truyền gần đây là từ miệng tên Chu lắm mồm này mà ra. Anh vòng tay qua cổ cậu, dùng hết sức kẹp chặt dưới nách:
 
“Tôi có bạn gái khi nào? Lại còn bị đá khi nào?”
 
Chu Thời Tập đổ thừa cho ông chú chủ cửa hàng tiện lợi, nói là ông ấy thấy anh đi cùng với một người phụ nữ, trông hai người rất giống kiểu quan hệ đó.
 
“Cậu nghi ngờ tôi có bạn gái từ lúc nào?”
 

Chu Thời Tập ấm ức nói: “Mới tháng trước, ông chú đó nói người đó không phải chị Như Thanh mà là một người phụ nữ lạ mặt mặc váy đen gợi cảm, thế nên em mới nghĩ, anh lén lút có bạn gái.”
 
“Xong rồi cậu kể chuyện này cho Tống Như Thanh nghe?”
 
“Em chỉ nói anh mới quen bạn gái thôi.”
 
Hạ Trì ấn điếu thuốc đang hút dở vào gạt tàn, quay đầu nhìn xung quanh nhà ăn giống như muốn tìm gậy gộc vũ khí để đánh người vậy. Trông thấy bộ dạng của anh, Chu Thời Tập sợ đến mức đứng bật dậy:
 
“Anh Trì, em đoán không nhầm thì anh đang tìm gậy định đánh em đúng không?”
 
Biết mình chạy không thoát, Chu Thời Tập chạy lại trốn sau lưng Ngô Ngụy Hâm: “Anh Hâm, anh nói giúp em mấy câu đi, em có thể có ý đồ xấu xa gì được chứ?”
 
“Cậu có biết tháng này tôi trải qua như thế nào không? Ăn không ngon ngủ không yên, sút mất bốn cân.”
 
Vừa nói xong, Hạ Trì đã rút thắt lưng ra, nhìn ngoài trời đang lất phất mưa: “Vừa hay, trời đang mưa.”
 
Chu Thời Tập thấy anh thật sự muốn đánh cậu ấy thì sợ chết khiếp: “Em chỉ nói với chị Như Thanh là anh có bạn gái thôi mà, trời mưa tâm trạng anh không tốt nhưng cũng không thể đánh người để hả giận được.”
 
Hạ Trì kéo thắt lưng, nghiến răng nhìn cậu ấy: “Trời mưa thì càng thích hợp đánh cho thằng nhóc đáng chết như cậu một trận!”
 
Với cái miệng của thằng nhóc này, dù có chạy đi đâu thì rồi cũng bị tai vạ. Hạ Trì cầm lấy thắt lưng, chỉ định dọa cậu ấy chút thôi, nhưng Chu Thời Tập bất chợt nhấn mở loa ngoài rồi đưa điện thoại đến trước mặt anh:
 
“Chị Như Thanh, tại em lỡ loan tin sai về mối quan hệ tình cảm của anh Trì mà bây giờ anh ấy đang muốn đánh em đây này. Chị gái nhân từ tốt bụng, làm ơn cứu em với, bảo anh ấy đừng đánh em.”
 
Hạ Trì nhìn màn hình di động đang hiển thị giao diện cuộc gọi, còn chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy bên kia truyền đến giọng nói: “Anh Trì? Anh có nghe em nói không?”
 
Giọng nói của cô rất mong manh, truyền qua điện thoại càng thêm nhẹ nhàng êm ái, nghe xong mà tai đã tê dại.
 
Cả đám người trơ mắt nhìn đội trưởng Hạ vốn đang trừng mắt, sau khi nghe thấy giọng nói này thì hơi nhíu mày, cầm lấy điện thoại đi đến bên cửa sổ, thấp giọng trả lời: “Anh không đánh nó, thằng nhóc này nghịch ngợm nên anh định dọa nạt chút thôi.”
 
Không biết đầu bên kia nói gì, chỉ thấy anh khẽ mỉm cười nói: “Được rồi, anh nghe lời em.”
 
Mọi người: “…”
 
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận