Nhóc con nhào lên ôm đùi cô, vừa kích động vừa hưng phấn hỏi: “Chị ơi, chị nhìn thấy em có ngạc nhiên không? Có vui không?”
Chỉ cách em trai mười hai tuổi nhưng tính em trai lại thích dính người, quan hệ của cả hai cũng khá tốt nên đương nhiên nhìn thấy cậu bé phải vui rồi. Nhưng lúc tầm mắt cô dừng ở cửa thì chợt phát hiện Tống Thiếu Dương đi sau lưng mẹ, đôi mắt cô chợt tối sầm, bán đứng nụ cười treo trên mặt.
Từ lần đầu tiên cãi nhau với Tống Thiếu Dương, hai ba con không hề nhắn tin hỏi thăm nhau lấy một lần. Lúc gặp mặt cũng trở nên xa lạ, tựa như hai người không có quan hệ máu mủ vâ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Biết rõ quan hệ hai ba con không tốt, Doãn Thu Nguyệt cũng không cố gượng ép để bọn họ nói chuyện gì đó, bà lấy một chiếc chìa khóa trong ngăn tủ rồi đưa cho mẹ Tống, sau đó nhiệt tình dẫn bọn họ lên lầu.
Em trai Tống Như Nghiệp thì ở lại bên cạnh cô, giải thích: “Ba làm việc ở gần chỗ này nên phải ở đây một thời gian ngắn, sau đó em đòi mẹ dẫn em tới thăm chị đó.”
Giải thích xong việc này, cậu bé mò trong túi quần một lúc rồi nhét một thanh sôcôla vào tay cô: “Cho chị nè.”
Có lẽ vì cất hơi lâu nên lúc Tống Như Thanh chạm vào, thanh sô cô la đã hơi mềm.
Sau đó, rốt cuộc cậu bé cũng thấy Hạ Trì ở bên cạnh, thế là đỏ mặt nói: “Anh trai ơi, ngại quá, không có sô cô la cho anh rồi, vì không phải ngày nào em cũng được ăn nó.”
“Anh là người lớn, không ăn sô cô la.” Hạ Trì xoa đầu Tống Như Nghiệp, sau đó ngồi xổm xuống, nhìn thẳng cậu bé và hỏi: “Em tới đây tìm chị à? Không lên lớp sao?”
“Em nghỉ đông lâu rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tết Âm lịch năm nay tới sớm, một tháng trước năm mới, Tống Như Nghiệp mới học tiểu học năm thứ hai đã được nghỉ đông ở nhà chơi vài ngày rồi.
Có vẻ Hạ Trì rất được trẻ con yêu thích, Tống Như Nghiệp kể với anh mấy chuyện ở trường học, hoàn toàn ném người chị vừa gặp ra sau đầu.
Được một lúc, Doãn Thu Nguyệt dẫn đoàn người đi xuống, Tống Thiếu Dương đi thẳng ra cửa. Mẹ Tống mang khá nhiều đặc sản ở quê cho cô, cô dẫn bà ấy vào trong phòng, hỏi thăm một vài tình hình gần đây.
Hai mẹ con thi thoảng có trò chuyện vài câu trên WeChat, đều là những chủ đề bình thường, bà ấy nghe nói lần kiểm tra này của con gái cực kì tốt từ Doãn Thu Nguyệt nên mới dám đến đây thăm con gái.
Bà ấy nhớ rằng lúc bệnh tình của Tống Như Thanh tồi tệ nhất, dù bà ấy gọi điện hay nhắn tin thì cô cũng không trả lời, dù có vô tình nhận điện thoại cũng rất kích động mà từ chối, tinh thần hoàn toàn bất ổn. Nhưng hôm nay, lúc nhìn thấy Tống Thiếu Dương, biểu hiện của cô vẫn rất bình tĩnh, bà ấy cũng thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, mẹ Tống chỉ về phía cửa phòng.
“Khoảng thời gian trước Đại Trình tới đây đưa hàng, ở lại nhà khách đối diện với chỗ con, còn tìm cho ba con một mối làm ăn sửa lại tường.” Chỉ vài ba câu đã giải thích mục đích tới đây của họ. Mẹ Tống xoa tay, dường như rất sợ con gái tức giận.
“Nếu nhìn thấy ba mà con không vui thì mẹ sẽ bảo ông ấy qua ở nhà khách đối diện. Ngày nào Như Nghiệp ở nhà cũng quậy, coi như dẫn thằng bé đi chơi.”
“Không sao ạ.” Bấy giờ Tống Như Thanh mới chợt nhận ra dường như mẹ mình đang trở nên sợ hãi cô: “Bây giờ tâm trạng của con đã rất ổn định rồi.”
“Mẹ có nghe dì Thu Nguyệt của con nói, chị ấy bảo con rất nghe lời.”
Ở trong mắt người mẹ, con gái luôn là một đứa trẻ chưa bao giờ lớn, câu ngoan ngoãn nghe lời đã theo cô từ nhỏ đến lớn, mà tính cách của Tống Như Thanh cũng là bị câu này ảnh hưởng, dù trong lòng chất chứa biết bao uất ức thì cô cũng chưa từng nhắc tới.
…
Tống Như Thanh ở bên cạnh mẹ và em trai tâm sự chút chuyện nhà. Buổi tối, Tống Thiếu Dương kết thúc công việc rồi quay lại, để tỏ lòng biết ơn nhà Doãn Thu Nguyệt đã chăm sóc con gái trong khoảng thời gian này, ông đã đặt một phòng ở nhà hàng gần đó.
Tống Như Thanh không phản đối, cô cùng Hạ Trì bước theo sau mọi người, đi về phía nhà hàng. Nhận thấy hai ba con ở chung không được tự nhiên, Hạ Trì kéo vai cô sang một bên.
“Tẹo nữa có muốn ngồi với anh không?”
Cô biết ơn, khẽ gật đầu, rồi nhìn một nhà ba người phía trước, ba cô đang bế Tống Như Nghiệp lên vai, vừa cười vừa hỏi xem cậu bé muốn ăn gì.
Cô từng trông thấy hai người ngồi trên vai ba mình, đó là em gái và em trai.
“Tiểu Thanh Nhi, em muốn ăn món nào?”
Bên tai chợt vang lên tiếng của Hạ Trì, Tống Như Thanh bừng tỉnh, thật ra cô luôn nhớ thương đồ ăn anh nấu, nhưng tay anh bị thương vẫn chưa lành nên cô không nỡ để anh xuống bếp, Tống Như Thanh cười nói:
“Em không kén ăn, dễ nuôi lắm.”
Hạ Trì đánh giá cơ thể nhỏ nhắn của cô, đúng là nuôi không mập, người nho nhỏ, tay chân thì lèo khèo.
Trong lúc nói chuyện, cả đoàn đã đi vào nhà hàng. Tống Như Thanh vừa định ngồi bên cạnh Hạ Trì thì không biết Tống Như Nghiệp từ đâu xuất hiện, giành mất ghế chính giữa bọn họ: “Chị ơi, em muốn ngồi cùng chị.”
Trên bàn cơm chỉ có Doãn Thu Nguyệt trò chuyện cùng mẹ Tống, tuy rằng đều là chuyện ngày thường nhưng vì cùng là phụ nữ nên cả hai bà mẹ nói chuyện rất hợp nhau, sau đó không biết vì sao lại nói về đám nhóc nhà mình.
“Ngày nhỏ anh Trì nhà chị cũng ham chơi lắm, con trai mà, phải đánh một trận mới nghe lời.”
Động tác gắp rau vào bát Tống Như Thanh của Hạ Trì khựng lại, anh nhíu mày. Lúc quay mặt nhìn sang, anh chợt phát hiện Tống Như Thanh đang nhìn Doãn Thu Nguyệt cười, nghe những chuyện thú vị lúc nhỏ của anh vô cùng chú tâm.
“Đúng đúng, con trai phải bị đánh một trận, Như Nghiệp cũng bị em đánh không ít lần.”
Tống Như Nghiệp đang bị kẹp ở giữa anh trai và chị gái nghe mẹ nhắc tới mình thì run rẩy, cậu bé nuốt nước bọt rồi leo xuống ghế, bảo rằng muốn đi toilet.
Ra đến bên ngoài, Tống Như Nghiệp mới nắm ống tay chị gái, giải oan cho mình: “Thật ra bây giờ em đã không còn nghịch ngợm như trước nữa đâu, chị ơi, chị đừng cảm thấy em là đứa trẻ hư nhé.”
Cậu bé sợ chị gái sẽ xem mình là đứa trẻ hư, sau đó sẽ ra ngoài đi học giống chị hai vậy, mấy năm rồi vẫn chưa trở về lấy một lần. Trước đây, những lúc cậu bé không nghe lời, bà nội luôn nói rằng vì cậu nghịch ngợm gây sự nên chị hai mới phải chạy ra ngoài đi học đấy.
“Chị không nghĩ em là đứa trẻ hư, mau mau đi toilet đi, chị ở ngoài chờ em.”
Cô đứng ngay cửa chờ Tống Như Nghiệp, bấm điện thoại giết thời gian, mãi cho đến khi một giọng nói quen thuộc ở cửa phòng vệ sinh vang lên: “Trùng hợp thế, Tống Như Thanh.”
Không biết tại sao mà Hạ Nhuận Minh lại chạy tới nơi đây, từ sau sự cố hỏa hoạn, hai người đã không liên hệ với nhau nữa, thi thoảng chạm mặt ở trường thì cô cũng cố gắng tránh đi.
Không ngờ lại gặp nhau ở đây, Hạ Nhuận Minh liếc mắt nhìn cánh cửa đang mở của căn phòng sau lưng cô, anh ta trông thấy bóng lưng Hạ Trì.
“Đi ăn cơm với anh Trì à? Vậy tôi phải đi vào chào hỏi…”
“Đừng.” Tống Như Thanh nhanh tay giữ chặt tay anh ta, cô cũng không muốn người bạn học nhiều chuyện này biết tình huống bất hòa của gia đình mình, cô nói: “Là tiệc liên hoan gia đình.”
“Ồ.” Nói như thế thì có người nhà của cô rồi, Hạ Nhuận Minh cố tình hỏi: “Chú với dì cũng ở đây hả? Hai người gặp mặt người lớn à?”
Tống Như Thanh vốn không có suy nghĩ kia, mãi cho đến khi nghe được câu gặp người lớn, cô mới nhớ cuộc trò chuyện giữa hai bà mẹ, bất giác thấy đúng là giống gặp mặt người lớn thật.
Đúng lúc này, Tống Như Nghiệp chạy ra khỏi toilet thì chợt thấy chị gái đang nắm cổ tay của một anh trai, nói chuyện với nhau, cậu bé khiếp sợ há hốc mồm, đôi chân ngắn chạy nhanh như tên trộm, tự mình về phòng.
Người lớn trong phòng đều đang nói chủ đề của riêng mình, Hạ Trì nghiêm túc kể chút tình hình gần đây của Tống Như Thanh cho ba Tống nghe, bỗng nhiên anh chú ý tới Tống Như Nghiệp chỉ trở về một mình, bèn quay đầu nhìn cậu bé:
“Chị em đâu?”
“À.” Tống Như Nghiệp nhớ tới chị gái với anh bạn trai ở bên kia, bọn họ cứ lén lút kéo tay nhau qua lại, trông như đang trốn người lớn.
Chắc đây cũng là bí mật của chị nhỉ? Có lẽ chị bắt gặp bạn trai của mình tại nhà hàng.
“Chị bảo em về trước, chị ấy muốn đi vệ sinh.” Tống Như Nghiệp không quen nói dối, nhớ tới việc mình đang bảo vệ bí mật của chị gái, cậu bé uống hết non nửa bình sữa đậu luôn.
“Uống ít thôi, em không sợ tè dầm à?”
Tống Như Nghiệp thẹn quá hóa giận vì câu nói của Hạ Trì: “Anh à, học sinh tiểu học tám tuổi đầu như em mà còn tè dầm, không phải bị cười chết sao!”
Dù sao con nít cũng không thể giấu được chuyện gì, Hạ Trì đợi vài phút mà vẫn không thấy Tống Như Thanh quay lại, anh nhớ lại hôm nay cô đến tháng, thế là muốn đi đến phòng vệ sinh kiếm người, không ngờ Tống Như Nghiệp lại lập tức đuổi theo, ôm chân anh: “Anh muốn làm gì thế, muốn tìm chị em sao?”
“Nhóc con, em đang giấu gì anh hả?” Hạ Trì ngồi xổm xuống, đối diện với cậu bé, vừa trông thấy ánh mắt chăm chú của anh, nhóc con không đánh đã khai luôn:
“Vừa rồi em nhìn thấy chị em và bạn trai chị ấy nắm tay nhau, em đang giữ bí mật giúp, anh không được kể cho ba mẹ em nghe đâu nhé.”
Nói xong, Tống Như Thanh phát hiện Hạ Trì nhíu mày, sau đó tét mông cậu bé một cái: “Nhóc mưu mẹo, em mau đi ăn cơm đi, anh đi bắt chị ấy.”
Cậu bé còn định nói gì đó nhưng vì ánh mắt đáng sợ của anh Hạ nên cậu bé đành phải lảo đảo thất thểu quay về.
…
Tống Như Thanh bị tên lắm mồm Hạ Nhuận Minh giữ chân: “Ồ, ra là không phải gặp mặt người lớn. Tôi đã bảo mà, một người xem cậu là em gái thì sao có thể làm ra chuyện ra mắt ba mẹ mập mờ này chứ.”
Hình ảnh gặp mặt người lớn mà cô tưởng tượng trong đầu lập tức bị những lời này phá vỡ. Rốt cuộc cái tên Hạ Nhuận Minh này có EQ không thế? Sao cứ nhắc mãi chuyện Hạ Trì xem cô là em gái vậy?
Phát hiện Tống Như Nghiệp vẫn chưa đi ra, Tống Như Thanh quay đầu kiểm tra toilet, khó khăn lắm mới tìm được cớ rời đi.
Thì Hạ Nhuận Minh lại hỏi: “Trịnh Vãn Ngọc đã kể với cậu chuyện ngày nghỉ tới nhà tôi ăn đồ nướng chưa?”
“Hả?” Tống Như Thanh ngơ ngác. Có lẽ Trịnh Vãn Ngọc chưa kịp nói với cô. Mà không cần nghĩ cũng biết, chỉ bằng quan hệ giữa Trịnh Vãn Ngọc và Hạ Nhuận Minh thì không thể nào đến nhà anh ta chơi được.
“Bọn tôi không đi, phải đến thư viện ôn bài rồi.”
“Chuyện học lên cao đấy hả? Chẳng phải đây là chuyện rất đơn giản sao, cần gì ôn tập?”
“Còn nếu học liên thông đổi ngành thì khó thật, sang năm còn phải thực tập nữa, không có nhiều thời gian chơi đâu.”
Cũng may lúc đó Hạ Nhuận Minh có cuộc gọi đến, anh ta nói câu “tới liền” với bên kia, sau đó lúc xuống tầng còn lắc lắc điện thoại với cô: “Hai cậu suy nghĩ thêm đi nhé, lần trước không tiếp đãi các cậu chu đáo, lần này chắc chắn sẽ được.”
Tống Như Thanh không gật đầu, cô chỉ liếc nhìn toilet lần thứ hai, nghi ngờ không biết Tống Như Nghiệp có bị rơi vào trong bồn cầu rồi hay không, mãi cho đến khi một người đàn ông đi ra, cô hỏi thăm thì mới biết bên trong không có bé trai nào.
Thằng nhóc này, đừng bảo là nó tự về một mình rồi nhé?
Cô vội vàng xoay người quay về, nhưng khi trông thấy người đang đứng ở bên kia hành lang, cô chợt bước chậm lại. Người kia đang đứng dựa lưng vào hàng rào chắn, trong tay cầm điếu thuốc, quay lưng về phía ngọn đèn, cơ thể và gương mặt chìm trong bóng tối, chỉ có chấm lửa đỏ trên đầu mẩu thuốc lá lóe sáng.
Không biết có phải ảo giác hay không mà cô cảm thấy Hạ Trì của hiện tại toát lên sự âm u, khó tiếp cận.
Cô bước vài bước tới bên kia, hỏi: “Anh Trì, anh có thấy em trai của em không?”
Hạ Trì hơi đứng thẳng lưng, một tay khoác lên cửa sổ đang mở trên hành lang: “Thằng bé tự chạy về một mình rồi, nói phải giữ bí mật giúp em.”
Cô nhíu mày: “Bí mật gì cơ?”
Khóe miệng ngậm mẩu thuốc của Hạ Trì khẽ mấp máy, sau đó anh rút mẩu thuốc ra kẹp ở đầu ngón tay, bàn tay với ra ngoài cửa sổ, nói: “Thằng bé nói em đang ở bên cạnh bạn trai.” Tầm mắt anh liếc đến bàn tay cô, anh ngẩng đầu, nhả một làn khói ra ngoài cửa sổ rồi nói tiếp:
“Thằng bé nói hai người đang nắm tay nhau.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...