Khói lửa cháy tình

Coca lành lạnh ngậm trong miệng, Tống Như Thanh khựng lại một lúc lâu, rồi nuốt “ừng ực” một tiếng cực lớn. Mặt cô đỏ lựng, chẳng hiểu sao ngón tay đang cầm Coca của mình đang tê dại, ngượng ngùng và sợ sệt lan tràn khắp vành tai và gò má của cô, cô cụp mắt nhìn lướt qua vùng bụng của anh, sau đó ngẩng mặt lên nhìn anh.
 
Anh nghiêm túc đấy à?
 
Bên trong xe không có đèn, nguồn sáng là từ đèn đường bên phải ở đường lớn phía trước hắt vào, người nọ một tay vịn tay lái, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ nhịp lên trên, gương mặt đó quay sang nhìn về phía cô, bày ra động tác nhếch môi mỉm cười, ánh mắt hờ hững nhìn về phía cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Giây phút nhìn vào ánh mắt anh, Tống Như Thanh chợt trở nên bối rối, cô giơ ngón tay tê dại lên chọt vào nút bấm của dây an toàn, bấm hai cái rồi mở ra:
 
“Không, không cần đâu, em biết vẽ mà.” Cái từ cơ bụng này giống như bị phỏng miệng vậy, cô kiếm một lý do thoái thác khác: “Em biết vẽ mà, chỉ là em quên vẽ thôi.”
 
Khoảnh khắc khi cửa xe bị mở ra, gió lớn bên ngoài ào ạt tràn vào, cô cảm giác cơn ngượng ngùng trên mặt cô dường như bị gió thổi bay đi, nhịp tim cũng bình thường lại một chút.
 
Dường như lúc nào cũng bị anh trêu chọc, mà chính cô cũng không có tiền đồ, lâm trận bỏ chạy. Dục vọng nho nhỏ muốn phản pháo lại anh bị thôi thúc từ dưới đáy lòng, sau khi bị gió thổi cho tỉnh, cô đóng cửa xe lại, vòng qua đầu xe đi tới chỗ ghế lái.
 
Hạ Trì nghĩ rằng cô có việc cần dặn dò, bèn chầm chậm kéo cửa sổ xuống. Lúc kéo được phân nửa, cô níu chặt lấy quai túi xách của mình, tự cho là bình tĩnh nói một câu:
 
“Thay vì xem cơ bụng của anh thì chi bằng chọn hôm nào rảnh chơi lớn một trận luôn đi.”
 
Động tác thò tay ấn khóa cửa sổ của Hạ Trì thoáng khựng lại, cửa kính xe dừng ở vị trí nửa khép nửa mở, chỉ thấy gương mặt của cô gái kia đỏ rực từ cần cổ lên đến vành tai, sau khi bỏ lại câu này, cô cúi đầu chạy vào nhà.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ngồi trong xe, lấy điếu thuốc trong túi ra châm lửa, nhìn cánh cửa lớn đóng chặt ở trước mặt, anh rít một hơi thuốc sau đó híp mắt, phì cười một tiếng:
 
“To gan lên rồi đấy nhỉ?”
 
...
 

Ngày hôm sau, lúc Tống Như Thanh kể chuyện này lại cho Trịnh Vãn Ngọc nghe, giọng nói tiếc nuối của người kia sắp làm sập cả trần nhà: “Ôi trời, sao cậu lại chạy nhanh như vậy cơ chứ, cậu phải quan sát vẻ mặt của anh ta thì mới có thể phán đoán được rốt cuộc anh ta có ý đó với cậu hay không.”
 
Trước đó Trịnh Vãn Ngọc đã dạy cô, nếu như anh cứ hay nói mấy câu đùa giỡn, thỉnh thoảng cô cứ xem như là thật, xem thử phản ứng của anh rồi đoán xem rốt cuộc anh xem cô như em gái hay là bạn bè.
 
Nhưng cơ hội tốt như vậy, Tống Như Thanh lại thả thính xong rồi chạy.
 
Tống Như Thanh dùng quyển vở che lại gương mặt đang đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Nhưng tớ chỉ thuận miệng nói thế thôi, chứ có biết phải chơi lớn gì đâu.”
 
Khi đó cô chỉ muốn phản pháo một chút thôi.
 
Trong đầu của cô bé Trịnh Vãn Ngọc này suốt ngày toàn nghĩ tới mấy chuyện không trong sáng, cô ấy quơ ngón tay qua lại, cười trông rất thô bỉ: “Thì sờ đó, cứ nói phải sờ tận tay mới có thể vẽ đẹp được! Hì hì...”
 
Tống Như Thanh sợ đến nỗi bịt miệng cô ấy lại: “Cậu không muốn nhưng tớ thì vẫn cần mạng đó.”
 
Cô biết Hạ Trì chỉ muốn trêu chọc cô thôi, nếu cô thật sự làm như vậy, không những mất mạng, ngay cả điểm ấn tượng cũng sẽ giảm 100 điểm.
 
Mọi chuyện cứ bình bình trôi qua, sau đó Hạ Trì cũng không nhắc lại chuyện này nữa, hiển nhiên anh cũng biết cô đang nói đùa thôi. Ngay khi Tống Như Thanh đã gần như quên béng chuyện này rồi, cuối tuần Hạ Trì được nghỉ, sau khi ăn cơm xong, anh gõ cửa phòng của cô.
 
Anh mặc một chiếc áo mà cô chưa bao giờ nhìn thấy, là một chiếc áo sơ mi trắng tinh, chất vải lụa, chắc là kiểu mặc vào mùa hè, rất mỏng, anh thử nhìn thoáng qua căn phòng của cô, nói:
 
“Anh chuẩn bị xong rồi.”
 
Tống Như Thanh sững sờ mất một lát, lúc cô ngẩn ngơ ngẩng mặt lên thì nghe thấy anh nói: “Chẳng phải em nói muốn chơi lớn sao?”
 
Khi những câu này bị anh hỏi ngược lại, Tống Như Thanh mới sực nhớ ra, sao nghe lại giống một loại ám chỉ nào đó quá vậy? Cô đứng trước cửa, bỗng chốc không biết phải phản ứng như thế nào, mấy cái chuyện quan sát, thăm dò gì đó mà bình thường Trịnh Vãn Ngọc hay nói với cô, cô đều quên khuấy đi, cô chỉ cảm thấy da đầu mình tê rần, trong đầu chỉ lo nghĩ mãi một câu hỏi, tại sao anh lại cố tình mặc một chiếc áo mà anh chưa bao giờ mặc cơ chứ.
 
“Vầng.” Cô đáp lời, làm ra động tác mời anh vào phòng, sau đó trơ mắt nhìn Hạ Trì ngồi xuống ghế sô pha của cô: “Có cần bày ra động tác đặc biệt gì không?”

 
Trong giây phút này, trọng tâm câu chuyện của hai người dường như cuối cùng cũng chuyển tới cùng một kênh.
 
Cái kiểu “chơi lớn” mà Hạ Trì nói, ý chỉ là làm người mẫu cho cô.
 
Tống Như Thanh rút cái tay vì căng thẳng mà phải bấu víu vào khung cửa của mình về, nhanh tay lẹ chân lấy giấy vẽ và bút chì ra, quan sát cấu trúc ánh sáng trong phòng một cái, rồi nhờ Hạ Trì dời cái sô pha nhỏ đến sát cửa sổ.
 
Hôm nay thời tiết đẹp, ánh mặt trời có hơi dìu dịu, cửa sổ này quay về hướng Nam, người ngồi ở đây có thể tương tác với ánh sáng, chỉ nghĩ thôi là cô đã cảm thấy đây là một tác phẩm rất tuyệt vời.
 
“Không cần động tác gì đặc biệt, anh chỉ cần tùy ý tự nhiên là được rồi.” Khi lần đầu tiếp xúc với vẽ tranh, Tống Như Thanh tìm em gái của mình làm người mẫu. Còn về việc luyện tập phác họa người khác giới, trên mạng có rất nhiều hình ảnh để tham khảo.
 
Lần đầu tiên tìm người khác giới làm người mẫu là một trải nghiệm rất kỳ diệu, còn là người cô thích nữa chứ.
 
Cô cúi đầu chăm chú gọt bút chì, ngay khi ngẩng mặt lên, Hạ Trì vừa rồi còn ngồi thẳng lưng giống như chụp ảnh chứng minh nhân dân đã thay đổi động tác khác. Anh bắt chéo chân, nửa người trên lười biếng dựa vào lưng ghế sô pha, hơi nghiêng đầu, giơ tay chống một bên má nhìn bản vẽ của cô.
 
Vì để che đi vết sẹo trên tay, anh thường hay đeo găng tay, phần lớn đều là màu đen, thỉnh thoảng khi mặc đồ trắng thì lại đổi thành găng tay trắng, hôm nay có lẽ anh quên, găng tay màu đen phối với áo sơ mi lụa màu trắng lại hài hòa đến lạ, toát lên vẻ cám dỗ và cấm dục.
 
Tống Như Thanh vừa nhìn vừa vẽ, phát hiện mỗi lần mình ngẩng mặt lên là đều sẽ va phải ánh mắt của anh. Ánh mắt của anh thẳng thắn đến vậy, trái lại khiến cô có vẻ hẹp hòi, vì vậy cô cũng dứt khoát thoải mái nhìn vào ánh mắt của anh, bầu không khí như vậy vẫn duy trì liên tục mãi đến khi ngòi bút rơi xuống bộ phận đó trên cơ thể của anh.
 
Ánh mặt trời không biết đã trở nên rực rỡ từ khi nào xuyên thấu vào phòng thông qua cửa sổ, chiếu xuống áo sơ mi của anh, chiếc áo sơ mi màu trắng bị tia sáng chiếu đến xuyên thấu, chất vải gần như trong suốt, dưới lớp vải mỏng manh loáng thoáng lộ ra đường nét cơ bắp săn chắc.
 
Anh không mặc áo lót ba lỗ!
 
Ngay khi nhận ra được điều này, ánh mắt của cô nhìn về phía anh thoáng khựng lại, rồi lại dời mắt xuống một chút, loáng thoáng có thể thấy được hình dáng đường nét tám múi cơ bụng của anh.
 
Không có gì có thể khiến hình ảnh trở nên gợi cảm và cấm dục hơn ánh mặt trời.

 
Trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy “xoạt xoạt” của bút chì phác thảo qua lại trên giấy, Tống Như Thanh bắt được sự thay đổi vi diệu của ánh sáng, sau khi nhìn thoáng qua cơ bụng của anh vài lần, cô thành công làm hai tai của mình đỏ bừng lên.
 
Cuối cùng, cô lấy hết can đảm liếc mắt nhìn lại. Cô bỗng nhiên ngẩng phắt đầu lên, phát hiện ra trong mắt của đối phương khi nhìn cô mang theo nét cười dịu dàng thoang thoảng, chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy cổ họng khô khốc, bèn dứt khoát đứng dậy, đi tới cạnh máy nước uống, hỏi anh:
 
“Anh Trì, có muốn uống chút nước rồi nghỉ ngơi một lúc không.”
 
Anh rút đôi chân dài đang bắt chéo nhau về, đứng dậy nhận lấy ly nước trên tay cô, uống một hớp, thả lỏng vai và cổ: “Thì ra làm người mẫu cũng không đơn giản nhỉ.”
 
Tống Như Thanh vừa uống nước vừa gật đầu, nghĩ thầm, thật ra cô cũng đã vẽ đến tê cả tay luôn rồi.
 
Sau khi uống nước vào, cô bỗng nhiên cảm thấy bụng dưới truyền đến một cảm giác đau âm ỉ vừa quen thuộc vừa xa lạ, cô không kịp phản ứng lại đó là cái gì, có lẽ là vì ngồi quá lâu. Ngay khi cô vô thức đi vào nhà vệ sinh thì chợt có chút máu đột nhiên chảy ra, hình như còn dính một ít ra quần.
 
Kỳ kinh nguyệt đã chia tay nửa năm, bỗng nhiên kéo đến mà chẳng có chút dấu hiệu nào.
 
Nhớ lại mấy ngày hôm trước cô còn trao đổi với Trịnh Vãn Ngọc, uống thuốc Tây đã vô dụng rồi, có cần đi tìm thầy thuốc Đông y để giảm bớt phiền não hay không. Bây giờ cô ngồi trong phòng vệ sinh chỉ muốn thay đồ cho sạch sẽ thôi. Ngặt nỗi lúc này Hạ Trì còn đứng ngoài cửa hỏi cô một câu:
 
“Sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?”
 
Cô dùng hai tay sờ trán mình, nhéo đến nỗi cả trán đều đỏ bừng lên, chuyện như thế này làm sao nói ra khỏi miệng được. Cô vốn định dùng khăn giấy lót đỡ trước, ra ngoài đuổi anh về. Nhưng cái quần thấm máu cùng với cảm giác không ngừng tuôn trào ra ngoài thật giống như muốn chảy bù cho mấy tháng nay không được chảy vậy.
 
Nghĩ đi nghĩ lại, cô chỉ đành lấy điện thoại di động trong túi quần ra, mở Alipay lên gửi tin nhắn cho anh.
 
Mấy phút sau, Hạ Trì gõ cửa phòng vệ sinh, đưa cái thứ trong tủ đầu giường với quần của cô vào cho cô. Sau khi nhận lấy đồ, cô nghe thấy Hạ Trì nói cuối tuần sau có rảnh thì sẽ vẽ tiếp, sau đó là tiếng cửa phòng đóng lại, anh đi về.
 
Trải nghiệm ngày hôm nay thật sự còn ghê gớm hơn cả ngồi tàu siêu tốc. Sau khi thu dọn xong cái mớ hỗn loạn kia rồi ra ngoài, Hạ Trì đã thay quần áo, đeo tạp dề đứng dưới bếp nấu gì đó.
 
Hạ Trì quay đầu nhìn thấy cô xấu hổ núp sau cột đá, không hiểu sao chợt nhớ lại lần đầu tiên gọi cô ăn cơm, anh bật cười, hất cằm với cô: “Ngẩn ra đó làm gì thế, qua đây đi, anh không cười em đâu.”
 
Tống Như Thanh yên tâm, lề mề đi tới bên cạnh anh, phát hiện trong nồi đang nấu canh đường đỏ táo Tàu. Cô đỏ mặt nói một câu “Cảm ơn”, ngay giây sau lại nghe anh dặn dò:
 

“Không được đụng vào nước lạnh, không được ăn đồ sống đồ nguội, không được vận động mạnh, những cái này em biết rồi chứ?”
 
Cô cảm thấy mới chớp mắt thôi mà mình đã bị xem như trẻ con rồi, có chút ương bướng nói: “Em cũng đâu phải trẻ con, em biết làm sao để bảo vệ cơ thể của mình mà.”
 
Cô muốn thay đổi ấn tượng của mình trong lòng anh, cô đã không còn suy nghĩ tự hủy hoại bản thân rồi, không còn ủ rũ, cũng sẽ không bỏ mặc sức khỏe của mình. Lại càng không cần anh phải nhắc nhở những chuyện nhỏ nhặt này.
 
“Chê anh lắm mời à? Anh cũng chỉ có thể giúp em nấu mỗi hôm nay thôi.”
 
Nửa câu đầu làm cho Tống Như Thanh có chút ấm ức, mãi đến khi nói hết nửa câu sau, cô mới nhận ra lúc nói câu này dường như anh có chút áy náy.
 
Nghề nghiệp của anh vốn đã không có quá nhiều thời gian chăm sóc cho gia đình.
 
Anh xem cô như em ruột, cho nên mới quan tâm chu đáo như vậy.
 
Cô không có anh trai, còn là một cô chị cả từ nhỏ đã bị người lớn dạy dỗ rằng không được khóc, không được quấy. Chỉ có ở trước mặt anh, cô mới cảm thấy mình là con nít, nghe lời, được cưng chiều, cũng được động viên:
 
“Thật ra, em không thích...” không thích anh xem em như em gái.
 
Chỉ mới vừa nói ra nửa câu trong lòng, tiếng chuông cửa bất thình lình vang lên chợt cắt ngang lời cô. Doãn Thu Nguyệt ăn xong cơm trưa thì đi đón khách lúc này đã quay về, bà mở cửa ra, cũng không vội đi vào mà lại nhiệt tình đón mấy người đứng ngoài cửa vào:
 
“Em Thôi, vào trong đi, lúc này chắc Như Thanh đang ngủ.”
 
Lúc nhìn thấy những người đứng ngoài cửa, Tống Như Thanh thoáng sững sờ một thoáng. Ngay giây sau, đứa em trai tám tuổi của cô nhìn thấy cô, lập tức hớn hở chạy về phía cô, vui vẻ gọi:
 
“Chị ơi, cuối cùng em cũng gặp lại chị rồi!”
 
 
 
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui